“ Tam tiểu thư, người cứ chạy trước đừng quay đầu lại.”
Lúc Lê Tô Tô có ý thức, bỗng nhiên bị người khác đẩy.
Nàng bị trượt chân, từ trên sườn núi lăn xuống.
Tháng mười hai, trên mặt đất đầy tuyết đọng, lạnh đến thấu xương, trên người cũng đau.
Đến lúc sắp đụng vào sườn núi, trên cổ tay của Lê Tô Tô, bỗng chốc xuất hiện một chiếc vòng tay ngọc trắng.
Vòng tay này lưu chuyển năm màu, nàng khó khăn lắm mới ổn định được thân mình.
Lê Tô Tô đầu váng mắt hoa, sau một lúc lâu mới hồi thần.
Lọt vào trong mắt là một mảnh trắng xoá, nàng từ trên mặt đất ngồi dậy, phát hiện mình thật là chật vật.
Áo khoác trên người bị bẩn, búi tóc thì rơi xuống dưới, trên chân giày thêu cũng bị rơi một chiếc.
Tô Tô chống lên thân cây, từ trên mặt đất ngồi dậy.
Trên tay nàng là vòng ngọc, truyền đến một giọng nói nhỏ, nó nghiêm trang : “ Chủ nhân, đây là nhân gian 500 năm về trước.”
Bầu trời vẫn còn tuyết rơi.
Tô Tô vươn tay, bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay nàng, chốc lát bị nhiệt độ cơ thể hoà tan, trong không khí tràn ngập linh khí.
Khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, lộ ra vài điểm kinh ngạc.
Thế giới 500 năm sau, là nơi tràn ngập sương đen, yêu ma quỷ quái hoành hành, linh khí thưa thớt, ít đến đáng thương.
“ Diệp Tịch Vụ đồng ý nhường thân thể cho ta?” Vòng ngọc dừng một chút, nói : “ Nàng nói, nàng hy vọng tương lai của ngươi, có thể nắm được tà vật trong tay, giữ được phụ thân cùng tổ mẫu của nàng.”
Tô Tô nói : “ Ngươi nói cho Diệp Tịch Vụ, ta đồng ý.”
“ Xuyên qua 500 năm, ta không có linh lực, ta muốn bắt đầu ngủ đông, nếu có nguy hiểm đến tính mạng, ngươi gọi ta.”
“ Được.” Nàng nâng bàn tay mảnh khảnh, vuốt vuốt vòng ngọc.
Thượng quang của vòng tay ảm đạm một chút, lâm vào yên lặng.
Tô Tô nhắm mắt lại, ký ức của nguyên chủ Diệp Tịch Vụ bắt đầu xuất hiện trong đầu Tô Tô. Suy cho cùng không phải thân thể của mình, ký ức đứt quãng, vô cùng mờ ảo.
Diệp Tịch Vụ là tam tiểu thư nhà Diệp tướng quân, cũng là đích nữ duy nhất của Diệp gia.
Khoảng thời gian trước rơi xuống nước, bệnh thật sự nghiêm trọng, rất lâu không khỏi. Tổ mẫu lo lắng cho nàng, dẫn nàng đến Thiên Hoa chùa dâng hương.
Không nghĩ đến, ở trong miếu, nàng và nha hoàn Ngân Kiều bị sơn tặc bắt đi.
Diệp Tịch Vụ cùng Ngân Kiều, thừa dịp sơn tặc không chú ý, chạy trốn xuống núi.
Chủ tớ chạy rất xa, nhưng đã bị sơn tặc phát hiện.
Lúc Tô Tô xuyên đến người Diệp Tịch Vụ cũng chính là lúc này, nha hoàn đẩy nguyên chủ để nguyên chủ chạy trốn.
Trên chân Tô Tô đau đớn, nàng cúi đầu nhìn, mắt cá chân sưng to.
Tô Tô bỏ qua sự đau đớn, bắt đầu tìm đường.
Nàng một chân đi trên tuyết, vừa đi vừa che dấu vết chân, nàng thở mạnh, bước chân không dừng lại.
Không biết sơn tặc khi nào sẽ trở về, nếu hiện tại phát hiện nàng, tình cảnh của nàng tuyệt đối sẽ không tốt .
Một nữ tử yếu đuối, rơi vào tay sơn tặc, nghĩ thôi cũng biết sẽ là kết cục gì.
Nàng đi không bao lâu, trên nền tuyết sột soạt vang lên bước chân.
