Tuy không nghe thấy gì, Ký Châu Đại Hiệp vẫn tỏ ý nghi ngờ, y vụt hét lên :
- Ngươi dùng ám khí phải không ?
Độc Cô Thanh Tùng cười lớn, giở thuật khinh công Quỷ Ảnh Vô Hình vút đi một phát, thân hình vẽ lên một màu xanh mờ, bay ra ngoài ba mươi trượng.
Hồng Vân Cái Tuyết Long Mã lúc đó đã ở xa ngoài trăm trượng, đợi chàng.
Chàng hú lên một tiếng.
Con Long Mã đáp lên một tiếng hý dài.
Từ ngoài xa trăm trượng, nó cất vó chạy tới.
Độc Cô Thanh Tùng vung chiếc Quỷ Đầu Trượng quát lên một vòng, hào quang chớp chớp, tà áo xanh khẽ phất, tiếp theo đó vẽ thành một chiếc cầu vồng màu thiên thanh, chàng đã vút đi xa hơn ba mươi trượng.
Chàng hú lên một tiếng nữa.
Con Long Mã đáp lại bằng một tiếng hý vang rền. Nó chỉ cách chàng độ mươi trượng.
Độc Cô Thanh Tùng bật lên một tràng cười ngạo nghễ.
Tà áo xanh lại khẽ phất, trong thoáng mắt chàng đã ngồi lên mình Long Mã.
Đột nhiên Truy Hồn Diễm Nương thét lên một tiếng to, thân mình bà đã biến thành một vầng hồng quang, bay vút theo Độc Cô Thanh Tùng.
Vầng hồng quang chụp xuống đầu Độc Cô Thanh Tùng trước khi chàng kịp thúc chân vào bụng ngựa.
Vầng hào quang chưa tới đích, một đạo kình phong đã nhanh hơn, xuống trước rồi.
Độc Cô Thanh Tùng hét lên :
- Ngươi muốn tìm cái chết ?
Chiếc Quỷ Vương Trượng vung ra, hào quang chớp ngời.
Nhưng từ dưới bụng con Long Mã, có tiếng cười lạnh quát lên, tiếp theo đó là một câu nói :
- Gia Gia ! Bà đó đã làm hại Gia Gia, ngày nay con phải báo thù, ý trời muốn vậy nên xui con gặp dịp bằng vàng này ! Ha ha !
Độc Cô Thanh Tùng hết sức kinh dị ! Chàng tự hỏi kẻ nào tinh quái nấp dưới bụng ngựa, để rồi bây giờ gặp Truy Hồn Diễm Nương lại thốt lên như thế ?
Chàng muốn hỏi, nhưng lúc đó chàng bận chú trọng tâm tư vào cuộc chiến đối với Truy Hồn Diễm Nương, không thể phân tâm mà lên tiếng được.
Tiếng người từ dưới bụng ngựa vừa dứt, một đạo kim quang lóe lên cuốc tròn từ bên dưới bốc nhanh lên cao.
Một tiếng oái vang lên thê thảm, máu bắn tung tóe, máu từ người Truy Hồn Diễm Nương phát ra, máu từ cổ bà bắn vọt lên không như cái vòi nước dựng đứng.
Chiếc đầu lâu của bà rơi rụng, rớt đánh bạch xuống đất, tiếp theo là chiếc xác của bà hoà một tiếng bịch gọn lỏn.
Nhìn thấy ánh kim quang, Độc Cô Thanh Tùng hiểu ngay :
- Tiểu đệ ! Vậy mà tôi nghĩ là ai ?
Ngươn Nhi giết xong Truy Hồn Diễm Nương, lau kiếm vào áo đỏ của bà, thoáng nhìn Độc Cô Thanh Tùng, điểm một nụ cười, đoạn đưa mắt sang đối trận, nơi có bọn Vạn Cực Thiên Tôn.
Lão ác ma đứng ngoài xa, trông rõ tình hình, lão hét lên một tiếng như sấm nổ, rồi cấp tốc bay vèo đến.
Độc Cô Thanh Tùng không dám chậm trể sợ Ngươn Nhi khinh địch hoặc nóng lòng vì phụ thù mà mang tai họa trong tay Vạn Cực Thiên Tôn, bởi hắn còn lâu mới là địch thủ của lão ác ma, chàng vội đưa tay nắm hắn, đỡ hổng lên đặt sau lưng mình, đôi chân thúc nhanh vào bụng ngựa.
