Mất vài giờ, cuối cùng Giản Lục cũng xử lý xong mọi vết thương trên người, hơn nữa còn không để lại chút sẹo nào.
Nhìn vết thương sâu tận xương trên cánh tay dần biến mất, còn không để lại sẹo, làn da trơn bóng hơn cả phẫu thuật cấy da ở hiện đại, Giản Lục chẳng buồn mắng thầm nữa. Đàn ông con trai tất nhiên sẽ không để ý việc có để lại sẹo hay không, thậm chí còn cảm thấy đây là tấm huân chương của đấng mày râu, rất tự hào nếu có một hai cái nữa kìa.
Nhưng cũng hết cách, trong thế giới phi khoa học này, da thịt bị xây xát thế nào chăng nữa cũng có thể dùng Thánh quang để chữa lành lại như lúc ban đầu.
Trong lòng cảm thán thế thôi, chứ Giản Lục vẫn lạnh mặt mặc quần áo vào, rất mệt nhưng vẫn quyết định ngồi tâm sự với Hynes.
Hynes ngồi ở mép giường nhìn cậu, thấy đôi mắt nhạt màu của cậu nhìn thẳng vào mình thì mặt mày rạng rỡ, giọng nói dịu dàng: “Sao vậy?”
Trước mặt Giản Lục, Hynes ngày càng giống một Kỵ sĩ mạnh mẽ, chính trực và trung thành như Giản Lục hằng mong đợi, mọi từ ngữ tốt đẹp dùng cho Kỵ sĩ đều hội tụ trên người y. Còn trước mặt những người khác thì… chỉ biết ha ha thôi.
“Lúc ở Ngục Ma…” Giản Lục lựa lời: “Tay cậu mọc vảy, không sao chứ?”
Tình trạng khi đó của Hynes, theo suy đoán của Giản Lục thì không giống với dòng máu được thức tỉnh mà giống như bộ phận cơ thể bị kích thích hóa thú hơn. Cậu cũng không biết tình huống này tốt hay xấu, cần phải tra thêm.
Ý cười trên mặt Hynes nhạt đi, y nhíu mày, nói với giọng buồn bã: “Giản, em không biết phải nói sao nữa, em thấy lạ lắm.” Nói đoạn, y cúi đầu nhìn đôi tay mình.
Lạ làm chi hả thiếu niên! Đó là vì cậu chính là chàng trai mang dòng máu của loài Rồng Hoàng Kim mạnh nhất đại lục Olaven, sau này còn hợp tác với nữ chính hủy diệt thế giới để thành Thần cơ mà, so với những nam chính trong hậu cung phải phụ thuộc vào nữ chính thì người mà nữ chính không thể chinh phục chỉ có thể hợp tác còn đáng gờm hơn nhiều.
Thế giới nội tâm của Giản Lục vô cùng phong phú, ngoài mặt lại nghiêm túc cực kỳ, nói với y rằng: “Đưa tay đây.”
Hynes ngoan ngoãn xòe tay ra, tiện thể tháo bao cổ tay vàng xuống và tự giác xắn tay áo lên.
Giản Lục kiểm tra tay y, thấy từ da dẻ đến cảm giác khi chạm vào đều thuộc về Nhân loại, như thể vảy rồng màu vàng khi trước chỉ là ảo giác của cậu thôi. Cậu lại thử dùng phép tra xét khắp người y, vẫn chẳng phát hiện điều gì bất thường cả.
“Lúc ấy cậu có cảm giác gì? Giờ có thấy mệt mỏi không?”
Hynes thành thật đáp: “Lúc đó em thấy anh bị thương nghiêm trọng thì rất tức giận rồi biến thành như thế. Sau khi chúng biến mất vẫn chưa thấy mệt mỏi gì.” Dứt lời, y tinh ý phát hiện Giản Lục nhìn mình với ánh mắt khá là phức tạp.