Tô Tô vội vàng trốn phía sau tảng đá.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, mấy người cao lớn thô kệch đến gần.
“ Đồ phế vật, chỉ là một nữ nhân mà các ngươi cũng để nàng ta chạy.” Người cầm đầu thở mạnh, đánh một chưởng trên đầu thủ hạ.
“ Đại ca” Thủ hạ ăn đánh , không dám phản kháng, bất an nói : Tình báo của chúng ta lầm, cô gái kia không phải cái gì mà phú thương nữ nhi mà là khuê nữ của Diệp đại tướng quân.”
Tên sơn tặc đầu sỏ vê mặt dữ tợn run run, rất khó coi.
Lẽ nào sơn tặc không sợ binh mã của triều đình?
Ánh mắt của hắn trở nên hung ác: “ Nếu đã như vậy, càng phải tìm được người, diệt trừ hậu hoạ về sau.”
“ Nhìn ta làm cái gì, còn không mau tách ra tìm.”
Tô Tô ở phía sau vách đá, tiếng bước chân cách nàng ngày càng gần. Nàng nhíu mày, chuẩn bị tốt khi bị phát hiện.
Cũng may tiếng bước chân ở bên người nàng dừng một chút, lại đi phương hướng khác.
Tô Tô cẩn thận đợi một lát, không nhúc nhích. Đợi đến lúc bọn họ không có động tĩnh, nàng lúc này mới nhìn qua.
Trên nền tuyết trắng dấu chân đã hỗn độn, bọn sơn tắc đã không thấy.
Tô Tô tính toán rời đi, đột nhiên một sơn tặc quay đầu hô lớn : “ Đại ca, người mau tới, nữ nhân kia ở chỗ này.”
Tô Tô không chút do dự, quay đầu chạy.
Nhưng mà sơn tặc phía sau rất nhanh đã đuổi kịp.
Thân thể này tương đối suy yếu, trước mắt Tô Tô mông lung, tuyết trắng xoá một mảnh, không nhìn rõ con đường phía trước, nàng đột nhiên đụng vào một người.
Mấy mũi tên bắn vèo vèo phía sau nàng, sơn tặc hét kên rồi ngã gục.
Tô Tô ngước mắt, thấy một gương mặt thanh tuyển.
Thiếu niên một thân áo bào trắng, mơ hồ giống với tuyết, gương mặt hắn thon gầy, mắt đen nhánh, nhìn có vài phần lạnh nhạt.
Làn da hắn rất trắng, môi đỏ tóc đen, xinh đẹp đến kinh người, nhưng bởi vì đôi mắt bình tĩnh đạm mạc nên không có vẻ nữ nhi.
Lúc Tô Tô đụng vào hắn, hắn vẫn không nhúc nhích. Nhưng đến khi chạm vào ánh mắt của hắn, hắn hơi kinh hoàng mà mở mắt.
Thiếu niên đỡ lấy nàng, thấp giọng nói : “ Thật xin lỗi, Tam tiểu thư, ta tới chậm.”
Tô Tô không rõ nguyên nhân, đành phải lắc đầu.
Nói mấy câu công phu, bọn sơn tặc kẻ chết người bị thương, kẻ còn sống thì chạy đi.
Binh lính phía sau thiếu niên ôm quyền : “ Tam tiểu thư, Thuộc hạ đến muộn.”
Tô Tô nhớ tới người đẩy mình, tiểu nha đầu để mình chạy trước, ngước mắt nói : “ Ngân Kiều còn ở trong tay bọn họ, mời ngươi hỗ trợ tìm Ngân Kiều.”
Thiếu niên mắt đen nhìn nàng : “ Được, ta giúp người đi tìm.”
Bọn lính phân tán đi tìm Kiều Kiều.
Thiếu niên rũ mắt, dò hỏi : “ Người bị thương?”
Chưa đợi Tô Tô trả lời, hắn đã bế nàng lên.
Bỗng nhiên bị thiếu niên xa lạ bế lên, Tô Tô có vài phần kháng cự, nàng luống cuống, một chốc không dám giãy giụa, ngước mắt đánh giá hắn.
Có một vấn đề rất lớn.
Nàng tuy có một phần ký ức của Diệp Tịch Vụ, nhưng nàng không có cách nào biết hết tất cả mọi người.
Cho nên, người trước mắt này, rốt cuộc là ai?
Người trong ngực hắn không ấm áp, ngược lại vô cùng lạng.