- Tuyết ca ! Còn chờ gì nữa ?
Long Mã hý lên một tiếng hùng tráng, bốn vó xanh mây, bay vọt qua đầu bọn Cửu Châu Hiệp.
Vạn Cực Thiên Tôn đời nào chịu bỏ ?
Độc Cô Thanh Tùng đã bay ngựa nhanh là thế mà lão ác ma còn muốn nhanh hơn. Lão đã ở trên không, ngay đỉnh đầu của chàng liền sau khi lão rú tiếp một tiếng ghê rợn.
Lão vừa đáp xuống đầu chàng vừa quát :
- Tiểu cẩu ! Ngươi toan chạy đi đâu ?
Độc Cô Thanh Tùng ngẩng đầu lên thấy một vầng mây đen vần vũ chực phủ xuống.
Ngươn Nhi không biết lợi hại là gì, cứ công nhiên vung kiếm lên.
Một đạo kim quang tỏa rộng, ngăn chặn khí thế của Vạn Cực Thiên Tôn.
Vầng mây đen lại vút trở lại trên không, bay qua chận lại phía trước mặt.
Ngươn Nhi không biết đó là hiện tượng gì, hắn thấy vầng mây đen quá gần mà Kim Kiếm cũng không làm gì được, hắn hoảng sợ.
Độc Cô Thanh Tùng hấp tấp giải thích sơ lược :
- Chính Huyết Ma Bang Chủ đang cưỡi chim loan bay theo mình đó.
Chàng thúc nhanh đôi chân, giục Long Mã gấp võ.
Chim loan dù bay nhanh nhưng không theo kịp Long Mã có cước lực vạn dặm một ngày.
Ngồi trên mình ngựa, Ngươn Nhi thuật :
- Có một nữ nhân vận chiếc áo xanh đang tìm thúc thúc nơi thành Kim Lăng, vẻ mặt hầm hầm đầy sát khí. Tôi sợ có việc chẳng lành, cho nên không vội đi Hồng Trạch Hồ, định tìm thúc thúc để báo tin đó. Không ngờ đêm nay lại gặp được thúc thúc.
Hắn giải thích trường hợp đeo dưới bụng ngựa :
- Thúc thúc biết không, vì đồng trống không có chỗ núp, tôi gặp con ngựa này, nghĩ rằng mình núp dưới bụng nó thì tuyệt, nhưng con ngựa thật hung dữ làm sao, phải lâu lắm tôi mới khuất phục được nó.
Độc Cô Thanh Tùng biết ngay nữ nhân áo xanh là Lục Vũ Lệnh Chủ, tìm chàng để thanh toán mối hận một kiếm đè lên cổ bà.
Chàng cau đôi mày lại, chưa kịp nghĩ đến thái độ đối phó với Lục Vũ Lệnh Chủ thì Vạn Cực Thiên Tôn đã giục con Linh Tựu bay theo kịp.
Linh điểu từ trên không lao vút xuống.
Lúc đó, Độc Cô Thanh Tùng chưa ra khỏi rừng.
Vạn Cực Thiên Tôn hét lên một tiếng, dù thấy Độc Cô Thanh Tùng nhờ mấy tàng cây che khuất, lão vẫn vung tay đánh xuống mấy chưởng kinh hồn.
Ba bốn thân cây to lớn bị chưởng kình của lão đánh gẫy, ngã đổ ầm ầm.
Thật là một kình lực không tiền khoáng hậu.
Độc Cô Thanh Tùng và Ngươn Nhi xuất mồ hôi ướt đẫm cả mình.
Trong một thoáng chàng quyết định, thà về thành gặp ngay Lục Vũ Lệnh Chủ, để dứt khoát trường hợp giữa nhau cho rồi, còn như Vạn Cực Thiên Tôn thì sớm muộn gì cũng gặp lại hắn, bởi tiết Trùng Dương gần kề, chàng phải đến tham dự lễ Huyết Minh Cửu Long như lão đã mời.
Nghĩ thế, chàng giục Hồng Vân Cái Tuyết phi nhanh về phía Kim Lăng thành.
Con Linh Tựu vẫn không bỏ, bay theo sát vó.
Độc Cô Thanh Tùng nhìn lên đầu một thoáng, cấp tốc rời mình ngựa, chạy lùi vào đám nhà dân cư.
