Sau khi trở về ký túc xá, Priestley mang rượu Tinh linh của hắn ra uống, mọi người ngồi quây quần bên nhau vừa uống rượu trái cây vừa ôn chuyện, trước hết là hỏi về chuyện của Hynes và Giản Lục trong một năm qua.
Hai người chọn vài chi tiết ở Vùng đất bị lãng quên ra kể, còn chuyện Hynes thức tỉnh thì không nói, không phải vì không tin tưởng họ, mà bởi đã lâu đại lục Olaven không có rồng Hoàng Kim xuất hiện, vả lại tộc Rồng sống trên đảo Rồng, tách biệt với đời, rất hiếm khi tới xã hội loài người, không nhất thiết phải nói ra, nên thôi tạm thời không tiết lộ.
Tuy chỉ nói ngắn ngọn, song vẫn khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, bố cục và tài nguyên của Vùng đất bị lãng quên có thể coi là một đại lục nhỏ hoàn chỉnh, tài nguyên không bằng đại lục Olaven, nhưng dồi dào hơn các không gian đặc biệt khác, biết đâu, theo thời gian, quy tắc của thế giới sẽ giúp nó phát triển thành một đại lục hoàn thiện, sức mạnh của Nhân loại nơi đó không bị hạn chế nữa.
Kể xong chuyện, Giản Lục đem những thứ lấy được ở Vùng đất bị lãng quên ra chia quà cho họ, những thứ này cậu đã chuẩn bị tốt từ trước để cảm ơn sự giúp đỡ của các bạn khi ở đế quốc Mepstead.
Người lùn Rupert được tặng các loại khoáng thạch, đá năng lượng côn trùng và được nhờ giúp rèn cho Hynes một thanh kiếm phép lúc rảnh rỗi; Thú nhân Taylor được tặng vài món liên quan đến Thú tộc lấy từ Cung điện Thần thú, của Priestley là hạt giống của thực vật biến dị trong rừng Ma, còn Amelia là vỏ và đá năng lượng côn trùng.
Họ trò chuyện một lát về Vùng đất bị lãng quên, thế rồi đề tài chuyển sang cuộc chia tay ngày mai.
Tốt nghiệp xong, họ sắp mỗi người mỗi ngả, Priestley, Taylor và Rupert trở về nơi ở của tộc mình, bọn Amelia, Giản Lục là người của Thần điện Ánh Sáng, sau này phải làm việc cho Thần điện, nhiều công việc bộn bề, không biết bao giờ mới gặp lại nhau.
Ai cũng đượm buồn.
“Mai ta về khu rừng Tinh linh, đi bảy năm rồi, nhớ quá.” Priestley nói.
“Ta cũng muốn về cao nguyên Nusky, quê hương của Thú nhân bọn ta, nơi có phong cảnh đẹp nhất thế gian, hoan nghênh các cậu tới tham quan.” Taylor nói với bọn Hynes, không chú ý tới vẻ mặt bất bình của Tinh linh.
“Ta cũng cùng người trong tộc về núi Bicester, sau này ta đến thành thị của Nhân loại mở cửa hàng, các cậu nhất định phải đến ủng hộ đấy.” Rupert cũng cất lời.
Đương nhiên là bọn Giản Lục đều nói nhất trí.
Họ trò chuyện thật lâu, đến tận giờ giới nghiêm mới chia tay nhau.
Về đến ký túc xá với Taylor, Priestley mới nhớ ra quên hỏi có chuyện gì với Giản Lục và Hynes mà không khí giữa hai người có vẻ khác trước thế. Hắn không cho là hai người cãi nhau, với tính tình Giản Lục thì chẳng cãi nhau với ai bao giờ, Hynes nâng niu Giản Lục đến mức gần như nói gì nghe nấy, không lí nào lại làm Giản Lục giận, vậy nên thực sự không hiểu giữa hai người có chuyện gì.
Còn nữa, hành động của họ rất mờ ám, dù bảy năm qua được thấy không ít chuyện, phương diện tình cảm của Tinh linh vẫn như một tờ giấy trắng tinh, nên không nghĩ tới chuyện yêu đương, dẫu sao đây cũng là một thế giới thẳng tắp, chưa bao giờ có chuyện hai chàng trai yêu nhau.
