Ngủ chưa đến bốn tiếng đã bị đánh thức, nhưng uống một lọ thuốc phép là tỉnh táo lại ngay.
Mẹ Giản đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, một bữa sáng kiểu Trung Quốc đúng chuẩn, ngoài các món điểm tâm như bánh bao, quẩy, sữa đậu nành còn có cháo, thích gì ăn nấy. Tất nhiên là mẹ Giản làm rất ngon, còn ngon hơn đi ăn ngoài, bởi đồ ăn nhà làm được làm từ nguyên liệu tươi ngon do chú bác ở quê tự trồng, tươi sạch không ô nhiễm.
Giản Khiết xé quẩy chấm sữa đậu nành, vừa ăn vừa nói: “Anh, sắp đến Tết Tây rồi, năm nay trường em tổ chức dạ tiệc mừng năm mới, em sẽ lên sân khấu biểu diễn, anh đi xem không?”
“Em lên sân khấu biểu diễn?” Giản Lục quay sang nhìn em gái: “Biểu diễn gì cơ?”
“E hèm, một tiểu phẩm.” Giản Khiết hơi ngượng: “Em diễn chung với đám Hạ Kình.”
Giản Lục ồ lên, nhìn cô em gái đang đỏ bừng mặt và nói: “Biết rồi, hôm đó anh sẽ đến.” Cũng cần gặp bạn trai của em gái, lần trước cậu về hai đứa ầm ĩ đòi chia tay, nhưng chẳng mấy chốc đã giảng hòa, đúng là bền chặt hơn vàng.
Bấy giờ mẹ Giản mở lời: “Tiểu Khiết, thằng bé Hạ Kình lâu rồi chưa tới nhà mình chưa, hôm nào có thời gian rủ nó về đi.” Đặng nhìn sang con trai đang trưng ra vẻ mặt vô cảm, lựa lời: “Lục Lục à, thật ra Hạ Kình là một thằng bé ngoan, lúc con không ở nhà, nó theo Tiểu Khiết tới thăm mẹ luôn, thanh niên tốt đấy.”
Giản Lục liếc nhìn mẹ mình, lạnh lùng ậm ừ.
Mẹ Giản và Giản Khiết đều hoang mang, thế là thế nào? Phải làm sao khi con trai (anh trai) thay đổi tính tình sau khi mất tích một năm rưỡi, chàng trai ấm áp biến thành đóa hoa lạnh lùng cao quý, không thể hiểu cậu đang nghĩ gì?
Bố Giản ngầm ủng hộ con trai, vốn đã không mấy thiện cảm với những tên tới cướp con gái nhà mình đi, huống hồ Hạ Kình và Giản Khiết còn lén lút yêu nhau không cho gia đình biết, khi mới lên đại học, Giản Khiết quen biết Hạ Kình trong một buổi gặp mặt do trường tổ chức, không lâu sau Hạ Kình bèn theo đuổi cô, rồi họ yêu nhau.
Giản Khiết cũng biết thái độ của hai người nam giới trong nhà, bố cô thường bận công tác xa nhà, không quản lý được cô, chứ anh trai chăm sóc cô từ bé tới lớn, nói là người bố thứ hai cũng không ngoa, bình thường trông ấm áp vô cùng, săn sóc vậy thôi, những lúc cần quả thực khiến người khác chỉ muốn quỳ xuống ôm đùi gọi bằng đại ca, xin được tha thứ, quản lý cô rất nghiêm, ngày thường Giản Khiết khá nóng tính, nhưng trước mặt cậu lập tức co rúm ró, chỉ dám lén quen bạn trai không dám nói cho cậu biết, sợ cậu tới trường làm tình làm tội Hạ Kình.
Nếu không có chuyện Giản Lục mất tích, Giản Khiết gần như sụp đổ, Hạ Kình chăm sóc cô tròn trách nhiệm, còn thường xuyên tới viện thăm mẹ Giản, người nhà họ Giản cũng không biết cô lén yêu đương.
