Trong một vài trường hợp, Thánh tử có quyền trực tiếp chỉ đạo Kỵ sĩ tại điện phụ.
Một giờ sau, họ ra khỏi thành.
Giản Lục mặc áo choàng đen, mũ áo được kéo lên, cậu cưỡi một con ngựa phi nước kiệu, gió thổi áo choàng bay phấp phới. Hynes cưỡi ngựa song hành cùng cậu, một trăm Kỵ sĩ của Thần điện theo sau họ, trong đó bao gồm Lavender.
Lavender vốn không định đi, nhưng Thánh tử hờ hững liếc hắn một cái, thế là hắn đành đi theo với bộ mặt đau khổ, tự an ủi mình rằng sẽ được trông thấy năng lực của Thánh tử bí ẩn của Thần điện Ánh Sáng, trong khổ tìm vui.
Là một Pháp sư, Lavender tiêu biểu cho loại người chân yếu tay mềm, cưỡi ngựa mệt gần chết. Nếu không vì đuổi theo bọn trộm Nhạc cụ của Cresis, họ đã không cần cưỡi ngựa ra khỏi thành, ngồi xe ma thú êm hơn cưỡi ngựa nhiều. Tiếc rằng ma thú không dễ thuần hóa, không thì dùng ma thú sẽ tốt hơn.
Cưỡi ngựa phi như bay suốt một ngày, Lavender sắp không gắng nổi, Pháp sư yếu ớt cao quý kiêm Cha xứ của Thần điện bình thường đi đâu cũng có người chuẩn bị xe ma thú đẹp đẽ tiện nghi, ăn, mặc, ở, đi lại đều chỉn chu, đâu như bây giờ, phải phi nước đại trên lưng ngựa, dãi gió dầm sương.
Ngài Thánh tử có ổn thật không đấy?
Lavender nhớ tới khuôn mặt đẹp hơn Tinh linh của Thánh tử, dáng người trông còn mảnh khảnh yếu ớt hơn cả hắn, không thể tưởng tượng nổi cậu lấy đâu ra sức mà gắng gượng đi tiên phong, không thấy chậm lại chút nào.
Đang nghĩ miên man, Thánh tử đi phía trước thình lình giơ tay lên, vừa ghìm dây cương, vừa ra hiệu cho đám Kỵ sĩ phía sau dừng lại.
Cơ thể Lavender bị xóc đến rã rời, vẫn vội vàng tới xin chỉ thị: “Thánh tử, có phát hiện gì sao.”
Bấy giờ họ đi ngang qua hẻm núi Laan, hẻm núi này là con đường bắt buộc nối hai miền nam bắc, ai ở gần cũng biết, quen với sự tồn tại của nó. Trong hẻm đá lạ san sát nhau, không một bóng cây ngọn cỏ, dưới đất trải đầy đá sỏi, đá tảng hai bên rất rắn, không thấy có gì bất thường.
Giản Lục nhảy khỏi lưng ngựa, ngồi xuống nhặt một viên đá lên xem xét, thật ra là kiểm tra bằng hệ thống giám định, quả nhiên phát hiện điểm khác thường, vị trí của những viên đá này được lồng vào một pháp trận xáo trộn, khiến thật giả lẫn lộn.
“Giản, phát hiện gì vậy?” Hynes hỏi nhỏ.
Lúc còn ở trong Thần điện thành Grace, y có thể tìm kiếm kẻ trộm dựa theo mùi của côn trùng ăn thần chú, nhưng từ khi ra khỏi thành, Hynes nhanh chóng nhận ra đất trời rộng lớn, mùi hương dần biến mất, sắp để những kẻ kia chạy thoát rồi.
Những lúc thế này, chỉ có thể trông cậy vào phép truy tìm và tra xét của Giản Lục. Cái tên Lavender rút dây động rừng, khiến kẻ trộm Nhạc cụ của Cresis có cơ hội ra khỏi thành, may là khi sai người điều tra, Giản Lục đã cho người rắc bột truy tìm lên người đối phương, có thêm sự giúp đỡ của hệ thống, vẫn có thể theo sát không mất dấu.
Giản Lục trầm ngâm một lát, đoạn ngẩng đầu nhìn quanh hẻm núi Laan, chợt nói với Hynes: “Hynes, đánh vào tảng đá này đi.” Cậu chỉ tay vào một tảng đá to tựa vào vách đá giữa hẻm núi.
