Edit: Vân Hinh Du
Đồ vật trên cổ, thật tàn ác!
Nhất định phải cởi xuống thứ này.
Hạ Tịch Nhan xả vài cái, sờ soạng vòng cổ vài lần, phát hiện thật sự không tháo được, cô cũng chỉ có thể buông tay, từ bỏ.
Cô nhất định phải nghĩ cách làm cho Lăng Vân Tiêu đem vòng cổ gỡ xuống.
Cô lại không phải chó, đeo cái vòng này lên cổ là có ý tứ gì a.
Hơn nữa thứ này không lấy xuống, cô cũng đừng mong chạy ra khỏi phòng này, khẳng định sẽ bị buồn chết ở trong phòng.
Lăng Vân Tiêu lại lần nữa xuất hiện, hắn trên tay nhiều thêm một hòm thuốc màu trắng.
Tròng mắt đen bóng của Hạ Tịch Nhan dạo qua một vòng, cũng không nghĩ ra biện pháp gì có thể thuyết phục Lăng Vân Tiêu, có chút nhụt chí.
"Em có thể mặc quần áo không, em như vậy......!Không tiện lắm." Hạ Tịch Nhan ôm chăn, dưới chăn cô cái gì cũng không mặc.
"Có thể." Lăng Vân Tiêu lên tiếng, buông hòm thuốc, đi lấy quần áo.
Khi Lăng Vân Tiêu cầm quần áo để ở trước mặt Hạ Tịch Nhan, Hạ Tịch Nhan đầu đầy hắc tuyến.
"Em muốn quần áo của mình." Hắn lấy quần áo của hắn cho cô làm gì.
Lăng Vân Tiêu nhìn Hạ Tịch Nhan liếc mắt một cái thật sâu.
Hạ Tịch Nhan nháy mắt có loại cảm giác không tốt.
"Lúc em chạy trốn ra ngoài, trước khi muốn cùng nam nhân khác bỏ trốn, đã đem quần áo thiêu hết rồi." Tiếng nói không mang theo bất kì tình cảm nào.
Này......!Hạ Tịch Nhan không biết nói cái gì cho tốt, chỉ có thể tiếp nhận quần áo kia.
"En muốn mặc quần áo." Hạ Tịch Nhan nhìn Lăng Vân Tiêu nói.
Tiềm tàng ý tứ chính là anh lảng tránh một chút.
"Muốn anh giúp em mặc?" Lăng Vân Tiêu trên mặt không có biểu tình.
Hạ Tịch Nhan biết làm cho nam nhân bá đạo này đi ra ngoài là không có khả năng, cô chỉ có thể ở trong chăn mặc quần áo.
Sau khi trên người có quần áo, Hạ Tịch Nhan cũng không cuộn ở trong chăn, cô xốc chăn lên, ngồi ở mép giường, lay gót chân nhỏ.
Vừa rồi uống một chén cháo, hiện tại khôi phục không ít sức lực.
Lăng Vân Tiêu đi đến trước mặt Hạ Tịch Nhan, đột nhiên ngồi xổm xuống, bàn tay to cầm gót chân nhỏ đang đong đưa của cô, Hạ Tịch Nhan liền cả kinh thu hồi chân.
"Đừng nhúc nhích." Lăng Vân Tiêu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hạ Tịch Nhan.
Hạ Tịch Nhan dưới khí tràng cường đại của nam nhân này, một chút cử động cũng không