Giản Khiết bước ra ngoài trong ánh nhìn lạnh lùng của anh trai, may sao khi tới cửa được Hynes tặng cho một nụ cười ấm áp rạng ngời, chữa lành trái tim yếu ớt bị đóa hoa lạnh lùng cao quý là anh trai làm tổn thương.
Dùng bữa sáng xong, bố Giản theo vợ ra công viên gần nhà đi dạo, Giản Lục dẫn Hynes đi bộ vào thành phố chơi, để Hynes mở mang tầm mắt về thế giới công nghệ cao không có phép thuật và đấu khí.
Hai chàng trai đều có ngoại hình cực kỳ nổi trội, nhất là Hynes không che dấu khuôn mặt thật, lại à người nước ngoài, vóc người cao lớn, khoác áo gió màu be, người đi trên đường trăm phần trăm ngoái đầu lại. Y cố tình đi sát vào Giản Lục, hành động thân mật, người khác muốn xem nhẹ cũng không được. Chẳng bao lâu sau đã thấy nhiều cô gái trẻ vừa len lén nhìn họ vừa choáng váng ôm mặt, sau khi họ đi qua, những cô gái đó hò hét inh ỏi, có vẻ vô cùng phấn khích.
Hynes rất nhạy bén với ánh mắt của người khác, y có thể cảm nhận được ánh mắt của những cô gái này, nhưng đó không phải ánh mắt khinh thường, giễu cợt hay si mê, mà kỳ lạ khó diễn tả thành lời, lạ đến mức không tài nào làm lơ được.
“… Các cậu nghĩ ai là công ai là thụ?”
“Chắc chắn anh tóc vàng là công, cường tráng ấm ấp công, anh tóc đen là lạnh lùng mặt đơ thụ.”
“Không, công thụ không xét trên thân hình mà phải dựa vào khí thế! Cậu đừng đảo lộn cp!”
“Anh tóc đen là lạnh lùng mặt đơ công, còn anh tóc vàng là hào sảng dương quang thụ.”
“Rõ ràng anh tóc vàng là ôn nhu công, tóc đen là phúc hắc thụ mà?”
“Sai rồi…”
Hynes: “…”
Giản Lục: “…”
Hai người tai quá thính nghe được cuộc đối thoại thì thầm của mấy cô nàng, nhất thời vừa như không hiểu vừa như đã hiểu, không thể tin nổi.
Hai người liếc nhìn nhau, Hynes bạo dạn, đang định nhập vai nam sủng mê hoặc chủ nhân thì bị Giản Lục mạnh tay kéo đi, tránh bị mấy cô nàng kỳ lạ kia gắn thêm mấy từ kỳ lạ. Hơn nữa cậu cũng không rõ vì sao mấy cô nàng đó trông có vẻ phấn khích đến thế, ánh mắt như thể muốn ăn thịt họ vậy.
Hủ nữ là sản phẩm của một thế giới song song, một sinh vật thần kỳ mà chàng trai từng là thẳng nam sẽ không thể nào hiểu nổi.
Nhìn thế giới hòa bình đến nỗi quy tắc của thế giới cũng nhẹ tay, Hynes thêm phần tươi cười, y cúi xuống khẽ hôn Giản Lục, nói: “Thế giới này cũng không tệ lắm.”
Giản Lục liếc nhìn y, nhủ thầm trong bụng “nếu không tệ thì đừng ám ảnh chuyện hủy diệt thế giới nữa! Sống yên ổn đi!”
Suốt nửa tháng, ban ngày Giản Lục dẫn Hynes ra ngoài đi khắp nơi, chiều tối đúng giờ về nhà dùng bữa với gia đình, buổi tối xem TV, trò chuyện cùng bố mẹ rồi lên giường ngủ, thời gian tuần tự đều đặn trôi qua tạo thành những ngày bình thường mà mỹ mãn.
Đã tới Tết Tây.