Hynes không hỏi han gì, chỉ xoay bao cổ tay bằng vàng rồi tung một cú đấm, đấu khí vàng như lửa cháy vừa chạm vào, tảng đá đã nổ tung.
Rầmmm!
Đá vỡ, cả hẻm núi đều rung chuyển, những tảng đá to lăn ồ ạt từ trên xuống, ngọn núi bỗng chốc hóa thành bã đậu yếu ớt, không chịu nổi sức nặng của những tảng đá nên dần sụp lún.
Mọi người hối hả lùi về sau, ngựa sợ hãi hí vang, bồn chồn không yên.
Kéo dài suốt nửa giờ, hẻm núi mới hết rung chuyển. Nơi vốn là chỗ của tảng đá đã trống trơn, phía sau tảng đá xuất hiện một cửa hang đủ để ba người cùng bước vào.
“Đây là…” Lavender tiến sát lại nhìn, lắp ba lắp bắp vì khiếp sợ: “Không ngờ nơi này lại có một đường hầm, xưa nay không hề biết Laan có thứ này.”
Không ai để ý đến hắn, tuy có vài người muốn nói còn nhiều thứ mà hắn không biết lắm, song vì thời gian gấp rút, dưới sự chỉ đạo của Giản Lục, mọi người rối rít xuống ngựa, bước vào đường hầm.
Giản Lục đi trước tiên phong, bước chân vững vàng, áo choàng được gió trong đường hầm hất tung, toát lên khí thế sát phạt, mỗi khi gặp phải vật cản, cậu lập tức tung thần chú, phép thuật ngời sáng mang sức mạnh hủy diệt, trông cực kỳ quyết đoán. Cũng chính sự quyết đoán này đã thuyết phục các Kỵ sĩ của điện phụ, Lavender bị bỏ xó. Tuy Thánh tử đại diện cho Thần điện trung tâm, nhưng nếu Thánh tử không có năng lực, Kỵ sĩ dưới quyền cũng chẳng chịu nghe lời, không thiếu những chuyện ngấm ngầm sau lưng.
Chạy băng băng suốt cả chặng đường, có sự giúp đỡ của hệ thống bản đồ, dù đường hầm trong núi có quanh co khúc khuỷu, không biết nối tới đâu, Giản Lục vẫn chẳng hề ngừng nghỉ. Năng lực làm việc này khiến các Kỵ sĩ phía sau vững tin hơn vào nhiệm vụ lần này, chỉ mong sớm ngày tìm thấy Nhạc cụ của Cresis mang về, nếu không chưa nói đến Cha xứ Lavender, các Kỵ sĩ bảo vệ điện phụ cũng bị phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ.
“Tất cả cẩn thận!”
Bất thình lình nghe Giản Lục nói vậy, các Kỵ sĩ phản xạ rất nhanh, nhao nhao rút kiếm phép ra, các loại đấu khí lóe sáng, chỉ nháy mắt đã chiếu sáng khắp nơi, giúp họ thấy rõ lúc này mình đang ở một nơi trống trải, đó là một phòng đá rất lớn, tường đá bao quanh có dấu vết mài giũa nhân tạo, hiển nhiên nơi đây do con người tạo nên.
Tiếng vo ve rất nhỏ vọng lại từ xa tới gần, chẳng mấy chốc, đoàn người thấy đám mây đen từ một đầu của đường hầm bay về phía họ, nhìn gần mới biết đây là ma văn do một đàn côn trùng tạo thành, tiếng vo ve ngày một gần khiến các Kỵ sĩ sởn gai ốc. Họ thà rằng phải đương đầu với một đàn ma thú cấp năm, chứ không muốn gặp phải đám tí hon này.
Cùng lúc đó, ánh sáng trắng lóe lên ngăn đám côn trùng lại, khi đụng vào bức tường ánh sáng, chúng phát ra tiếng xèo xèo như bị nướng, thi nhau rơi xuống đất.
“Chia làm mười đội nhỏ hành động!” Giản Lục lạnh lùng nói.
Kỵ sĩ của Thần điện rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã chia làm mười đội nhỏ, hướng về đầu kia của đường hầm đuổi bắt kẻ địch.
Chỉ còn Lavender bị thừa ra không biết đi đâu, bèn chọn đi theo Thánh tử, thấy Thánh tử vẫy tay là ra thần chú cao cấp thì kính nể cực kỳ, cảm thấy đi cạnh Thánh tử chắc sẽ an toàn lắm.