Con Long Mã cũng nhanh chân theo chàng.
Đợi con Linh Tựu bay qua rồi, chàng ra ngoài khẽ gọi Long Mã, nhảy trở lại trên lưng.
Chỉ một cái vọt, con Long Mã lên cao hơn mười trượng, nó xà ngang thân mình, bay qua đầu tường thành, vào trong.
Binh sĩ gác tường thành không biết hiện tượng gì, chúng chỉ nghe một tiếng vù, rồi một bóng trắng to lớn bay vút qua, không kịp nhận rõ là vật gì.
Chúng kinh hoàng một lúc.
Vào đến thành rồi, Độc Cô Thanh Tùng thấy lòng bình tĩnh trở lại, nhưng chàng không dừng ngựa, cứ quanh hữu, chuyển tả đi một lúc nữa, đến bờ tường bên kia, chàng lại giục ngựa vọt qua tường, chạy đi một lúc đến khu rừng khác, mới dừng hẳn lại.
Ngươn Nhi không hiểu chàng có ý tứ gì, vội hỏi :
- Thúc thúc đến ngoài thành làm gì ?
Độc Cô Thanh Tùng cười nhẹ :
- Bọn Huyết Ma Bang định chắc thế nào mình cũng vào thành Kim Lăng, chúng sẽ phân đi tìm mình khắp chốn, mình không thể ẩn nấp ở đâu tránh con mắt của chúng được. Tôi nghĩ chỉ có cách là vượt ra ngoài thành mới mong được tạm yên với chúng.
Chàng thốt xong, ngẩng mặt nhìn trời xem sao, thấy thời khắc đã quá canh tư rồi, chàng nhớ đến Lãnh Nhạn Dung, lòng thấy xốn xang quá.
Chàng thầm trách mình :
- Tiểu thư ơi ! Cũng vì tôi mà tiểu thư bị trọng thương !
Đột nhiên, đôi mắt chàng ngời lên ánh kỳ quang, chàng nhìn Ngươn Nhi thốt :
- Tiểu đệ ! Hôm nay tiểu đệ đã giết phu nhân của Huyết Ma Bang Chủ là Truy Hồn Diễm Nương thì từ giờ trở đi phải thận trọng cho lắm mỗi khi xuôi ngược giang hồ, tiểu đệ nên ghi nhớ núi sông tuy rộng nhưng nơi nào cũng có bọn Huyết Ma Bang, từ quốc nội đến quan ngoại. Chúng ta ngày nay đã ở trong thế cưỡi cọp rồi, không thể xúông lưng được nữa. Song phương phải một chết một sống mới được !
Ngươn Nhi gật đầu :
- Tôi biết rồi, nhưng tôi không sợ bọn chúng !
Độc Cô Thanh Tùng nhìn hắn :
- Tôi biết, tiểu đệ không sợ bọn chúng, tiểu đệ ỷ trương vào kiếm pháp tinh kỳ gia truyền, thiên hạ không mấy ai địch nổi. Nhưng tiểu đệ đừng quá khinh thường danh thủ trong Huyết Ma Bang, bởi tiểu đệ chưa phải là đối thủ của Vạn Cực Thiên Tôn, Cửu Long Thần Ma và Cửu Châu Hiệp.
Ngươn Nhi cúi gầm đầu không đáp.
Hắn nhìn nhận Độc Cô Thanh Tùng nói đúng, hay hắn bất phục ?
Điều đó chỉ có hắn mới biết.
Độc Cô Thanh Tùng nói tiếp :
- Tiểu đệ ! Hiện giờ tiểu đệ không nên nấn ná quanh Kim Lăng này được nữa.
Phần tôi, tôi phải nán lại đây trong vài hôm, như vậy là chúng ta phải chia nhau rồi. Giờ đây còn hơn một canh giờ nữa trời mới sáng rõ, tiểu đệ hãy dùng con Long Mã này, đi ngay đến Hồng Trạch Hồ, thời gian đây đến sáng, ít ra tiểu đệ cũng tạo khoảng cách hơn trăm dặm, chỉ có điều này tiểu đệ cần nhớ rõ, con Long Mã này rất dễ bị nhận ra, do đó, nên nghĩ ngày mà đi đêm cho hành tung khỏi phiền phức.