Giản Lục và Hynes lấy thân phận người nhà sinh viên tới buổi tiệc mừng xuân trường Giản Khiết tổ chức, sau khi buổi tiệc tối ấy kết thúc, Giản Lục dùng danh nghĩa người lớn trong nhà mời bạn bè Giản Khiết tới phố ăn khuya gần trường, Hạ Kình cũng nằm trong số đó.
Nhìn thấy Giản Lục, chàng ta như chuột thấy mèo, không dám ho he gì. Những người còn lại cực kỳ phấn khởi, nhất là mấy cô sinh viên, các cô đều biết anh trai Giản Lục vô cùng tuyệt vời, từ lâu đã ôm mơ mộng, đến khi nhìn thấy Hynes, các cô nàng càng kích động hơn, hai soái ca cùng xuất hiện một lúc thì còn gì bằng.
Nhưng những mộng mơ sớm bị gió bắc thổi sạch sành sanh.
Nguyên nhân là hình như anh Giản Khiết từ chàng trai ấm áp biến thành đóa hoa lạnh lùng cao quý? Lạnh lùng muốn chết biết không hả? Các cô tuy thích soái ca, có chút ý đồ, nhưng khí chất của bông hoa lạnh lùng cao quý này khiến các cô không có dũng khí đâm đầu vào núi băng, dù ngồi cạnh cậu cũng áp lực nặng nề, không dám bắt chuyện. So ra thì anh trai ngoại quốc tóc vàng chẳng khác nào ánh mặt trời mùa hạ, ấm áp lại đẹp trai khiến người ta không thể nào cưỡng lại.
Nên họ dứt khoát tránh ra chỗ khác, nhường Hạ Kình đi lấy lòng anh rể tương lai.
Hạ Kình tất nhiên vô cùng căng thẳng, anh rể tương lai có khí thế mạnh mẽ quá, ít khi nói cười, chỉ liếc nhìn đã khiến người ta bủn rủn, hắn chưa sợ đến mức nói không nên lời đã là thần kinh thép lắm rồi. Hắn lấy làm lạ, rõ ràng trước đây gặp mặt còn thấy Giản Lục là một chàng trai trưởng thành, ôn tồn, lễ độ, sao sau khi mất tích một năm lại trở nên như vậy?
Giản Lục không làm khó dễ hắn, chỉ hỏi qua mấy câu, dùng phép ám thị hắn rồi thôi.
Em gái đã lựa chọn như vậy, Hạ Kình lại là người biết chịu trách nhiệm gìn giữ mối quan hệ này, nhà họ Hạ cũng là một gia tộc lâu đời ở thành phố C, điều kiện không tồi, vậy hãy để hắn kiên tâm, vĩnh viễn không thay đổi. Đó là điều Giản Lục ám thị, vì hạnh phúc tương lai của em gái, phải phòng ngừa chu đáo như vậy thôi.
Giản Lục biết thời gian của mình không còn nhiều, cậu sắp phải rời khỏi thế giới này, có lẽ lần này là mãi mãi, nên cậu muốn thu xếp ổn thỏa cho người nhà.
Sau khi đưa Giản Khiết và bạn bè của cô về trường, Giản Lục và Hynes không lên xe về nhà ngay mà cùng đi trên đường phố đêm đông, ánh đèn neon bên vệ đường
xua đi bóng tối, điểm tô cho thành phố thêm phồn hoa mỹ lệ, như thể không bao giờ ngủ.
Hynes không rời mắt khỏi thanh niên bên cạnh mình, tuy trông cậu không khác bình thường là bao, nhưng y biết hiện giờ tâm trạng cậu không được vui, bỗng nói: “Còn bao lâu?”
Giản Lục ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt thắp sáng đêm đông lạnh lẽo.
“Anh không còn nhiều thời gian phải không?” Hynes biết rất rõ: “Cơ thể lẫn sức mạnh của chúng ta đều không thuộc về thế giới này, quy tắc của thế giới sẽ không cho phép tồn tại bất cứ điều gì vượt qua năng lượng của thế giới, gần đây em cảm nhận được sức ép đến từ quy tắc của thế giới, chắc còn khoảng hai tháng nữa, nếu không rời khỏi đây kịp thời, chúng ta sẽ bị tiêu diệt.”