Giản Lục lại dùng thêm một thần chú cấp cao giết hết đám côn trùng, sau đó vung tay áo, chạy vội theo hướng côn trùng bay tới.
Tất nhiên cũng Hynes chạy theo, Lavender cũng bám đuôi.
Đi qua một đường hầm thật dài, gió mạnh bỗng ập vào mặt, Hynes bước tới ôm hông Giản Lục đẩy cậu về phía sau, còn y rút kiếm tiến lên, sau một tiếng ầm, đấu khí vàng khiến thứ vừa đánh lén họ nổ tung.
“Ồ… Đây là người đá khổng lồ!” Lavender sợ hãi hô lên.
Trước mặt có mấy người đá lao đến tấn công họ, những người đá này cao ba mét, toàn thân làm bằng đá cứng, vô cùng khó xử lý. Có một loại thần chú cấm cấp cao ban sự sống cho đá, sử dụng chúng để chiến đấu, chúng không có sinh mạng, không biết đau, cực kỳ rắn chắc, chỉ biết tấn công, đây là loại thần chú cấm bị nhiều người ghét nhất.
Đám người đá khổng lồ khiến người khác phải đau đầu, nhưng lúc này, dưới lưỡi kiếm phép của Hynes, mỗi nhát kiếm hạ một con như đang cắt đậu vậy, thoắt chốc đã bị chém thành hai nửa mà chẳng gặp trở ngại gì, Lavender nhìn đến há hốc mồm, Pháp sư điều khiển người đá cách đó không xa cũng tròn mắt.
Hynes nhàn nhã quá, sức mạnh siêu việt y phô bày khiến họ choáng ngợp, khi đối phương hồi hồn, Hynes đã giải quyết xong người đá khổng lồ, lao đến bắt hắn.
Pháp sư nọ tung ra một thần chú theo phản xạ, Hynes chẳng coi ra gì, tránh cũng chẳng thèm, lao thẳng tới tóm hắn.
Một vầng sáng lóe lên chặn thần chú kia lại.
Hynes ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ với Giản Lục, như ngọn đèn thắp sáng màn đêm, ngời ngời ánh sáng.
Giản Lục nghiêm mặt, lườm y với cái nhìn giận dữ, đoạn nhìn sang Pháp sư bị y tóm cổ, đây là một Pháp sư trung niên, thực lực cũng đạt mức Pháp sư thông thái, và chỉ Pháp sư thông thái mới sử dụng được thần chú cấm. Song Pháp sư thông thái đã bị Hynes tóm gọn, mạnh hơn nữa cũng chẳng làm được gì.
Hynes vứt hắn xuống đất một cách thô lỗ, đấu khí vàng lóe sáng, Pháp sư trung niên hét lên thê thảm, lăn mấy vòng dưới đất rồi rúm ró bất động, chỉ có thể ngước khuôn mặt trắng bệch nhìn họ với vẻ đầy cay độc, sự cay độc này dường như không nhằm vào họ, mà nhằm vào Thần điện Ánh Sáng.
Lavender nuốt nước bọt, hết nhìn Thánh tử lạnh lùng, lại nhìn sang Thánh kỵ sĩ chính trực rạng ngời, thầm cho ra một quyết định rất khó khăn: Nhất định phải tránh xa hai tên hung bạo này!
Có lẽ Pháp sư trung niên là kẻ cầm đầu ở đây, đánh giặc phải bắt vua trước, sau khi bắt được hắn, ba người bèn đứng tại chỗ chờ.
Khoảng một giờ sau, Kỵ sĩ của Thần điện lần lượt quay về báo cáo, họ cũng bắt được rất nhiều người, sau khi thẩm vấn, nắm bắt thông tin về đám người trốn trong hẻm núi Laan.
“Chúng là tín đồ của Giáo hội Yexi! Đám dị giáo!” Lavender giận dữ ra mặt, hò hét nhức cả tai như một người phụ nữ, như thể chịu nỗi nhục lớn lắm: “Ta biết ngay mà, còn ai to gan dám khiêu khích Thần điện Ánh Sáng như vậy nữa? Hóa ra là đám dị giáo này! Lúc nào chúng cũng đối đầu với Thần điện, không bao giờ chịu bỏ cuộc…”
Giáo hội Yexi là giáo hội đối đầu với Thần điện Ánh Sáng, không biết thành lập từ năm nào, cũng không biết từ bao giờ Giáo hội Yexi liên tục tấn công các điện phụ của Thần điện Ánh Sáng, ra sức bôi nhọ danh dự của Thần điện, tranh giành tín đồ với Thần điện, đánh lén thành viên của Thần điện… Như một kẻ địch ẩn náu trong bóng tối, có mặt khắp mọi nơi, thèm khát Thần điện Ánh Sáng, khiến Thần điện cực kỳ khó chịu.
