Giản Lục đứng bên bờ vực, gió thổi áo choàng của cậu bay phần phật, tay áo rộng bay múa khiến vóc người và khí chất của cậu thêm xuất chúng, người ngoài nhìn vào có ảo giác cậu sắp mọc cánh thành tiên.
Ánh mắt Hynes sâu thẳm, giữa tiếng nhốn nháo của Tinh linh, Thú nhân và Người lùn, y không nén nổi khát khao muốn đến gần cậu.
“Ngài đang nhìn gì vậy?”
Giản Lục quay đầu chậm hơn bình thường nửa nhịp, đầu tiên, cậu liếc nhìn ba kẻ thuộc ba chủng tộc khác nhau đang ngồi trên tảng đá bên kia vừa ăn trưa vừa cãi vã, mắt Hynes hơi tối lại, khi cậu nhìn sang y, đôi mắt ấy lại trở nên ngây thơ trong sáng, đó là một màu lam trong vắt, đơn thuần như bầu trời quang đãng những ngày đầu tháng năm vậy đấy.
Giản Lục không trả lời câu hỏi của y, cậu chợt nói: “Hynes, không lâu nữa sẽ vào học, chúng ta không còn phân kẻ trên người dưới, cậu không cần dùng kính ngữ nữa.” Cậu dừng một lát, đoạn nói tiếp: “Thật ra, ta chưa bao giờ xem cậu là người hầu.”
Mặt Hynes lộ vẻ ngạc nhiên, y ấp úng hỏi: “Vậy ngài xem tôi là gì?”
Có ai biết được rằng giờ phút này y phải cố gắng nhường nào mới khiến mình trông có vẻ ngạc nhiên như thế, đó là vẻ ngạc nhiên mà một cậu nhóc mười hai tuổi nên có. Thế nhưng lòng y lại nghĩ, chẳng sao, dù người này xem y là gì đi nữa, sau này cậu vẫn sẽ thuộc về mình, đôi mắt cậu vẫn sẽ chỉ nhìn mỗi mình mình mà thôi.
Chỉ cần sau này y mạnh hơn tất cả những kẻ xung quanh, thì chẳng ai có thể cướp cậu khỏi y, dù là Thần điện Ánh Sáng cũng không.
Giờ phút này, y chợt ngộ ra nguyên nhân vì sao một năm qua mình lại thường xuyên bức bối khó chịu như thế, tất cả đều vì người trước mắt.
Một ánh mắt khen ngợi của cậu cũng có thể khiến y hân hoan thật lâu.
Một nụ cười bâng quơ của cậu cũng có thể khiến y vui vẻ nhiều ngày.
Nếu cậu phủ nhận y, sẽ khiến mảng tối trong y mất kiểm soát.
Đương lúc y ngoài mặt giữ ý cười, vẻ mặt bình tĩnh, song bóng tối vô tận trong tim tưởng chừng như sắp nuốt chửng lí trí, thì bờ môi nhạt màu của người ấy khẽ cong, giọng nói mang đôi phần lạnh nhạt cất lên.
“Anh em!”
“Anh em?” Y thì thào theo phản xạ.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu nhóc, Giản Lục cho rằng y không ngờ hoặc đúng hơn là chưa bao giờ ngờ đến, cậu bật cười, vươn tay xoa mái tóc vàng mềm mại sáng lóa của y, nở nụ cười hiếm thấy: “Đúng vậy, tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng từ nhỏ cậu đã ở bên cạnh ta, chúng ta lớn lên bên nhau, ta xem cậu như anh em của mình vậy, cậu là người đặc biệt.”
Đúng là đặc biệt thật, khi xưa chỉ do nhất thời nổi lòng tham, nhân cơ hội hiếm khi được ra ngoài, bèn theo người truyền đạo về thần Ánh Sáng đến phố Bóng Tối.
Lúc ấy cậu chỉ muốn thử vận may, tìm một đứa bé nhỏ tuổi dạy dỗ thành đàn em của mình, cậu cũng biết, trước sự giám sát của Thần điện Ánh Sáng, cậu không thể tự do chọn lựa hoặc làm ra hành động khác thường, khi đó cũng chỉ định cược một ván, dù có chọn phải một đứa bé thiên phú cực kém cũng không sao, vẫn có thể giữ lại làm người hầu bên cạnh, trong Thần điện Ánh Sáng ngoài Pháp sư và Chiến sĩ ra, còn có rất nhiều người bình thường phụ trách những việc vặt, chủ yếu là sinh hoạt hàng ngày trong Thần điện, họ chính là người hầu của Thần điện.
Dù chỉ là nhân vật nhỏ, nếu bồi dưỡng được thì cũng là tai mắt tốt.
Khi đó cậu đánh cược với tỉ lệ thành công rất nhỏ, nhưng không ngờ lại nhận được một bất ngờ kinh người đến thế.
Đương nhiên, lúc ấy quá sợ, bây giờ lại rất biết ơn hành vi xúc động nhất thời của mình khi xưa.