Nghe y nói vậy, Giản Lục thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cậu mau chóng vỡ lẽ. Tuy Hynes không được hệ thống nhắc nhở, song y sức mạnh của y đã đạt cấp Thánh, có thể chạm tới quy tắc năng lượng, nên tất nhiên cũng có thể cảm nhận được sự quản lý đến từ quy tắc của thế giới. Mỗi thế giới đều có năng lượng quy tắc để bảo vệ chính mình, người ngoài xâm nhập sẽ mau chóng bị trục xuất.
Thấy cậu không nói gì, Hynes kéo áo cậu, đè cậu lên cột đèn, cúi xuống hôn thật mạnh.
Quen người này đã mười mấy năm, quen thấy cậu bình tĩnh lí trí, cứng cỏi kiên cường, thậm chí là lạnh lùng, đây là lần đầu y thấy cậu buồn bã ủ rĩ như vậy, lòng nghen ngùn ngụt, chỉ muốn đè lên người cậu mặc sức xâm phạm, khiến cậu sa ngã, không nghĩ tới những người những việc làm cậu buồn bã nữa.
Bị hôn nên đầu óc Giản Lục trống trơn, đến khi nhận thấy có vật cứng chọc vào bụng mới hoàn hồn lại, liếc nhìn xung quanh, may sao đêm đã khuya, lại đương mùa đông lạnh giá, trên đường không một bóng người, không sợ bị nhìn thấy.
“Đừng…” Giản Lục nghiêng đầu, khiến nụ hôn của y rơi xuống bên mặt.
Hynes không để bụng, theo đà ngậm vành tai của cậu mân mê, lực không nặng cũng chẳng nhẹ, kích thích điểm mẫn cảm của cậu, nghe tiếng thở dốc kìm nén của cậu mà thứ bên dưới cứng phát đau, bèn ôm cậu vào lòng, xé rách không gian, chỉ trong nháy mắt họ đã về tới phòng Giản Lục, Hynes đè cậu ra giường, xé toạc quần, cứ thế xông vào một cách thô lỗ.
Tâm trạng Giản Lục vốn không tốt, cũng đang rất cần được giải tỏa, lập tức ôm lấy y, thuận theo sự xâm chiếm, đắm mình trong khoái cảm.
Nhưng không lâu sau, Giản Lục hiểu ra rằng không thể chìm đắm được, bởi kết quả của việc chìm đắm là kích thích tên cầm thú phía trên. Ham muốn bùng cháy, xào qua xào lại cậu, còn giở nhiều trò mới, khỏi nói cũng biết học ở đâu, thật đúng với câu nói: Không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có học!
Lâu nay cậu vẫn biết năng lực học tập của Hynes không tệ, đúng là học sinh giỏi, học gì cũng vừa nhanh vừa xuất sắc, nếu không vì y không có thiên phú phép thuật, e là cần câu cơm của Thánh tử là cậu đây cũng bị y cướp nốt. Tới thế giới xa lạ nhưng y vẫn là học sinh giỏi, xem bừa mấy video đã học được ngôn ngữ, sau đó học dùng sản phẩm công nghệ xao, thậm chí còn học lên mạng…
Học siêu giỏi là như thế đấy.
Đến bình minh Giản Lục mới mơ màng chìm vào giác ngủ, còn Hynes nằm trong lòng cậu, cầm di động lướt mạng rồi lại chụp cậu rất nhiều kiểu, vẻ mãn nguyện lắm.
Giản Lục nhắm mắt là ngủ đến tận trưa mới rời giường. Giữa lúc đó mẹ Giản có gõ cửa, thấy không hồi đáp thì không gọi nữa, chỉ lấy làm lạ.
Hynes thấy cậu tỉnh, bèn vứt di động hết pin sang một bên, ôm cậu vào lòng, nhìn vết tích trên người cậu mà thỏa mãn vô cùng, nhịn không được cúi xuống cắn ra một vết đầy mờ ám trên cổ cậu. Thấy cậu ngoan ngoan ngồi trong lòng mình, lòng y thầm hiểu nếu không vì thế giới này cho cậu cảm giác an toàn, cậu đã không thản nhiên, biếng nhác như vậy, phản ứng không chậm chạp như vậy.