Thần điện Ánh Sáng cũng muốn bắt Giáo hội Yexi giải tán, nhưng giáo hội này trốn kỹ quá, bắt mấy lần mà vẫn chẳng tóm được thành viên chủ chốt, để họ nhởn nhơ, thi thoảng lại thò ra chọc Thần điện Ánh Sáng.
Giản Lục cũng biết đến giáo hội này, họ bị Thần điện Ánh Sáng coi là dị giáo, gặp sẽ giết ngay.
Nhưng theo như cậu thấy, Giáo hội Yexi hay các thế lực không cùng phe với Thần điện Ánh Sáng cũng chẳng có tội tình gì, họ xuất hiện cũng bởi phong cách làm việc của Thần điện Ánh Sáng quá độc đoán, không cho người khác được sống, Thần điện Ánh Sáng tự xưng là ánh sáng, nhưng chẳng hề quang minh chính đại chút nào mà lại có không ít chuyện máu me đen tối, để duy trì sự thống trị của Thần điện, rất nhiều người
đã bị đàn áp, dẫn đến vô số người chết và bị thương.
Lavender mắng chửi một lúc lâu, thở hổn hển, sau đó chạy tới hỏi Giản Lục: “Ngài xem xử lý thế nào?”
Giản Lục lạnh lùng nhìn hắn, đến khi trán Lavender toát hồi hôi mới mở miệng: “Hỏi rõ Nhạc cụ của Cresis đang ở đâu rồi hỏi mục đích của họ.”
Lavender vâng dạ, tung tăng đi thẩm vấn.
Giản Lục không nỡ nhìn, nhất là khi nhìn vào ánh mắt giễu cợt của Pháp sư trung niên Giáo hội Yexi, không khỏi thở dài, nhìn từ bên ngoài Thần điện Ánh Sáng ngay ngắn đâu ra đấy, bên trong lại mục rữa không chịu nổi, bảo sao người khác khinh thường, tương lai nữ chính mới có cơ hội tiêu diệt Thần điện Ánh Sáng, vực dậy Thần điện Bóng Tối.
“Giản, đi nghỉ trước nhé.” Hynes kéo cậu vào một gian phòng đá, muốn cậu nghỉ ngơi một lát, chiến đấu với cường độ cao suốt cả ngày, ai mà chẳng mệt.
Giản Lục uống ngụm nước, đang định cất túi nước đi, thanh niên bên cạnh bỗng cầm lên kề đúng vào chỗ cậu vừa chạm uống hết phần nước còn lại, rồi ngồi cạnh cậu, vòng tay quanh bụng cậu, tư thế này thoạt trông rất giống ôm cậu vào lòng.
Giản Lục nhìn y bằng khuôn mặt lạnh tanh.
Hynes nhìn lại bằng khuôn mặt ngây thơ vô tội.
Nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ bên ngoài, Giản Lục thẳng tay hất y ra.
“Thánh tử!” Chẳng sai, Lavender chạy vào với bộ mặt phấn khởi: “Hỏi rõ vị trí Nhạc cụ của Cresis rồi, khi chúng ta vào, nó đã bị chuyển tới chỗ khác, đây là địa chỉ…”
“Đưa đây.” Giản Lục xòe tay.
Lavender kính cẩn trình lên, háo hức nhìn cậu.
Giản Lục liếc nhìn rồi đứng dậy: “Cha xứ Lavender, chuyện ở đây giao cho ngươi xử lý, bọn ta sẽ truy tìm dấu vết Nhạc cụ của Cresis.” Nói rồi, cậu kéo áo choàng bước đi thật nhanh.
Ra khỏi phòng đá, đi trong đường hầm, Giản Lục chợt quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh.
“Giản?” Hynes vừa nhìn cậu vừa cười, khuôn mặt tuấn tú trông rất đỗi dịu dàng.
“Rừng Romia gần hẻm Laan!” Giản Lục mở miệng: “Cậu dẫn đường.”
Hynes cúi xuống nhìn cậu, sắc mặt cậu lạnh lùng, ấn đường giữa mày như có thanh kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ, sáng lấp lánh, tăng thêm vẻ quyến rũ tuyệt trần, khác hẳn sự điềm tĩnh khiêm nhường mọi khi, trông cuốn hút khiến y thêm phần say mê.