Taylor thấy hắn băn khoăn mãi, nói với vẻ thờ ơ: “Tinh linh các cậu cứ thích nghĩ vòng vo, họ vẫn tốt đẹp, có gì lạ đâu? Cậu nói họ dắt tay nhau khi bước vào á? Hai giống đực dắt tay nhau tí thì sao? Nếu cậu muốn, ta cũng có thể dắt tay cậu.”
Priestley: “…”
Priestley bị Thú nhân chọc tức vượt quá sức chịu đựng, phát cáu lên, vậy mới nói thật ra không phải do Tinh linh bạo lực, mà vì Thú nhân ngốc nghếch rất giỏi chọc giận người ta.
Nghe thấy phòng bên lại truyền đến tiếng đánh nhau, Giản Lục và Hynes đều rất điềm nhiên, không hề biết rằng nguyên nhân lần này Tinh linh và Thú nhân đánh nhau là do họ, bởi lẽ Thú nhân và Tinh linh thường xuyên choảng nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, họ đã quen rồi.
Giản Lục nhìn quanh ký túc xá, thấy chẳng có gì cần thu dọn, vì có vật phẩm không gian, những đồ quan trọng gửi cả vào không gian mang theo bên mình, trong ký túc chỉ có đồ dùng sinh hoạt thường ngày.
Thấy không có gì phải thu xếp, hai người đi tắm rửa rồi về phòng nghỉ.
Giản Lục ngồi trên giường đọc cuốn ma văn thời thượng cổ Hynes đưa cậu, bỗng nghe có tiếng mở cửa, sau đó thấy một chàng trai cao lớn mặc áo ngủ màu xanh tươi cười mở cửa bước vào, y vừa tắm xong, tóc mới lau khô một nửa, không gọn gàng như thường ngày mà khá rối, mang nét khá trẻ con phù hợp với độ tuổi của y. Chỉ là dáng vẻ tự nhiên như ruồi của y khiến Giản Lục câm lặng trong chốc lát.
“Phòng cậu ở bên cạnh.” Giản Lục bình tĩnh nhắc nhở.
Hynes nói rất ư hợp lý hợp tình: “Mấy tháng nay chúng ta đều ngủ chung, không có anh em không ngủ được.”
“Vậy đừng ngủ.”
“Giản…”
Giản Lục vốn định kệ y, nhưng có những người mặt dày bẩm sinh, bạn không để ý tới y, y vẫn có thể tự tìm niềm vui cho mình, làm những chuyện mình thích, leo luôn lên giường cậu, ngủ ngay sát cậu, choàng tay qua hông cậu.
Nhớ tới ánh mắt là lạ của bọn Priestley ngày hôm nay, Giản Lục bối rối mất một lúc. Hồi ở Vùng đất bị lãng quên, cậu mặc y lôi kéo, thứ nhất là vì bị y nhây đến mức cậu chẳng buồn tức giận, thứ hai là bởi nơi đó toàn người xa lạ, sớm hay muộn họ cũng về đại lục Olaven, nên mặc xác y.
Giờ gặp lại người quen, ít nhiều gì Giản Lục cũng thấy xấu hổ, cậu cảm thấy không thể để y được nước lấn tới nữa.
Sau một đợt tấn công và phòng thủ, cuối cùng người chai mặt vẫn giành chiến thắng.
Hôm sau là ngày học viên đã tốt nghiệp rời trường.
Trừ học viên mới chưa nhập học, tất cả học viên và giáo viên của Remulas đều ra cổng tiễn học viên đã tốt nghiệp ra khỏi trường, tặng cho họ lời chúc chân thành nhất.
Như năm đó nhập học phải băng qua rừng rậm tìm trường, khi ra đi, họ cũng băng qua rừng rậm để về với cộng đồng, đây là một nghi thức, lúc này, không ai vì tiện lợi mà dùng cổng dịch chuyển không gian, làm thế có thể giảm bớt tâm trạng âu sầu của học viên khi rời xa trường cũ.
Đúng thật là tâm trạng của Giản Lục khá phức tạp, so với Thần điện Ánh Sáng làm gì cũng phải thận trọng từng bước một, nghĩ tới nghĩ lui, Remulas chắc chắn là thiên đường trần gian, ở đây dù thân phận bạn ra sao, cũng có thể kết bạn theo ý muốn, không màng ích lợi, không bị gò bó bởi quy tắc xã hội, có thể gặp những người bạn chân thành nhất.
Bảy năm đẹp nhất của cuộc đời cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi buồn bã một hồi, Giản Lục nhanh chóng xốc lại tinh thần.