Sau khi tỉnh táo, Giản Lục phát hiện có thứ cưng cứng đặt ở kẽ mông mình, mặt mày sa sầm: “Anh đói.”
“Em cũng đói…” Y ngậm vành tai cậu vẻ mờ ám, chọc vật cứng của mình vào phía sau cậu – nơi vẫn còn ẩm ướt.
“Đừng gây chuyện nữa, hôm nay anh đồng ý đi mua thức ăn với mẹ rồi.” Giản Lục xoa mặt, vén những sợi tóc bạc xõa xuống má về phía sau, ban đêm đi ngủ Hynes không thích cậu dùng phép hóa trang, nên thường bảo cậu xóa lớp hóa trang.
Hynes biết tính cậu, không phá rối nữa, có điều khi nhìn cậu thân không mảnh vài rời giường vào phòng vệ sinh, y chẳng thế kiểm soát được phản ứng dưới thân, nhưng y cũng chẳng muốn kiểm soát, cứ thế đĩnh đạc ngồi trên giường, nhìn bóng lưng cậu chằm chằm.
Giản Lục ngó lơ ánh mắt nồng nhiệt sau lưng, vừa hóa trang vừa nghĩ ngợi, vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy thanh niên trên giường đang khoe thân, không khỏi nín thở một hơi. Tuy chuyện gì cần làm đều đã làm rồi, cần nhìn cũng nhìn hết rồi, giữa hai chàng trai chẳng cần kiêng dè chuyện này nữa, nhưng mỗi lần thấy thứ giữa hai chân đối phương hớn hở vẫy chào, cậu vẫn xấu hổ.
Giản Lục nhặt một bộ quần áo ném lên người y.
Hynes mau chóng xử lý ổn thỏa, vòng tay qua hông cậu, ghé sát tai cậu hỏi: “Hôm nay anh định thẳng thắn với người nhà đúng không?”
Giản Lục biết không gạt y được, đôi khi cậu còn có cảm giác Hynes cài thần chú cấm gì đó trong đầu cậu, nên biết mọi điều cậu suy nghĩ – tất nhiên là không phải vậy, sự tinh nhạy của Hynes chỉ đến từ việc không lúc nào y dời mắt khỏi cậu mà thôi, tình cảm nồng nhiệt đến cuồng si ấy khiến cậu có phần khó tiếp nhận.
“Đúng vậy.” Giản Lục điềm nhiên đáp.
Sự bình tĩnh của cậu khiến đối phương hài lòng, khi ra tới cửa, một tay Hynes đè cậu lên tường, trao cho cậu một nụ hôn nóng bỏng.
Vào lúc chiều tối, Giản Khiết về tới nhà, ba ngày Tết được nghỉ đương nhiên phải về với gia đình rồi.
Bố Giản và Giản Lục đều đang phụ mẹ Giản chuẩn bị bữa tối trong bếp, Hynes nhàn hạ ngồi trong phòng khách xem TV, Giản Khiết gọi điện thoại cho bạn trai, vừa cúp máy, quay đầu lại thì bắt gặp Hynes với vẻ nhàn nhã như thể đây là nhà y, bỗng có cảm giác là lạ. Tuy đã sống chung nửa tháng, cô vẫn không thể định ra vị trí cho Hynes, giác quan thứ sáu của phụ nữ giúp cô cảm thấy quan hệ giữa người này và anh trai mình không hề đơn giản.
Chần chờ một lát, Giản Khiết vẫn quyết định không hỏi, để bản thân không phải đau đầu.
Nhưng cô đã quyết định là không hỏi rồi, sau bữa tối, người anh trai thay đổi tính tình lại cho họ một niềm vui bất ngờ lớn, hay đúng ra là bất ngờ lớn hơn niềm vui.