Chàng khẽ vỗ đầu Long Mã :
- Tuyết ca ! Tuyết ca cùng tiểu đệ đi Hồng Trạch Hồ nhé ! Dọc đường không nên sanh tánh đấy, nếu hý vang thì nguy hết cả hai đấy !
Chàng bảo Ngươn Nhi lên lưng ngựa.
Buổi phân ly tuy buồn, nhưng con nhà võ tan rồi hiệp, hiệp rồi tan, chỉ có vẫy vùng không cho phép luyến lưu như thường tình thiên hạ.
Ngươn Nhi nhảy lên ngựa, chưa kịp thốt tiếng giã từ, thì Long Mã đã chồm vó tung mình, thoáng mắt đã xa ngoài mấy mươi trượng.
Còn lại một mình, Độc Cô Thanh Tùng lại tưởng nhớ Lãnh Nhạn Dung.
Ba ngày sống chung tại Tịnh xá, đôi lòng đã cảm tuy chưa nói với nhau một tiếng nào. Chính mắt chàng trông thấy Lãnh Nhạn Dung bị Vạn Cực Thiên Tôn đánh trọng thương, bảo sao chàng không đau lòng ?
Chàng muốn biết tình trạng của nàng hiện thời ra sao, nên chàng mới để cho Ngươn Nhi đi Hồng Trạch Hồ một mình trước chàng, còn chàng thì phải vào thành Kim Lăng, tìm đến Tịnh xá thăm nàng.
Chàng cũng biết là hiện ở trong thành, bọn Huyết Ma Bang đang lùng bắt cho kỳ được chàng, nhưng chàng không nao núng, chàng giở khinh công Quỷ Ảnh Vô Hình vào thành liền.
Chàng đang đi trên nóc phố, trông thấy một dạ hành khách phất phơ qua lại, biết ngay đó là một bang đồ của Huyết Ma Bang, tên đó không tìm gì khác hơn là săn đuổi tung tích của chàng.
Chàng cười lạnh thầm nghĩ :
- Bọn Huyết Ma Bang là mối họa lớn trên giang hồ, Độc Cô Thanh Tùng quyết giết sạch bọn mi, trừ hại cho dân !
Tuy nghĩ vậy, Độc Cô Thanh Tùng không muốn sanh sự gì trong đêm nay, nếu phải lúc nào khác thì tên dạ hành khách đó đã bị chàng tóm cổ từ lâu rồi.
Chàng lặng lẽ tiến về hướng Thúy Vân Lâu.
Ngôi hàng châu báu đóng cửa im lìm.
Chàng không cần hiểu đến việc đó, vượt qua nóc ngôi hàng, vào phía hậu, tiến đến Tịnh xá.
Từ xa, chàng thấy bóng đèn le lói từ bên trong chiếu ra, chàng có ý mừng.
Tịnh xá có bóng đèn là có người, mà người trong Tịnh xa nếu không phải là Lãnh Nhạn Dung thì là ai khác nữa ?
Chàng lấp mình trên mái, nơi máng xối.
Không có Lãnh Nhạn Dung ở đó. Chỉ có Đông Hải Chân Quân đang nói chuyện với viên Chưởng quỹ của ngôi hàng.
Gương mặt của Đông Hải Chân Quân trầm nghiêm vô cùng, trong vẻ trầm nghiêm có pha lẫn sự phẫn hận.
Y lạnh lùng thốt :
- Tên tiểu tử đó đáng hận thiệt ! Vạn Cực Thiên Tôn có ước hẹn với ta, tiết Trùng Dương đến Vạn Cực Cung dự lễ Cửu Long Huyết Minh , ta thừa hiểu sự mời mọc này không hảo ý chút nào, đến dự lễ là tự dấn thân vào vòng nguy hiểm, song ta vẫn phải đến, bởi chỉ có dịp đó là ta có hy vọng gặp lại tên tiểu tử đó thôi.
Y gằn mạnh giọng :
- Ta nhất định phải đi, ta cần phải gặp lại tên tiểu tử đó đòi lại chiếc áo của sư phụ ta. Ngoài ra ta còn phải hạ sát hắn mới hả dạ !
Độc Cô Thanh Tùng kinh sợ, thầm nghĩ :
- Ạ ! Lão hận mình đến thế à ? Vậy là mình có thêm một tay đại kình địch nữa rồi ! Dù muốn, dù không, trên danh nghĩa lão vẫn là sư huynh của mình, mình phải đối xử thế nào mới êm ?