Họ tạm biệt bạn bè ngoài bìa rừng, không cần nói thêm gì nữa, ai đi đường nấy, có thể khi gặp lại, bạn cùng trường khi xưa đã đứng ở thế lực đối địch, là bạn hoặc thù.
Ba người Giản Lục, Amelia, Hynes về tới điện phụ của Thần điện Ánh Sáng tại thành Ferrall, được Cha xứ của Thần điện đón vào.
Cha xứ trông coi điện phụ biết lai lịch của ba người, hắn chẳng dám chọc giận bất cứ ai, tuy với người của điện chính, Thánh tử, Thánh nữ chỉ là con rối, nhưng với Giáo sĩ ở điện phụ, họ là linh vật cần thờ cúng, là không bao giờ được xúc phạm.
Thưởng thức bữa tối xong, Giản Lục, Amelia và Hynes gọi Cha xứ tới hỏi thăm về những chuyện xảy ra gần đây trong Thần điện Ánh Sáng, như là điện chính có mệnh lệnh gì không, Giáo hoàng có nhận được mệnh lệnh nào của Thần linh không.
Cha xứ đáp lời: “Gần đây trong Thần điện không có chuyện gì đặc biệt, hai ngài không cần lo lắng, có chăng là Elvira O’Gorman, người Thần điện muốn tìm vẫn không rõ tung tích, Thần điện đã phái đội Kỵ sĩ Tường Vi trong mười hai đội Kỵ sĩ đi tìm cô ta, nghe nói ngài Boswell cũng đi…”
Giản Lục nhướng mày, không ngờ Thần điện coi trọng Elvira O’Gorman đến thế, sẵn sàng phái cả Boswell đi, hoặc bản thân Boswell cũng muốn học cả phép thuật và đấu khí nên mới đích thân đi chuyến này.
Từ khi Elvira để lộ khả năng học cả phép thật và đấu khí trong giải giao lưu Phép – Võ hồi năm ngoái, cả đại lục chấn động, một loạt những chuyện sau đó rất tiện cho các thế lực lớn. Không ai không dao động trước thiên phú học cả phép thuật lẫn đấu khí cả, ai cũng muốn bắt được Elvira, tìm ra cách học cả hai cùng lúc từ cô, hoặc thu được lợi ích lớn từ cô.
Ngoài việc này ra, trong Thần điện không có chuyện gì to tát, việc nhỏ thì nhiều, Giản Lục và Amelia chỉ nghe qua loa, không mấy quan tâm.
Ba người nghỉ ngơi ở thành Ferrall một đêm, rồi dùng pháp trận về điện chính của Thần điện Ánh Sáng tại thành Cabel.
Xa cách bảy năm, ba người học hành thành tài, quay về Thần điện Ánh Sáng bắt đầu nhận chức.
Ba người về rất lặng lẽ, không gây nên sự chú ý, vừa về, họ lập tức đến Thần điện của Giáo hoàng gặp Giáo hoàng.
Giáo hoàng ngụ tại nơi sâu nhất trong Thần điện, khi họ tới, Giáo hoàng đang cầu nguyện, thấy ba người, hắn khẽ mỉm cười với họ, nụ cười từ bi chỉ nhìn qua đã có thiện cảm. Ai quan tâm có từ bi thật hay không, các tín đồ tin là được rồi.
Ba người cúi chào Giáo hoàng.
Giáo hoàng hỏi thăm việc học tập và sinh hoạt của họ tại Remulas với một giọng nhẹ nhàng khoan thai, nói vài câu nhắc nhở họ sau này hãy cống hiến cho Thần điện rồi cho họ lui xuống.
Ra khỏi Thần điện của Giáo hoàng, Giản Lục và Amelia đến tháp Pháp sư ở trung tâm chào hỏi Đại pháp sư Creed, thầy của họ, còn Hynes thì sang đội Kỵ sĩ hỏi thăm.
Vừa hay vào lúc Creed không đóng cửa tu luyện, khi Giản Lục và Amelia tới, Creed gặp được họ.
Giữa ba người có tình thầy trò, tuy ở nơi như Thần điện Ánh Sáng, nó không thuần khiết, nhưng cũng không thể phủ nhận. Creed quan sát hai người, gật đầu hài lòng: “Không tệ, mấy năm nay các con rất cố gắng, mạnh lên nhiều rồi. Giờ các con đã học xong, sắp làm việc cho Thần điện Ánh Sáng, mong các con tiếp tục nỗ lực, không được lơ là, sức mạnh mới là yếu tố căn bản để sống sót.”