Con người có thể thay đổi, ví dụ như Vương tử Tinh linh Priestley, ví dụ như Thánh nữ Amelia, họ hoàn toàn không giống với giới thiệu của hệ thống, tất nhiên không thể xem và đối đãi với họ như những nhân vật trong tiểu thuyết, hoặc thậm chí chỉ cần thay đổi một vài tình tiết nhỏ cũng đủ thúc đẩy sự việc phát triển theo một hướng khác.
Còn Hynes lớn lên bên cậu, đương nhiên cũng không phải boss phản diện, không phải kẻ sẽ tham gia hủy diệt thế giới như trong tiểu thuyết, mà là người anh em tốt lớn lên bên cậu, là người cậu yên tâm gửi gắm lòng tin.
“Thật không?” Hynes mở to đôi mắt xanh lam, như thể không dám tin.
“Thật, chúng ta làm anh em cả đời nhé.” Giản Lục dỗ ngọt, lại bắt đầu thả mồi dụ.
Hynes xúc động không nén nổi nữa, y lao đến ôm chầm lấy cậu, y có thể chắc chắn rằng, thấy y kích động như vậy, cậu nhất định sẽ không đẩy ra, hơn nữa cũng chẳng nghĩ nhiều. Quả nhiên, cậu chỉ đứng im. Sau đó, ở nơi Giản Lục không thấy, những xúc động thuộc về trẻ con trên mặt y dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt quái dị, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong méo mó.
Anh em à?
Tốt lắm, vậy cứ tạm thời làm anh em!
Nhưng kể cả có làm anh em, trên thế giới này cũng chỉ có mỗi mình y là anh em của cậu!
Giản Lục không ngờ y sẽ xúc động đến thế, hành động của y khiến cậu thấy vui lây, xem ra nhiều năm dạy dỗ của cậu không uổng phí, quả nhiên Hynes cũng xem cậu như anh trai ruột, họ lớn lên bên nhau, thời gian là chất xúc tác tốt nhất cho tình cảm, tình thân thật ra cũng sẽ được tích lũy theo thời gian, không liên quan đến máu mủ.
Cậu rất hài lòng, biến boss hủy diệt thế giới trong tương lai thành anh em mình, sau này có cậu theo dõi sát sao, y hẳn sẽ không lên cơn điên chạy đi tìm nữ chính sắp xếp kế hoạch cùng hủy diệt thế giới thành Thần nữa đâu nhỉ?
Mỗi người mang suy nghĩ khác nhau, nhưng đều rất vui vẻ.
Hynes nhân cơ hội này ôm thêm vài cái, tuy hiện tại thấp hơn cậu nhưng y vẫn không hề nhụt chí, vẫn ôm cậu với tư thế chiếm hữu tuyệt đối, đôi tay đang đặt trên eo cậu siết lại thật chặt, nén xuống khát vọng muốn vuốt ve vòng eo mềm dẻo kia, thoạt trông chỉ giống một cậu nhóc khao khát tình thân, khi buông cậu ra, đáy mắt hãy còn vương nét thẹn thùng.
“Sau này cậu cứ gọi thẳng tên của ta đi.” Giản Lục tiếp tục nói.
Hynes mím môi, mặt hiện rõ vẻ sung sướng, vờ như ngượng
ngùng, y cất tiếng gọi e dè: “Jane.”
Giản Lục im lặng một lát mới nói: “Cậu có thể gọi ta là Giản Lục, hoặc gọi anh hai cũng được.”
Lần này đến lượt Hynes im lặng.
Người này là Thánh tử Thần điện Ánh Sáng, có thân phận này, rất ít ai biết tên thật của cậu là Jane Gruffudd, đây là tên được Thần khế ước công nhận, có sự ràng buộc đặc biệt. Vậy mà bây giờ cậu lại nói cậu còn một cái tên khác, một cái tên phát âm có hơi kỳ lạ.
Giản Lục.
Nhưng y cảm thấy cậu không hề lừa mình.
Y nhẩm cái tên này vài lần, tuy phát âm hơi quái, song khi đọc quen rồi lại như mang một ý vị riêng, khiến y muốn dừng mà không được. Rõ ràng người này rất dễ hiểu, nhưng bên trong lại đầy bí ẩn, nét bí ẩn ấy khiến y sợ hãi, sợ đến run rẩy vì hưng phấn, thật muốn làm chút gì đó.
Có lẽ chỉ khi y luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm thì người này mới không biến mất một cách bí ẩn.
“Giản… Lục, Giản Lục, có đúng không?” Hynes hỏi.
Giản Lục ngạc nhiên, khi nói tên mình cho đối phương, cậu đã sử dụng tiếng Trung theo thói quen, không ngờ Hynes lại phát âm chuẩn như vậy. Cậu biết hành động này của mình không ổn cho lắm, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện ra, quay về với dáng vẻ thong dong lạnh nhạt, cẩn trọng lạnh lùng, nói: “Đúng thế, nếu cậu không quen, gọi anh hai cũng không sao.”