Chàng thở dài.
Bên dưới, Đông Hải Chân Quân nói tiếp chuyện với tên Chưởng quỹ :
- Tiết Trùng Dương ! Chỉ còn mười hôm nữa thôi ! Lúc ta nhận lời mời của Vạn Cực Thiên Tôn, ta cũng quên hỏi cho biết Vạn Cực Cung ở địa phương nào, thành ra bây giờ ta hoang mang quá, nếu không biết nơi biết chỗ thì làm sao đi dự ? Mà không đến dự thì mình mang tiếng hèn !
Lão nói :
- Vậy ta nhờ ngươi từ ngày mai, hãy dò hỏi cho biết Vạn Cực Cung ở đâu.
Phải cố gắng thế nào trong ba hôm phải biết được đích xác. Ngươi nên nhớ là việc này quan trọng lắm.
Viên Chưởng quỹ gật đầu, vâng lịnh.
Hắn dợm đứng lên bước ra ngoài, Đông Hải Chân Quân gọi giật lại :
- Nhạn Dung nó bị trọng thương, ngươi đừng quên ngày mai rước danh y trong thành điều trị cho nó.
Chưởng quỹ lại gật đầu, rồi lui ra khỏi Tịnh xá.
Còn lại một mình, Đông Hải Chân Quân tự thốt với giọng hằn học :
- Hừ ! Sư phụ có bao nhiêu sở đắc, không truyền cho mình. Nghĩ mà hận cho người ! Vì vậy mà ngày nay, con gái mình bị thương, mình lại không làm gì hữu ích cho nó !
Y thở dài, rồi tắt đèn, rời khỏi Tịnh xá.
Độc Cô Thanh Tùng biết rõ Đông Hải Chân Quân chắc chắn sẽ đến chỗ tịnh dưỡng của Lãnh Nhạn Dung, chàng lén theo sau.
Chàng giở thuật Quỷ Ảnh Vô Hình, chàng lại còn nín thở, sợ Đông Hải Chân Quân phát hiện ra sự có mặt của mình.
Chàng dè dặt hơn nữa, không dám đi gần y, chỉ giữ khoảng cách chừng mười trượng.
Ra khỏi Tịnh Xá, Đông Hải Chân Quân đi về phía hữu, vượt qua một hàng bá diệp, đến một ngôi nhà lầu nhỏ, y bước vào đi lên.
Y cẩn thận đến độ đằng hắng trước khi đặt chân bậc thang.
Độc Cô Thanh Tùng trông thấy Đông Hải Chân Quân biểu lộ tình phụ tử hết sức đậm đà thắm thiết, nội cái việc lão đằng hắng lên để báo trước cho Lãnh Nhạn Dung biết là có cha đến thăm bệnh, nàng không giật mình vì tiếng động bất thường.
Khi y bước vào lầu, Độc Cô Thanh Tùng đã phi thân lên nóc rồi.
Nóc có gắn những mắt lậu, dùng thông ánh sáng thái dương, khi đó bóng đèn chiếu qua những mất lậu đó, rọi thẳng lên không, kết thành những vệt dài.
Độc Cô Thanh Tùng dán mắt vào mắt lậu đỏ, nhìn xuống.
Lãnh Nhạn Dung nằm trên giường, mặt trắng bệch.
Gian phòng không có gì sang trọng cả, nhưng hết sức tinh khiết, như gian Tịnh xá.
Độc Cô Thanh Tùng áp tai vào mái ngói, cố lắng nghe câu chuyện giữa cha con nhà họ Lãnh.
Đông Hải Chân Quân cất giọng dịu dàng hỏi :
- Dung con ! Cha đến thăm con đây ! Tình trạng con ra sao rồi ? Có đỡ phần nào không ?
Lãnh Nhạn Dung đáp quá yếu ớt, tiếng nói của nàng như gió thoảng, nếu Độc Cô Thanh Tùng không chú ý, chắc chàng không nghe nổi :
- Con cảm thấy mệt mỏi lạ, gia gia ạ !
Đông Hải Chân Quân sờ vào trán con, vuốt mấy sợi tóc xoã :
- Con mệt mỏi, sao không ngủ đi cho khỏe ?