Câu này rất lạ khi nói ra ở Thần điện Ánh Sáng, song đã là lời chúc phúc tốt nhất của người thầy với học trò.
Hai người cảm ơn Creed, chia sẻ với ông về tình hình học tập mấy năm qua, rồi tặng ông vài nguyên liệu quý hiếm họ thu thập được trong mấy năm qua để làm quà.
Là Đại pháp sư của Thần điện Ánh Sáng, Creed thiếu gì thứ tốt, nhưng đó là sự yêu mến của học trò, nên ông không từ chối. Vốn tưởng chẳng có thứ gì lạ, song khi Giản Lục lấy ra những nguyên vật liệu thu thập được ở Vùng
đất bị lãng quên, ông rất ngạc nhiên.
“Cái này lấy ở đâu thế?” Creed hỏi một cách thích thú, quan sát một bộ vỏ vua trùng, biết nó là vỏ của một loại côn trùng, cũng cảm nhận được năng lượng dao động trên đó, nhưng không thể ngờ tới sự tồn tại của nó, điều này dễ khiến một Pháp sư tò mò.
Giản Lục đáp: “Lấy được nhờ trùng hợp thôi, cảm thấy vật liệu này khá thú vị, ta cầm cũng vô ích, bèn lấy về cho thầy.”
Lời nói dối tuôn ra từ miệng, người nói dối không cần chuẩn bị trước là Giản Lục, nhưng nét mặt cậu bình thản, giọng điệu chân thành, không ai nghĩ rằng cậu đang nói dối cả. Amelia biết Giản Lục lấy thứ này ở Vùng đất bị lãng quên, nhưng vì một vài nguyên nhân, cậu không nói ra, thậm chí họ còn không biết Giản Lục đã nghiên cứu tường tận một tác dụng của vỏ côn trùng.
Hai người ở lại với Creed một lúc rồi xin phép ra về.
Khi họ về tới nơi ở của Thánh tử, Verna và Chris đã chờ sẵn ở đó.
Verna không còn trẻ nữa, cô đã trở thành một người phụ nữ gần bốn mươi, là thị nữ của Thần điện Ánh Sáng, cả đời không kết hôn, cô đã coi Giản Lục và Hynes là con mình, thấy họ bình an trở về thì mừng rỡ lắm.
Bấy giờ Chris đã là một Thánh kỵ sĩ, vượt qua kỳ thi Thánh kỵ sĩ, vào nhận chức trong mười hai đội Kỵ sĩ, không còn là cấp dưới của Thánh tử. Song tình cảm xưa kia vẫn còn, biết Thánh tử, Thánh nữ về, lập tức chạy tới từ chỗ đội Kỵ sĩ.
Chris liếc nhìn Hynes, thấy mình không còn nhìn thấu thực lực của y thì ngạc nhiên vô cùng. Từ trước hắn đã biết thiên phú của Hynes cực cao, là thiên tài hiếm có, nhưng vẫn không ngờ rằng chỉ sau bảy năm ngắn ngủi y đã vượt qua mình, đạt tới một đỉnh cao mà hắn không thấy rõ.
Nghĩ vậy, Chris không biết nên mừng hay lo cho y, thực lực này thừa sức để lãnh đạo đội Kỵ sĩ, Boswell và hội đồng trưởng lão bỏ qua cho y sao?
Mọi người ngồi lại với nhau cùng trò chuyện, Hynes nói: “Ta định tham gia thi Thánh kỵ sĩ.” Sau đó, y nhìn sang Giản Lục, nói tiếp: “Ta muốn trở thành Thánh kỵ sĩ bảo vệ Thánh tử.”
Mặt Giản Lục vẫn vô cảm.
Những người khác cũng không thấy bất ngờ, từ nhỏ Hynes đã luôn miệng nói câu này, họ biết hai người sẽ gắn bó với nhau, bèn lần lượt chúc y may mắn.
Về được mấy hôm, Giản Lục và Amelia thăm hỏi tất cả mọi người trong Thần điện xong thì tới ngày Hynes tham gia thi Thánh kỵ sĩ, y vượt qua với năng lực tuyệt vời, sau đó lại xin đi thi Thánh kỵ sĩ bảo vệ, vượt qua mọi thử thách, đạt được danh hiệu Thánh kỵ sĩ bảo vệ.
