Nguyên Khải bây giờ mới lấy lại sự điềm tĩnh thường ngày, giọng thanh trầm cất lên nhẹ nhàng:
" Ba! Ba đến khi nào vậy?"
" Được 30 phút rồi. Con có định mời ta vào trong nhà không? "
" Tất nhiên là có rồi. Đợi con mở cửa. " - Nói xong đưa túi đồ cho Ngô Kỳ, đi đến mở cửa.
Ngô Kỳ tay nhận lấy đồ ăn, mắt vẫn không rời người đàn ông trung niên kia, cậu lúc này mới biết đó là ba của Nguyên Khải nên không khỏi ngỡ ngàng, xen lẫn chút lo lắng bất an.
Bối Nhi cùng Ngô Kỳ bước theo sau hai bóng người kia. Nguyên Khải vội đi vào bếp lấy ra một ly nước lạnh cho Âu Vũ. Còn Âu Vũ vừa vào tới phòng khách đã ngồi thẳng lưng, mặt cực kỳ nghiêm nghị, thoáng làm cho Ngô Kỳ giật mình.
" Bối Nhi đưa ba tới đây sao? Mà ba về khi nào thế? " - Nguyên Khải ngồi đối diện ông, sắc mặt vẫn điềm tĩnh.
" Phải. Ta bảo Bối Nhi đưa tới. Hầy, mới về hôm kia thôi. " - Nói xong liếc qua phía Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ nhìn ông trân trân, cậu không dám ngồi quá gần Nguyên Khải, cách đến một đoạn, hai tay cậu nắm chặt lại, mồ hôi túa ra ướt đẫm, lạnh ngắt.
" Cậu tên gì? Quan hệ thế nào với Nguyên Khải? " - Âu Vũ giọng đanh lại.
" Dạ, thưa bác. Cháu tên Ngô Kỳ...Cháu là..*ực*..là bạn của Nguyên Khải ạ. " - Ngô Kỳ luống cuống thấy rõ.
" Ý ta là bạn thế nào? Bạn bình thường, bạn thân hay..." - Người đàn ông này vừa nói vừa cười khẩy.
" Bạn thân ạ. Vì nhà cháu khá xa trường nên đã ở nhờ nhà Nguyên Khải, tiện cho việc đi học ạ... "
" Ồ, ở nhờ? Ở nhờ nhưng không tốn tiền phải không? Haha..."
" Dạ..cái đó...không...không phải..." - Ngô Kỳ đầu óc trống rỗng.
" Ba! Đây là Ngô Kỳ, sinh viên năm hai, ngành Báo Chí, trường Đại học T, và cũng là người yêu của con." - Nguyên Khải lên tiếng.
Ngô Kỳ nghe anh giới thiệu một mạch về thân phận mình, cậu quay sang trợn tròn mắt nhìn anh, khiếp sợ, không dám nhìn phía đối diện mình sẽ phản ứng ra sao. Cậu níu lai áo Nguyên Khải, nói khẽ:
" Anh điên rồi sao? Nói linh tinh gì vậy hở?..."
Nguyên Khải không nhìn Ngô Kỳ, mắt hướng đến Âu Vũ, chờ ông phản ứng.
Nhưng lạ thay, suy nghĩ của anh ngoài dự đoán, ba anh không hề phản kháng, không ngỡ ngàng, ông chỉ ngồi im suy tư gì đó.
" Con nói ta nghe, con chắc sẽ yêu cậu nhóc này suốt đời? "
" Vâng. " - Nguyên Khải cười dịu dàng.
" Còn cậu, Ngô Kỳ, cậu có yêu con tôi không? "
" Thưa, có ạ. Con rất yêu Nguyên Khải. "
" Yêu nó hay yêu tài sản của nó, hữm? "
"..."
" Ba! Ngô Kỳ không phải loại người đó. "
" Được rồi, ta có lẽ hơi quá lời chăng, haha..."
" Cháu...cháu là yêu con người Nguyên Khải. "
" Hừm, hôm nay đến đây thôi, ta còn có việc cần giải quyết." - Nói xong Âu Vũ đứng lên đi ra cửa.
Đi được một đoạn ông quay đầu lại, nói với Ngô Kỳ:
" Chúng ta sẽ gặp nhau một lần nữa, và sau đó là không bao giờ. Cậu nhớ lấy. " - Âu Vũ đi nhanh ra khỏi cửa, Bối Nhi vẫy tay chào hai người, rồi nhanh nhảu theo sau ông.
**********
" Chủ tịch, cậu Nguyên Khải đang có quan hệ thân thiết với một người con trai. Tên cậu ấy là Ngô Kỳ, sinh viên năm hai, ngành Báo Chí. Theo điều tra, hai người rất thân với nhau, cả hai đang sống chung trong căn hộ ở thành phố B. "
" Ngô Kỳ sao? Tốt. Điều tra cho tôi tất tần tật về con người đó. Được rồi, cậu làm việc ngay đi. "
" Vâng thưa ông. "
Lúc đi công tác ở nước ngoài, Âu Vũ không khi nào không âm thầm giám sát con trai, dù là giao nhiệm vụ cho Bối Nhi, nhưng ông không tin tưởng hoàn toàn vào cô, lén lút sai người quan sát Nguyên Khải. Và dĩ nhiên, ông thừa biết Ngô Kỳ là người yêu của Nguyên Khải, không những chỉ thế, cả gia đình, bạn bè, thành tích học tập, những thứ nhỏ nhất cũng biết tất tần tật.
Với con người độc đoán và nguy hiểm như Âu Vũ, ông sẽ không hành động bộp chộp thiếu suy nghĩ. Ông rất giận. Giận lắm. Người đàn ông này sẽ chẳng thể chấp nhận mối quan hệ đó. Điều này đồng nghĩa với việc Âu Vũ sẽ ngăn cản bằng mọi cách...
Ngồi trong xe, Bối Nhi khẽ liếc nhìn người bên cạnh mình, cô thấy Âu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt thâm trầm, đang chống cằm suy tư gì đó... Bối Nhi thở dài, chỉ biết thầm cầu nguyện cho Nguyên Khải và Ngô Kỳ.
****
Tách tách tách.
Tối nay mưa thật to. Từng giọt nặng nề rơi xuống mặt đất tạo thành bong bóng vỡ tung tóe. Không chỉ có mưa nặng nề, mà tâm trạng của Ngô Kỳ hôm nay cũng tệ hẳn. Cậu cứ đi loanh quanh trong nhà, mỏi chân thì lại ngồi co rút người trên ghế sofa, cúi gầm mặt trên hai cánh tay, ngọ nguậy cái đầu như đang suy nghĩ gì đó mà nghĩ không ra.
" Ngô Kỳ, em ăn ít thế? Lỡ đói làm sao? " - Nguyên Khải bước đến ngồi kế Ngô Kỳ, anh thấy lo cho cậu.
" Em no rồi, em không đói tí nào cả." - Ngô Kỳ vẫn úp mặt xuống hai cánh tay.
" Đừng nói dối. Ăn uống có bao giờ là đủ với em đâu chứ. Em đừng lo như vậy, ba anh sẽ chấp nhận thôi. " - Nguyên Khải ra sức trấn an Ngô Kỳ.
" Anh đang mơ sao? Anh