Lãnh Nhạn Dung lắc đầu :
- Con có ngủ nhưng không thể nào ngủ được gia gia ạ. Con cứ nhớ mãi đến chuyện đó, hắn đã làm cho con căm hờn, con còn đang tức đây !
Đông Hải Chân Quân gằn giọng :
- Phải rồi, con nói đến tiểu tử đó ? Con cứ yên trí đi, gia gia có cách cho hắn một bài học đích đáng !
Độc Cô Thanh Tùng giật mình :
- Nàng cũng hận ta nữa ư ? Nàng hận là phải, ta có lỗi với nàng rất nhiều ! Ta gạt gẫm nàng, ta gạt gẫm phụ thân nàng, nếu không thì nàng chẳng bị thương nặng như thế này. Nếu không thì làm gì ta phải để Ngươn Nhi ra đi một mình trên dặm dài ? Dù cho ta có phải ức lòng về hai mảnh bia bị phõng tay trên một cách trắng trợn, hà tất là người đã chiếm hữu ?
Trong một phút bốc đồng, chàng muốn xuống ngay tạ tội với cha con nàng.
Bên dưới, Lãnh Nhạn Dung đáp lời cha :
- Gia Gia ơi ! Bỏ đi là tốt hơn, nhắc lại làm gì ? Đến cả chiếc Y Khẩm Huyết Thư của sư tổ nữa, Gia Gia cũng bỏ qua đi thôi, đòi lại làm gì, chẳng những vô ích mà còn làm cho Gia Gia hao tổn tinh thần lo lắng. Con muốn cha con mình nên trở về Khanh Khanh Cốc cho xong, có lẽ hôm nay cỏ lan đã phủ đầy lên tấm mộ của mẹ con đấy, Gia Gia ạ !
Mỗi lời nói yếu ớt của Lãnh Nhạn Dung có cái công hiệu bằng ngàn mũi tên bắn mạnh vào tâm tư của Độc Cô Thanh Tùng, chàng không ngờ nàng đã bị chàng dối gạt khiến mang trọng thương như vậy, nàng hận chàng như vậy, mà nàng có lượng khoan dung, nàng muốn oan gia nên mở chứ không nên buộc, nàng cao nhã làm sao ! Mỗi cử động gì của nàng cũng đượm thuần sự cao nhã đó, nàng là con người đáng kính biết bao !
Đông Hải Chân Quân nghe nhắc đến gia tình, mộ vợ bỏ hoang không người chăm sóc, lão càng đổ lỗi vu vơ, lão căm hờn :
- Tiểu tử thật đáng ghét lạ ! Cha nhất định phải tìm hắn thanh toán niềm uất hận này, nếu không thì suốt đời cha không thể yên ổn tâm thần. Còn chiếc Y Khẩm Huyết Thư của sư phụ cha, dù con nói vậy chứ cha nghĩ là không thể bỏ mặc cho hắn mà không đòi lại. Con nghĩ công phu của bổn môn, hà dễ để cho lưu truyền ra người ngoài được sao ? Như vậy thì còn gì là bí quyết, tuyệt học của môn phái ?
Lãnh Nhạn Dung thấp giọng hơn :
- Gia Gia ơi ! Con tưởng cha có đòi lại chiếc áo của sư tổ lại cũng vô ích, vì võ công đó người ta đã học được rồi, chiếc áo kia nếu không nói đến giá trị của một kỷ vật thì nó là một vật thừa không hơn không kém.
Giọng nàng yếu ớt, nàng lại thấp giọng hơn nữa, nên Độc Cô Thanh Tùng phải hết sức chú ý mới nghe lọt câu nói vào tai.
Chừng như Đông Hải Chân Quân không muốn kéo dài câu chuyện trên phương diện đó, lão dịu giọng bảo :
- Hiện tại thì con nên tịnh dưỡng cho khỏe, nên không nghĩ ngợi gì nhiều mà chậm trễ sự bình phục. Con cần phải bình phục sớm để giúp đỡ cha chứ ? Ngoài ra, việc gì thì để mặc cha, con khỏi phải bận tâm.
Lão không muốn đặt thành vấn đề mãi với con gái về mối hận của lão với Độc Cô Thanh Tùng, lão nói thế chứ thâm tâm, lão đã khắc ghi ý định quyết đòi cho được Y Khâm Huyết Thơ, sau đó hãy nghĩ các chi tiết vụn vặt, như hai mảnh bia, như gạt gẫm lão vào cạm bẫy của Vạn Cực Thiên Tôn.