Y đưa tay vuốt ve khuôn mặt đối phương, cười khẽ: “Được thôi, nhưng anh phải hôn em một cái.”
Giản Lục: “…”
Thấy cậu quay lưng đi thẳng, Hynes vội kéo lại, cúi đầu đặt một nụ hôn lên khóe môi cậu, cười giòn: “Giản, thi thoảng người đàn ông cũng cần được yêu thương động viên, anh lạnh lùng quá đấy.” Rồi không chờ cậu kịp phản ứng đã ôm cậu vào lòng, huơ tay vào không trung, một hành lang không gian hiện ra, phía bên kia là rừng Romia.
Sau khi đạt tới cấp Thánh sẽ có khả năng xuyên qua không gian với cự ly ngắn, vạn dặm chỉ trong một bước, đó là năng lực của cấp Thánh.
Từ lúc thức tỉnh và thoát khỏi sự trấn áp của Cung điện Thần Thú, Hynes đã đạt cấp Thánh.
Vừa ra khỏi hành lang không gian, hai người nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía xa, họ nhìn nhau, trốn vào sau một thân cây, sau đó nhìn thấy một con ngựa cùng Kỵ sĩ trên lưng ngựa lao nhanh từ xa đến, Kỵ sĩ nọ khoác một áo choàng màu đen, khác với áo choàng đen tuyền của Giản Lục, áo choàng của gã có một bông hoa tường vi đỏ, biểu tượng của Giáo hội Yexi.
Chắc chắn đây là thành viên Giáo hội Yexi cầm theo Nhạc cụ của Cresis chạy trốn.
Khi ngựa chạy qua, Giản Lục huơ tay, một con rồng lửa lao ra khiến ngựa giật mình, hai vó trước nhổm lên cao, Kỵ sĩ trên lưng ngựa bị hất xuống, xoay người giữa không trung và tiếp đất một cách uyển chuyển, nhìn họ bằng đôi mắt sắc lẹm, khi nhìn rõ mặt mũi họ, gã cực kỳ kinh ngạc.
“Các ngươi…”
Hynes mỉm cười, hóa ra là người quen.
“Vương tử Grantham, lâu rồi không gặp.” Hynes cười đến là vô hại: “Không gặp được ngươi trong vũ hội sinh nhật của công chúa Alice, đáng tiếc quá.”
Grantham lạnh lùng nhìn họ, nói: “Ta cũng không ngờ ngươi lại là Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng…” Dùng một tay khẽ xoa sườn bụng.
Nhưng gã còn chưa kịp tung đòn, một luồng đấu khí vàng đã lao tới, gã còn không có chỗ để trốn, chỉ biết đứng ngây ra nhìn nó tới gần mình, ngay sau đó là cơn đau điếng người, đau đến mức gã kêu gào thảm thiết, thậm chí suýt nữa không giữ được lòng tự trọng, chỉ mong người trước mặt chấm dứt cho gã.
Hynes tháo nhẫn không gian trên ngón tay gã xuống, đưa cho Giản Lục một cách ân cần, dịu dàng rằng: “Giản, Nhạc cụ của Cresis ở trong này.”
Giản Lục đáp lời, sau đó nhìn Grantham đang nằm dưới đất, không biết chết hay sống.
Vì bị tra tấn, quần áo gã ướt đẫm mồ hôi trông nhếch nhác bẩn thỉu, người lấm lem bùn đất và lá khô, tóc đỏ áp vào làn da nhợt nhạt, đôi mắt đờ đẫn ánh lên sự tức giận và kinh ngạc.
Đáng thương quá.
Lúc này Giản Lục không thể không thừa nhận sức mạnh hiện giờ của Hynes đã đứng đầu đại lục Olaven, không ai có thể so bì, khi xưa họ còn không phải đối thủ của Vương tử Grantham, giờ chỉ cần vẫy tay là giải quyết được.
Hynes cũng quay sang nhìn cậu, ánh mắt lóe sáng, thì thầm: “Giản, xử lý gã sao đây?” Trong mắt chứa đầy ham muốn giết chóc, vẫn nhớ như in khi còn ở trong rừng Venya, Giản Lục nảy sinh tâm trạng rất phức tạp với người này, bắt đầu từ lúc đó y đã muốn giết rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thể giết gã.