Sao Giản Lục có thể không rối bời đây, dòng máu Rồng Hoàng Kim còn chưa thức tỉnh đã có thể vì tức giận mà kích thích thức tỉnh cục bộ, sử dụng được một phần sức mạnh của Rồng Hoàng Kim rồi, thậm chí còn không để lại chút di chứng nào, ông trời đúng là quá ưu ái y, mà không, phải nói là tác giả tạo ra thế giới trong quyển sách này quá mức ưu ái y, sao phải tạo ra một nhân vật có thể đối đầu với nữ chính như thế làm gì, chẳng lẽ y mới là tình yêu đích thực của nữ chính, người xứng đôi vừa lứa với nữ chính?
Nghĩ vậy, Giản Lục bèn quét màn hình hệ thống qua người Hynes, trên màn hình nhanh chóng hiển thị tư liệu của Hynes.
Hynes Saint Stuttgart, một trong những nhân vật chính của cốt truyện, độ hung tàn ẩn: 10000, độ hung tàn hiện tại: 4000.
Khi nhìn đến độ hung tàn hiện tại, Giản Lục phải ghen tị với sức tiến bộ thần tốc của y, mới ngày nào còn xấp xỉ 3000, thoắt cái đã lên đến 4000 rồi, sức mạnh tăng nhanh quá, khiến người chỉ có thể phấn đấu tu luyện để nhích từng bước một như Giản Lục cảm thấy tuyệt vọng.
Còn phần truyện tóm tắt về nhân vật thì vẫn vậy, chẳng có gì mới cả.
Thánh Kỵ sĩ của Thần điện Ánh Sáng, mang dòng máu Rồng Hoàng Kim, giết Đội trưởng mười hai Đội Kỵ sĩ của Thần điện Ánh Sáng Boswell rồi lên thế chỗ, sau đó phản bội Thần điện Ánh Sáng, hợp tác với nữ chính hủy diệt thế giới để thành Thần.
Tóm tắt về cuộc đời nhân vật ngắn gọn rành mạch, thậm chí chẳng có thêm chú thích tỉ mỉ nào, phải tự mình nghiền ngẫm từ đầu đến cuối. Cũng bởi nguyên nhân này mà Giản Lục không biết hóa ra y lớn lên ở phố Bóng Tối, khi đi theo người của Thần điện Ánh Sáng đến phố Bóng Tối, nhặt được y về cũng bất ngờ lắm. Từ lúc đó Giản Lục đã biết, nếu không có cậu, Hynes cũng sẽ vào Thần điện Ánh Sáng, hơn nữa không dính dáng gì đến cậu cả, chỉ đi theo con đường vận mệnh của chính y thôi.
“Giản, anh đang nghĩ gì thế?” Một bàn tay Hynes đặt lên vai cậu, tay còn lại huơ trước mặt cậu.
Tuy nét mặt của người nọ rất nghiêm nghị, mang đến cảm giác uy nghiêm cao quý, nhưng y cảm thấy dường như cậu đang thả hồn vào cõi thần tiên nào rồi.
Giản Lục hoàn hồn, nhìn gương mặt tuấn tú nọ rồi nói: “Không có gì, ta chỉ đang nghĩ lớp vảy vàng trên người cậu lúc ấy trông khá giống vảy rồng trong truyền thuyết, không chừng trong người cậu đang chảy dòng máu của Rồng.” Cậu cố nói với giọng điệu suy đoán, gợi nhắc cho y.
Hynes sửng sốt một lúc, tức thì mừng rỡ: “Thật sao?”
“Ta đoán vậy thôi.”
Hynes có vẻ rất vui, y và Giản Lục cùng nằm trên chiếc giường ấm áp, lải nhải không dứt: “Từ khi có nhận thức em đã ở phố Bóng Tối rồi, em không có bố mẹ, người thân, lớn lên cùng với bọn trẻ ở đó, không biết bố mẹ là ai, sau khi lên ba cũng phải tự kiếm ăn. Em vẫn luôn nghĩ rằng mình là đứa trẻ mồ côi không ai yêu quý, không biết bị bố mẹ bỏ rơi hay bố mẹ cũng là người của phố Bóng Tối, sinh em xong thì bị giết. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bố mẹ em không phải người thường…”
Mới đầu Giản Lục còn kiên nhẫn nghe, sau đó nhận ra Hynes chỉ vui vẻ nên nói đâu đâu thì không có hứng nghe tiếp, hơn nữa ở Ngục Ma suốt mấy tháng nay, tinh thần căng thẳng cao độ, giờ đã đến nơi an toàn, bấy giờ không biết đã thiếp đi tự lúc nào.