Lão dấu nhẹm tất cả cho con gái yên lòng.
Trước khi rời khỏi phòng con, lão nói tiếp :
- Mười hôm nữa, cha sẽ đến Vạn Cực Cung theo lời mời của Huyết Ma Bang Chủ, cha đến đó xem tình hình diễn tiến ra sao... !
Lão tránh nói ra là đến đó, lão sẽ gặp Độc Cô Thanh Tùng.
Thốt xong, lão bước ra ngoài.
Lãnh Nhạn Dung cố gắng gọi to :
- Gia Gia !
Lão dừng chân lại :
- Gì thế con ?
Nàng quả quyết :
- Gia gia đi Vạn Cực Cung, con cũng quyết tới đó...
Đông Hải Chân Quân lắc đầu :
- Con còn phải tịnh dưỡng thương thế chứ ? Trong vòng mười hôm nữa, con chưa bình phục trọn vẹn đâu, đi thế nào được ?
Sợ con gái buồn, lão hứa :
- Nếu con chóng bình phục, cho sẽ cho con đi theo. Vậy con hãy tịnh dưỡng cho kỹ nhé !
Nàng tiếp nối :
- Mình đến Vạn Cực Cung rồi, mình sẽ về luôn Khanh Khanh Cốc, phải không gia gia ?
Đông Hải Chân Quân gật đầu :
- Phải, cha hứa với con. Con an lòng tịnh dưỡng đi, cha đi đây !
Đông Hải Chân Quân bỏ màn xuống cho con gái xong rồi, lão xuống lầu.
Độc Cô Thanh Tùng nhìn theo bóng lão nhỏ dần, mờ dần, cho đến lúc lão chui vào một gian nhà, khuất dạng, chàng mới quay ánh mắt nhìn trở lại bên dưới.
Chàng thầm nghĩ :
- Ta vì muốn tự mình chữa trị thương thế cho nàng, nên mới nấn ná lại thành Kim Lăng này, nhưng chữa trị bằng cách nào ?
Niềm hối hận dâng cao trong lòng chàng lúc đó. Càng nhìn sắc mặt trắng nhợt của nàng, chàng xót xa vô cùng.
Tự nhiên, chàng thấy thương nàng quá. Chàng thương nàng vì tình trạng của nàng đáng thương và nàng là con người đáng mến, rồi từ đáng mến, đến cái yêu chẳng mấy chốc ?
Chàng rà soát lại tâm tư, bình sanh chàng mới có một cảm nghĩ về tình yêu, và lần đầu tiên này dành cả những cảm nghĩ vừa êm đềm vừa tha thiết cho nàng.
Chàng hận mình không thể tức thời mổ bụng phơi lòng, chẻ đầu vạch óc cho nàng thấy rõ những gì sâu kín của chàng.
Đột nhiên, Độc Cô Thanh Tùng nhớ đến phương thuốc của Thạch Chung Lão Nhân trao cho chàng trong toà cổ tự.
Chàng mừng rỡ vô cùng. Càng mừng rỡ, chàng càng tự trách :
- Có sẵn phương thuốc bí truyền bên mình mà không nghĩ đến, để lo quanh quẩn, thật mình lẩm cẩm quá.
Chàng cao hứng quá, tưởng chừng như chàng đã cứu chữa lành mạnh cho Lãnh Nhạn Dung rồi. Điểm một nụ cười, chàng rời ngay Thúy Vân Lâu, rẽ vào các con đường lớn trong thành Kim Lăng, tìm tiệm thuốc.
Dù biết đang đêm, các hiệu buôn chưa mở cửa, Độc Cô Thanh Tùng cũng không ngại, chàng chỉ cần tìm được bảng hiệu thì có cách tìm ra thuốc.
Việc tìm một bảng hiệu bán thuốc không có gì khó khăn lắm, chàng liền gõ cửa, gọi người trong hiệu thuốc dậy.
Nghề bán thuốc có căn bản cứu nhân độ thế, nên dù bị quấy rối giữa lúc ngủ cũng phải thức dậy ngay khi có người gọi, bởi người ta cần, bởi bịnh ngặt, nên người ta mới không sợ phiền hà.