Giản Lục giữ thái độ im lặng.
Khi Hynes lấy được huy hiệu Thánh kỵ sĩ bảo vệ cũng là lúc Boswell trở lại, việc đầu tiên hắn làm khi về Thần điện là gọi Hynes đến điện chính của đội Kỵ sĩ, ngắm nghía Hynes nay đã là một thanh niên trưởng thành.
“Uống rượu không? Rượt Browning.” Nói rồi, Boswell gọi thị nữ mang ly pha lê đến, rót ra hai ly rượu.
Browning là một loại rượu ngon tinh chất, mỗi năm chỉ làm ra một nghìn chai, cái gì ít thì thường quý giá, mỗi lần ra lò đều bị người ta tranh nhau mua sạch, ngay cả quý tộc cũng chưa chắc đã được nếm một lần. Lúc này Boswell lấy ra hẳn một chai, đủ thấy hắn coi trọng Hynes cỡ nào.
Hynes biếng nhác tựa vào chiếc ghế sofa duyên dáng, những ngón tay thon dài cầm ly pha lê, bên trong là chất lỏng màu xanh ngọc, thơm nồng nàn.
“Ta không ngờ cậu lại thi Thánh kỵ sĩ bảo vệ, không vào đội Kỵ sĩ thật à?” Boswell hỏi, lòng thoáng hoài nghi, từ nhỏ tên này đã đầy tham vọng, sao có thể từ bỏ một vị trí béo bở như vậy?
“Thánh kỵ sĩ bảo vệ có gì không tốt?” Hynes nhìn hắn, cười giòn.
Boswell nói một cách khinh bỉ: “Bảo vệ một con rối có gì tốt, đó là chức vụ không có tương lai nhất? Tuy Thánh tử là thiên tài phép thuật hệ ánh sáng, nhưng thế giới này chưa bao giờ thiếu thiên tài, không có người này thì còn người khác.”
“Nhưng Jane Gruffudd thì chỉ có một mà thôi.”
Boswell sửng sốt, nhìn y trong sự ngỡ ngàng, thấy hơi ngờ ngợ, sao câu này cứ mờ ám lạ kỳ, song thấy y vẫn cười tươi rói, hắn chỉ cho rằng mình nghĩ nhiều. Năm đó Thánh tử vớ bừa Hynes từ phố Bóng Tối về, rồi y lớn lên cùng Thánh tử, tình cảm giữa hai người không tầm thường, nói là anh em cũng không ngoa.
Boswell cho rằng mình suy diễn nhiều, mỉm cười rồi nói tiếp: “Nếu cậu đổi ý thì có thể tới tìm ta, đội Kỹ sĩ lúc nào cũng chào đón cậu.”
“Không sợ ta làm phản à?”
“Ta dám dùng cậu, tất có cách kiểm soát cậu.” Boswell nhấp một ngụm rượu, khẽ nói: “Chắc cậu cũng đã nghe nói về cuộc đối đầu giữa đội Kỵ sĩ và Hiệp hội Trưởng lão, sớm muộn gì cũng có ngày Thần điện Ánh Sáng thuộc về đội Kỵ sĩ, chứ không phải bị đám Pháp sư vô dụng kiểm soát.”
Hynes cười trừ, không nói gì.
Hai người trò chuyện một lát, Hynes mới ra về.
Về đến cung điện của Thánh tử, Hynes thấy trong phòng ngủ không có người, suy nghĩ một lát bèn tới phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm khói bay mịt mù, tiếng ùng ục vang lên chứng tỏ có người đang đun thuốc phép.
Hynes xoay bức tường, nhìn thấy bóng người đứng trước bục thí nghiệp đun thuốc phép, làn khói làm mờ khuôn mặt cậu, không thấy rõ. Y hơi khó chịu với khoảng cách lờ mờ, bèn lại gần thêm mấy bước, xua tan hơi nước sôi, cuối cùng cũng nhìn rõ bóng hình cậu.
Người đang nấu thuốc không chú ý tới y, tay cậu cầm một chiếc đũa mỏng đảo thuốc trong nồi theo một quy luật, một chốc lại thêm vài thần chú phép thuật, rồi thêm dược liệu, đến khi thuốc trong nồi từ màu đen đục chuyển sang màu xanh trong vắt tuyệt đẹp, bấy giờ cậu mới tắt lửa, thuốc đã hoàn thành.