Nhận thấy nhịp thở của cậu trở nên đều đặn, tiếng nói của Hynes im bặt.
Y nhổm nửa thân trên dậy nhìn người chẳng hay biết gì nằm cạnh mình, dùng một tay phác họa ngũ quan của cậu, hơi nhướng mày, trong mắt lóe những suy nghĩ thâm sâu.
Giản Lục nói có lẽ trên người
y đang chảy dòng máu của Rồng, lời lúc đó là nghiêm túc, có lẽ chính cậu cũng không biết khi ấy giọng điệu của cậu mang ý khẳng định đến nhường nào.
Cơ thể của bản thân, Hynes biết chứ, theo tuổi tác tăng lên, số lần chiến đấu cũng tăng theo, y phát hiện trong người mình có một sức mạnh kỳ lạ bị cái gì đó phong ấn lại, không biết phải làm sao mới có thể giải phóng nó để sử dụng. Điều này khiến y cảm thấy nguy hiểm, mà chính y cũng không rõ nên xưa nay chưa từng nói với ai khác.
Nhưng qua lời Giản Lục, cuối cùng y cũng biết sức mạnh kia là gì, thậm chí căn cứ vào lớp vảy vàng lúc trước, có thể đoán đó là dòng máu Rồng Hoàng Kim. Phát hiện này khiến y mừng rỡ, Rồng Hoàng Kim là loài Rồng mạnh nhất trong tộc Rồng, chỉ cần y thức tỉnh và trở thành Rồng Hoàng Kim, thì chắc chắn sẽ có được người này.
Với sức mạnh tuyệt đối, dù y có làm gì cậu đi chăng nữa, cậu cũng không thể chạy thoát.
Giản Lục có quá nhiều bí mật, ở bên cạnh cậu càng lâu, Hynes nhận ra rằng mình càng không hiểu rõ cậu và cả bí mật của cậu nữa. Cảm giác vượt ngoài tầm kiểm soát khiến y gần như mất khống chế, thấp thỏm lo sợ một ngày nào đó cậu sẽ biến mất ngay trước mặt y.
Vậy nên y muốn mạnh hơn nữa, mạnh đến nỗi ngay cả Thần cũng không thể cướp cậu đi được.
***
Nghỉ ngơi trong thị trấn một ngày, họ lại tiếp tục lên đường.
Một tháng sau, họ đến thành Grant.
Bấy giờ mới thực sự thả lỏng, dự định nghỉ ngơi thỏa thuê ở thành Grant vài ngày.
Grant là tòa thành cận vùng đất cực Bắc nhất, quy mô không lớn nhưng có chi nhánh của Thương hội Griffin, khi họ đặt chân đến thành Grant, Thương hội Griffin đã chuẩn bị sẵn nơi dừng chân cho họ, đó là một tòa biệt thự tuyệt đẹp theo phong cách Baroque.
Là cậu chủ của Thương hội Griffin, Joyce bận rộn là điều không cần bàn cãi, lượng công việc không giảm bớt vì dáng vẻ nhược thụ của hắn, thực ra trước đây từng có người khinh thường hắn bởi dáng vẻ này, cho đến khi dưới quyền quản lý của hắn, Thương hội Griffin chiếm được rất nhiều lợi ích, họ mới công nhận cậu chủ này.
Sau hai ngày bận rộn, Joyce đến tìm đám Giản Lục.