Đối trước tên tiểu công ra mở cửa cho chàng, Độc Cô Thanh Tùng nhoẻn miệng cười cầu tình, đoạn hỏi :
- Tiểu ca xem hộ tôi, phương thuốc này trị chứng bệnh gì ?
Tiểu công nhìn thoáng qua phương thuốc, lắc đầu :
- Chịu thôi ! Tôi là tên tiểu công trong tiệm, chứ có phải là y sư đâu mà biết thuốc ? Nhưng tôi có thể nói đại khái là những mặt thuốc ghi trên toa là loại thuốc thường chẳng có gì đặc biệt cả, chắc cũng không trị được những chứng gì quan trọng đâu !
Độc Cô Thanh Tùng thất vọng.
Chàng nghĩ, phương thuốc này là phương thuốc bí truyền của phái Côn Lôn, tại sao lại không trị được những bệnh quan trọng.
Tuy nhiên, chàng vẫn bảo tiểu công cứ theo toa thuốc cho chàng.
Xong xuôi chàng cầm phương thuốc, lật qua lật lại, lưu ý thấy mặt sau của toa thuốc có mấy chữ rất nhỏ "Do cuốn rún, thuận đan điền, là thấy hiệu nghiệm, không còn nghi ngờ gì nữa".
Chàng nghĩ, hai huyệt rún và đan điền là huyệt sanh mạng của con người, nhưng là chỗ kín đáo, nam nhân thì dễ, chứ đối với nữ nhân thì làm sao ?
Bất giác, chàng thẹn đỏ cả mặt.
Chàng nghĩ đến cái gì phải làm nếu muốn chữa trị cho Lãnh Nhạn Dung.
Mặc, việc gì thì việc, đến đâu hay đến đó, giờ thì cần làm sao cho có thuốc hẵng hay.
Chàng hướng về tên tiểu công, tỏ vẻ hết sức tha thiết :
- Tôi muốn nhờ tiểu ca một việc, thật đắn đo lắm mới dám nói ra, mong tiểu ca đừng chấp nhé ! Chẳng dám nào, xin tiểu ca sắc dùm thang thuốc này, tôi sẽ hậu tạ tiểu ca xứng đáng.
Tiểu công nhìn sững chàng tìm hiểu.
Chàng lập tức cho tay vào lưng, lấy một đĩnh bạc, trao cho tiểu công, cười tươi :
- Tiểu ca làm phước gặp phước, tôi sẽ mang ơn tiểu ca suốt đời !
Tiểu công kinh ngạc :
- Việc tiểu huynh nhờ, có đáng là bao, sao lại biếu nhiều bạc thế ?
Độc Cô Thanh Tùng ấn đỉnh bạc vào tay hắn :
- Tiểu ca cứ lấy đi, mình còn gặp nhau nữa mà ! Bao nhiêu có ý nghĩa gì ? Nếu tôi có mang nhiều hơn, tôi không dám tiếc tiểu ca đâu !
Tên tiểu công nhận bạc, bước đi làm việc Độc Cô Thanh Tùng yêu cầu liền.
Một lúc sau, hắn trở ra, mang thuốc đã sắc sẵn, đựng trong cái thố có nay nắp đàng hoàng, trao cho Độc Cô Thanh Tùng.
Chàng tiếp nhận thố thuốc, cúi đầu cám ơn tên tiểu công, đoạn bước ra khỏi của hiệu.
Ra đến bên ngoài, chàng không nhìn lại, tà áo xanh khẽ phất, bóng chàng vút nhanh trong màn đêm, thoáng mắt mất dạng.
Tên tiểu công kinh sợ that thần, tưởng đâu mình gặp thần tiên hiển hiện, lắc đầu lè lưỡi, không dám đứng bên ngoài lâu, vội vào trong đóng cửa lại.
Hắn sờ đỉnh bạc dắt bên mình, nhoẻn miệng cười. Hắn chỉ sợ đỉnh bạc sẽ biến đi theo người biếu.
Khi Độc Cô Thanh Tùng trở lại Thúy Vân Lâu thì đã canh năm.
Chàng không do dự, đi thẳng đến căn gác của Lãnh Nhạn Dung, nay cửa bước vào.
Lúc đó nàng đã ngũ say rồi. Hơi thở của nàng không đều lắm, lúc nặng lúc nhẹ, chứng tỏ thương thế trầm trọng vô cùng, nhưng có lẽ nàng có