Hynes cầm lọ đựng thuốc cạnh đó đưa sang, hỏi: “Cái gì vậy?”
“Thuốc giải độc.”
Hình như thuốc giải độc không có màu này, Hynes nghĩ thầm, nhưng chẳng mấy chốc y đã hiểu, Giản Lục đang chế thuốc cho chính cậu, dùng để loại bỏ chất độc còn sót lại của những vật chất gây hại đã ăn mòn sức khỏe của cậu trong lúc cậu bị thương khi ở Vùng đất bị lãng quên, về được mấy ngày, vì bận rộn nên tạm gác lại, hôm nay có thời gian cậu mới điều chế thuốc giải độc cho mình.
Sau khi nhìn cậu uống thuốc phép xong, Hynes sáp lại ôm ngang eo cậu, nũng nịu: “Giản, em vượt qua kỳ thi Thánh kỵ sĩ và Thánh kỵ sĩ bảo vệ rồi, anh định thưởng em như nào đây?”
Giản Lục nhíu mày, muốn hất cái đầu đang gục trên vai mình ra, nhưng tên này ôm chặt chết được, nhất quyết không chịu buông, đành đưa y mấy lọ thuốc phép trên bàn: “Phần thưởng mà cậu muốn đây.”
Hynes vui vẻ ra mặt, hỏi: “Đây là thuốc gì?”
“Thuốc an thần, mỗi ngày một lọ, chắc chắn không động dục nữa.”
Hynes: “…”
Thấy y liên tục biến sắc, không hiểu sao Giản Lục thấy vui, đẩy tay y ra rồi thu dọn công cụ trên bàn thí nghiệm.
Hynes thở dài, nói: “Giản, một ngày nào đó thuốc sẽ hết tác dụng, đến lúc đó hậu quả còn đáng sợ hơn nhiều…” Nói đoạn, y nhìn mông đối phương, mắt hơi đỏ.
Giản Lục phát hiện ánh mắt của y thì đanh mặt, không thể nào chịu nổi nữa, ném dược liệu đang cầm trong tay vào người y.
Hynes tránh thoát một cách dễ dàng, mặt dày sáp lại, quấn lấy cậu tình tứ, bị từ chối cũng không nản lòng, tăng độ tồn tại theo cách riêng của mình.
Đêm xuống, khi nghỉ ngơi, Hynes vẫn nhân lúc cậu không chú ý chạy lại leo lên giường.
Giản Lục lạnh lùng từ chối yêu cầu “tuốt súng” của y, chợt nghĩ tới gì đó, nâng cằm y lên hỏi: “Hôm nay Boswell gọi cậu tới làm gì?”
Mắt Hynes đảo quanh, cười khẽ: “Có gì đâu, chỉ là lâu rồi không gặp, gọi em đi ôn chuyện thôi mà. Ông ta nói em rất có tiềm năng, mong em bỏ anh đi theo ông ta.” Nói rồi, hai mắt y chăm chú nhìn thanh niên trước mặt, mong phát hiện điều gì đó từ nét mặt cậu.
Tiếc rằng mặt đối phương lạnh tanh, ánh mắt cũng chẳng đổi, chỉ hờ hững nói: “Đề nghị của ông ta không tồi, cậu có thể làm việc cho ông ta.”
“Anh vô tình quá.” Hynes ôm cậu vào lòng mặc kệ cậu muốn hay không, y mút vành tai cậu đầy tình tứ, thấy vành tai trắng như ngọc của cậu nhuốm sắc màu tuyệt đẹp, bấy giờ mắt tối đi, nói với giọng hơi khàn: “Cả đời này em sẽ không xa anh, không để anh rời khỏi tầm mắt của em.”
Giọng nói trầm thấp chứa sự cố chấp đến điên rồ, trái tim Giản Lục đập mạnh mất kiểm soát, không nhịn được duỗi tay đẩy y ra, quay lưng, bọc kín mình vào chăn.
Hynes cười khẽ, ôm cậu vào lòng rồi hôn lên mái tóc cậu: “Giản, anh đáng yêu quá.”
Giản Lục không nhịn nổi nữa, nâng chân đá thẳng qua, lạnh lùng rằng: “Đàn ông đàn ang mà đáng yêu nỗi gì!”
“Nhưng đáng yêu thật mà, em thích anh, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi…”