Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu“Ngươi xem từng này ngựa, đừng để chúng chạy tới hồ xương đằng kia, nhìn thấy chúng đi tới, ngươi dùng roi đuổi đánh trở về, đàn ngựa sợ ngựa lạ, ngươi mới tới đừng lại gần bọn chúng.”Lão Ba đưa cho A Lộc một cây roi đỏ sậm.Phía trên là máu khô nhiều năm dính lấy.A Lộc thận trọng gật đầu.Lão Ba dặn dò một câu, liền nhanh chân về phía đàn ngựa.Lưu lại A Lộc, Lão Ba chỉ ra tới đường ranh giới. Cái gọi là đường ranh giới giống như một cái eo hồ lô, hai bên lớn, ở giữa hẹp, hai đầu cắm cọc gỗ.A Lộc quay đầu nhìn về phía nhà gỗ, một ngôi nhà nho nhỏ, bên cạnh lẻ loi. Lại quay đầu nhìn đàn ngựa, nhàn nhã tản bộ gặm cỏ, cũng không có ý tứ muốn chạy.A Lộc không rõ ý tứ của lời dặn dò này là gì.Bất quá với kinh nghiệm của hắn, nghe lời là lựa chọn tốt nhất.Lão Ba đi vào đàn rất bận rộn, thấy lão cẩm thận đi đến trước ngựa, vươn bàn tay to, xoa bóp bụng ngựa, xoa bóp chân ngựa…..A lộc không biết hắn ở bên cạnh làm cái gì, quy củ ngồi bên cạnh cọc gỗ, đem muội muội sau lưng buông xuống.Muội muội thực ngoan, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm mình, A Lộc không ngăn được vui vẻ.“Ngươi có tên, so với ta còn dễ nghe hơn, ngươi kêu Thần Hữu, về sau ta gọi ngươi là Tiểu Hữu.” A Lộc nhẹ nhàng nhéo một phen lên khuôn mặt của muội muội.“ A a…..” Thần Hữu chỉ biết nói cái này.A Lộc lấy ra thùng gỗ dùng để đựng sữa dê ra, đem cháo cháy cho bữa sáng đảo tới, cẩn thận đút cho muội muội.Có chút lạnh, nhưng tổng thể đúng là cũng không ngon lành gì.Uống mấy miếng, muội muội liền không muốn uống tiếp, đem mặt quay đi.A Lộc cũng không ép, đem phần còn lại uống cạn. Cũng không có no, nhưng tốt xấu gì cũng có chút gì vào bụng.A Lộc nhìn Lão Ba đi vào sau trong đàn ngựa, hắn ngồi ở chỗ này không có gì làm, cảm thấy không tốt lắm.Ven đường còn có mấy cành cây, cơ hồ bị đánh ngã. A Lộc nghĩ nghĩ, đem cành cây lại, sau đó bắt đầu đào hố.Đất nơi này rất cứng, hắn cạy nửa ngày mới cạy rớt đám cỏ mọc bên trên đám đất, lộ ra một chút màu đen tuyền của đất.A Lộc cũng không có từ bỏ, đàn ngựa cách đó rất xa, muội muội ở rất gần hắn, mặt trời đã lên tới đỉnh, dưới ánh mặt trời thực ấm áp.A Lộc đem muội muội nằm phơi nắng một hồi, cây cỏ hay tiểu hài tử, đều là dùng năng lượng ánh mặt trời trị bách bệnh.Phơi nắng nhiều, chính là thuốc hay.A Lộc nhìn tiểu gia hỏa đem chân đưa vào miệng, bộ dáng thật vui vẻ.Hắn phí cả nửa ngày, rốt cuộc đào được một cái hố đến ngang đầu gối, không nghĩ tới đất nơi này rắn tới vậy, cũng may sức hắn cũng coi như là khỏe. Trán hắn cư nhiên chảy mồ hôi. Hắn híp hít mặt nhìn, có chỗ đã mệt.A Lộc đi qua giúp muội muội trở mình, làm nàng nằm bò phơi nắng một hồi.Tiểu Thần Hữu ngửa đầu nhìn ca ca của mình.A Lộc kéo gậy gỗ, cắm vào cái hố hắn mới đào, sau đó cả người nhảy ở phía trên.Tiểu Thần Hữu nhìn thấy hắn ôm một cái gậy gỗ nhảy, bỗng nhiên “Ha ha” cười rộ lên.A Lộc thấy muội muội cười, nhảy càng hang say.Muội muội chính là thích nghe âm thanh mình phát ra, chỉ cần tiếng lớn một chút nàng lền cao hứng cười.Dưới ánh mặt trời, thiếu niên ra sức nhảy. Tiểu hài tử ngửa đầu cười.Bất quá một lúc sau, Tiểu Thần Hữu không cười nữa, không phải nàng không muốn cười, mà là mệt mỏi, nàng không chịu nổi đầu mình, gục ở trên tã lót, không xoay người chỉ có thể ngây ngốc nằm bò.A Lộc cười ha ha.Nơi xa trong đàn ngựa, Lão