Trước hết là nói về những nơi mình phải đi trong hai ngày hôm đó, sau đó hắn tỏ ý xin lỗi hai người vì không thể chiêu đãi họ, cuối cùng mới nói: “Ta nhận được tin từ nhà gửi tới, giờ mẹ ta đang dưỡng bệnh trên đảo Tarantas ở trung tâm đại lục, nếu hai cậu không bận có thể đến đảo Tarantas du lịch xem sao, đó là một hòn đảo nhỏ đẹp tuyệt vời, trên đảo hoa nở khắp nơi, mỗi lúc chạng vạng, chân trời sẽ xuất hiện một chiếc cầu vồng xinh đẹp do hoa kết thành.”
Hynes cười nhạt: “Ngài Griffin sợ bọn ta tiết lộ thông tin về hoa Máu chứ gì? Hay lo nửa đóa hoa Máu không đủ chữa bệnh của phu nhân Griffin, muốn trao đổi với bọn ta?”
Lời Hynes nói chẳng nể nang ai, nhưng cũng chỉ ra sự thật.
Joyce không giận, mỉm cười nói: “Thưa ngài Stuttgart, ta tin các cậu sẽ không tiết lộ thông tin về hoa Máu, việc làm này chẳng có nghĩa lý gì với các cậu cả. Quả thật ta đang lo nửa đóa hoa Máu không thể trị khỏi bệnh của mẹ, nếu được, ta bằng lòng mua của các cậu với giá cao, hoặc là dùng tài lực của Thương hội Griffin trao đổi với các cậu.”
Hynes quay sang nhìn Giản Lục, y tuyệt đối sẽ không để Joyce mang cả đóa hoa Máu đi cứu người, vì nó là nhiệm vụ thực tập của Giản Lục, bị lấy hết đồng nghĩa với việc Giản Lục không hoàn thành nhiệm vụ, bị nhốt vào không gian trừng phạt chạy trối chết một tháng trời.
Lần trước y nói nhẹ nhàng thế thôi, chứ nếu Giản Lục vào đó, chắc chắn y sẽ không đồng ý.
“Ta nghe nói đảo Tarantas rất nổi tiếng.” Giản Lục nói: “Cũng rất vui khi được đến thăm thú.”
Cậu nhẩm tính thời gian, từ lúc bắt đầu hành trình Ngục Ma đến giờ mất tổng cộng bảy tháng, còn mấy tháng mới phải về trường, ra đảo Tarantas một chuyến chắc cũng chẳng mất nhiều thời gian đâu.
Chủ yếu là cậu muốn tạo quan hệ tốt với Joyce, Joyce rất yêu thương mẹ mình, do đó cậu thấy tốt nhất là tự đến thăm một lần, không chừng còn có thể phá hỏng chuyện tốt của nữ chính.
Thấy cậu đồng ý, Joyce thở phào nhẹ nhõm rồi lấy hai tấm thẻ ra.
“Trong mỗi tấm thẻ có một trăm nghìn thạch anh tím, là thù lao lúc trước đã hứa với các cậu, chỉ cần cầm thẻ này đến sản nghiệp đứng tên Thương hội Griffin là có thể dùng hoặc rút tiền.”
Tấm thẻ giống như thẻ ngân hàng thông dụng của thế giới này, nó là một vật phẩm của thuật luyện kim, dùng máy cảm ứng phép thuật sẽ dò ra số tiền có trong đó. Tiền vàng không dễ mang theo, chẳng ai ngu ngốc cầm một đống vàng rêu rao khắp nơi cả, những lúc cần mua bán với số tiền lớn, không ai phủ nhận được sự tiện lợi khi giao dịch bằng thẻ.
Giản Lục cầm một tấm thẻ, liếc nhìn Hynes, chợt nói: “Có thể đổi một trăm nghìn thạch anh tím trong thẻ thành đồng vàng không?”
“Sao lại làm vậy?” Joyce kinh ngạc hỏi.
Đương nhiên là để chuẩn bị cho Hynes lúc thức tỉnh rồi, loài Rồng thích tích trữ kho báu, còn thích dùng vàng làm giường nữa cơ, vì sở thích nho nhỏ này của đàn em, tất nhiên Giản Lục phải chuẩn bị chu đáo từ trước.
Hai mắt Hynes tức thì sáng rỡ lên.