“Anh hai…”
Giản Lục vươn tay xoa đầu y.
Hynes nhìn cậu với đôi mắt xanh thẳm long lanh sáng ngời, như một đứa trẻ vừa được khen.
Trong lúc boss phản diện và vật hy sinh hiếm có lúc dịu dàng bày tỏ tình cảm phá hỏng cốt truyện, bọn Vương tử Tinh linh không ngừng cãi vã ở phía bên kia đã nhận ra sự khác thường của họ.
“Gruffudd, các cậu làm gì vậy? E hèm, thôi đừng ôm nhau nữa, hai thằng đàn ông…” Rupert hô.
Taylor cũng gào lên: “Các cậu là anh em thật à? Trông mặt mũi không giống nhau lắm nhỉ?”
Priestley nheo mắt, tuy hắn không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia, nhưng nhìn hành động của họ, có thể đoán ra họ vừa nói một vài chuyện rất tình cảm, vì trên mặt Giản Lục vốn luôn lạnh nhạt với người xung quanh nay lại lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy, còn tên nhóc Hynes láu cá kia cũng không nén được ôm chầm cậu…
Hắn vẫn luôn cho rằng hai người này là quan hệ chủ tớ, địa vị của Giản Lục nhất định tương đối cao trong xã hội Nhân loại, có thể là con cái quý tộc, còn Hynes hẳn là người theo đuổi cậu, nhưng không ngờ hai người họ lại có hành vi thân mật như vừa rồi, không chừng là người thân của nhau nhỉ.
Nhưng hình như cũng không đúng, mắt hắn rất tinh, lúc nãy cách Hynes ôm hơi giống với…
Giản Lục dẫn Hynes đến gần ngồi xuống một tảng đá khác, vươn tay nhận bánh mì từ Amelia, từ tốn cắn một miếng, uống một ngụm nước rồi mới nói với họ: “Có lẽ ta biết đường rồi.”
“Thật không?” Rupert và Taylor đều hồ hởi: “Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi!”
“Người lùn đúng là mấy tên ngu ngốc!” Priestley cất giọng lạnh lùng, đoạn nhìn sang Thú nhân cũng ngốc chẳng kém, nhìn đến nỗi Taylor gãi đầu đầy oan ức, không hiểu mình đã làm gì khiến chàng Tinh linh này căm ghét như thế, suốt đoạn đường cứ bị móc mỉa mãi. “Jane vẫn chưa ăn trưa xong, sốt ruột gì chứ?”
Giản Lục liếc nhìn Priestley, mắt đầy tán thưởng.
Hynes nghiêng đầu hết nhìn cậu lại nhìn Priestley, nhếch môi.
“Jane, cậu nói có lẽ nghĩa là sao?” Amelia hỏi, cô là một người lý trí và nghiêm túc, không tham dự cuộc tranh cãi với bọn Tinh linh, hơn nữa vì là con gái nên khá được tôn trọng, có thể thấy tuy khác biệt về chủng tộc, nhưng những người có mặt ở đây đều rất văn minh.
“Nghĩa là vẫn chưa chắc chắn, vì có hơi ngoài sức tưởng tượng.” Giản Lục đáp.
Tất cả mọi người nhìn cậu với vẻ tò mò.
Người lùn khá cục tính, còn Thú nhân tuy ngoài chiến đấu thì không mấy hứng thú với những chuyện khác, nhưng chủng tộc này cũng rất thẳng thắn, hai người mồm năm miệng mười hỏi cho ra lẽ, khiến sắc mặt của Tinh linh bên cạnh càng thêm tồi tệ, nghĩ bụng sao mình xui xẻo thế, phải đi cùng với bọn thô lỗ này.
Giản Lục ung dung ăn xong phần của mình, bấy giờ mới mở miệng: “Đường ở dưới vực.”
Cả bọn nhìn cậu với ánh mắt ngơ ngác, khi Người lùn lại sắp lắm mồm thì bị Tinh linh dùng một trái cây đập u đầu, Thú nhân bên cạnh cũng bị đập.
Taylor nhìn Tinh linh bằng ánh mắt vô tội, hắn chưa nói gì hết mà.
Giản Lục nhìn mà buồn cười, cậu chàng Vương tử Tinh linh này ngày càng có phong thái nữ vương, đây là khí chất trời sinh đấy.
Giản Lục không giải thích nhiều, vì chẳng biết giải thích thế nào cả.
Vậy nên ăn trưa xong, trước mắt mọi người, cậu đến bên bờ vực, chẳng nói chẳng rằng đã nhảy thẳng xuống trong tiếng hô đầy khiếp sợ của họ.
Hynes cũng dứt khoát nhảy theo, Amelia hơi chần chừ, nhưng không còn đồng bọn bên cạnh nên cũng đành nhảy xuống.