Giản Lục nhìn một lát, rồi xoay người đi.
Hynes cau mày.
Giản Lục quay đầu nhìn y: “Đi thôi.”
Hynes sững sờ, mặt mày rạng rỡ chứa chan niềm vui, y mỉm cười bước tới cạnh cậu, nắm tay cậu, nhận thấy cậu muốn rút ra thì nắm thật chặt, đến khi cậu không còn kháng cự nữa mới nở nụ cười tươi rói, quay lại liếc nhìn Grantham nằm sõng soài dưới đất với vẻ khiêu khích.
Đại vương tử của đế quốc Edith vừa đau vừa sợ, thậm chí còn tưởng bị đối phương giết rồi, trước khi chết, nhớ tới Elvira đang chờ gã trở về, trong lòng tràn ngập sự dịu dàng và tiếc nuối. Nhưng ngờ đâu đối phương không thèm giết gã, chỉ hờ hững liếc gã một cái rồi bỏ đi.
Ánh mắt của gã bất giác dõi theo hai người, chỉ sợ họ hối hận.
Khi thấy cảnh hai chàng trai nắm tay nhau mờ ám, gã kinh ngạc không thốt nên lời, tên tóc vàng đáng ghét còn quay đầu lại nhìn gã một cách khiêu khích.
Grantham sững sờ chẳng biết nói sao.
Liếc mắt cái quái gì? Khiêu khích cái quái gì?
Trong lúc Grantham bối rối trước ánh mắt khiêu khích trước khi bỏ đi của Hynes, nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu ra làm sao, thì bất chợt giữa không trung xuất hiện một hành lang không gian, cô gái tóc đen mắt đen mặc chiếc váy dài ôm sát thân hình gợi cảm bước ra.
Khi thấy Grantham nằm dưới đất, khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ vẻ ngạc nhiên lắm: “Gran!”
“Elvira…” Grantham nhìn thấy cô, vừa xúc động vừa áy náy, nói: “Xin lỗi, Nhạc cụ của Cresis bị Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng cướp mất rồi…” Còn chưa nói hết lời đã bị một ngón tay trắng nõn ngăn lại, gã nhìn lên, tức thì sa vào một đôi mắt đen đầy ma mị quyến rũ.
“Tiếc thật đấy, nhưng chàng không sao là tốt rồi.” Elvira dịu dàng nói, cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt của gã, một dòng năng lượng phép thuật chứa thần tính chui vào người gã kiểm tra, phát hiện trong người gã còn sót lại một loại đấu khí có sức mạnh hủy diệt đáng sợ, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
“Khốn kiếp!” Elvira giận dữ, vì quá tức giận, nét mặt cô trở lên lạnh lùng: “Dù ai làm chàng bị thương, ta cũng sẽ khiến hắn phải trả giá đắt! Thánh tử Thần điện Ánh Sáng à? Ta nhớ kỹ rồi.”
Nghe cô nói vậy, hạnh phúc hiện ra trên khuôn mặt Grantham, được cô quan tâm yêu thương, gã cảm thấy làm gì cũng đáng cả.
***
Giản Lục bỗng dưng hắt hơi.
“Ốm rồi sao?” Hynes lo lắng hỏi, đưa tay sờ lên mặt cậu, nghĩ bụng Pháp sư yếu ớt quá, không biết tộc Rồng có thứ gì giúp cải thiện sức khỏe của Pháp sư không, hôm nào phải tới đảo Rồng dạo mới được.
Giản Lục xoa mũi, nói với vẻ trầm ngâm: “Ta cảm thấy có người đang mắng mình.”
“… Vớ vẩn, ai mắng anh?”
“Hoặc căm thù ta.” Ví dụ như nữ chính, hẳn là lúc này cô đã tìm thấy Grantham, biết cả nguyên nhân Grantham bị thương.
“…”
Hynes nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, suýt thì ngẩn ngơ trong gió, sao thay đổi phong cách nhanh quá vậy? Hay là y chưa đủ hiểu Giản Lục?
Giản Lục chẳng bận tâm tới sự ngạc nhiên quá đỗi của y, cậu đang âm thầm suy đoán xem việc Giáo hội Yexi làm liệu có phải do nữ chính sắp đặt hay không, có lẽ Giáo hội Yexi đã bị cô thâu tóm, không chừng sau khi cô lật đổ Thần điện Ánh Sáng, Giáo hội Yexi sẽ được đổi tên thành Thần điện Bóng Tối.