Tô Tô ở trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu gì, lạnh đến phát run, nàng nghĩ: “ Ta vừa rơi xuống núi, đụng vào đầu, ký ức có chút hỗn loạn. Thật xin lỗi, ta không nhận ra ngươi…”
Tiếng nói vừa dứt, chi sắt trong mắt thiếu niên sinh ra vài phần kỳ quái.
Cảm xúc này không duy trì được lâu, hắn thật nhanh khôi phục như cũ, nói : “ Ta là Đạm Đài Tẫn, ba tháng trước chúng ta đã thành thân.”
Lời này vừa nói ra, thân thể Tô Tô cứng đờ, không thể tưởng tượng được mà ngước mắt.
Bông tuyết rơi ở người hắn, đến sắc mặt hắn cũng lạnh.
Thiếu niên ôm nàng khẩn trương một chút, nhẹ giọng nói : “ Tam tiểu thư, nàng lạnh không?”
Hắn mắt đen tóc đen, nhìn qua gầy yếu mà vô hại.
Thấy Tô Tô đánh giá hắn, hắn an tĩnh rũ mắt, có vẻ cung kính hèn nhát bỉ ổi.
Thân thể Tô Tô cứng đờ.
Nàng nhấp môi, che dấu cảm xúc.
Tô Tô không hề nghĩ tới, trước mắt là thiếu niên gầy yếu thế nhưng lại là đối tượng của nàng.
Tương lai phía trước, đụng một chút giết người, bóp nát hồn phách Ma Vương.
Nàng dựa trước ngực hắn, cảm giác được thân hình cao dài gầy trơ xương, xương cốt cộm người.
Nháy mắt trong đầu nàng xẹt qua trăm loại phương thức giết người.
Ý tưởng này vô cùng mãnh liệt, tay cơ hồ theo bản năng, lặng lẽ chuẩn bị một chiêu ám sát.
Tô Tô chợt nhớ tới, nàng bây giờ là người phàm.
Thân thể vừa lạnh vừa đau, đổi lại là nguyên chủ đã sớm không giữ được thanh tỉnh, Tô Tô miễn cưỡng chống lại giờ đã tới cực hạn.
Nàng ý đồ giãy giụa muốn rời đi sự ôm ấp của tà vật này, nhưng nàng sớm đã không có sức lực, ngay sau đó Tô Tô hai mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Thiếu niên đang đi liền dừng lại.
Sau khi nàng ngất xỉu, hắn lúc này mới rũ mắt, nhìn thiếu niên trong lòng.
Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, ngày thường ương ngạnh, khiến người ta chán ghét, thế nhưng ở băng thiên tuyết địa, hiện ra vài phần nhu hoà .
Hắn nhíu mày, ngay sau đó chuyển tầm mắt, hướng tới bên ngoài sơn tặc.
Không lâu sau binh lính của Diệp tướng quân mang nha hoàn Ngân Kiều bên người Diệp Tịch Vụ về.
Nha đầu kia ngã trên mặt tuyết.
Đạm Đài Tẫn lẳng lặng nhìn thi thể trên mặt đất.
Trên người Ngân Kiều có mấy chục vết thương, quần áo hỗn độn, bụng đầy máu, máu thịt trên mặt mơ hồ.
Trong không khí toả ra mùi máu.
Binh lính hỏi : “ Điện hạ xử lý như thế nào?”
Hắn chỉ nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng bâng quơ nói : “ Chết rồi à, vậy thì thiêu đi.”
Ngữ khí giống như phiêu phiêu, tuyết năm nay rơi thật dày.
Xe ngựa lắc lư, Lê Tô Tô mơ một giấc mộng.
Nàng mơ thấy mình khi còn nhỏ.
Nàng sinh vào 500 năm sau, là đệ nhất tiên môn chưởng chi nữ.
Vốn là thân phận quý giá, nhưng mà Lê Tô Tô tương đối xui xẻo.
Việc này nói ra rất dài, thời đại của nàng, tà ma giữa đường.
Đơn giản mà nói, yêu ma thành chúa tể, người tu chân cùng phàm nhân, ngược lại không thể quang minh tồn tại.
Ai cũng không biết tà vậy kia, rốt cuộc ra đời khi nào. Nhưng từ khi hắn ra đời cho đến nay, thủ đoạn tàn nhẫn, đánh cho tiên môn liên tiếp thất bại.
Mới đầy còn có thông tin tà tông môn có ý đồ bao vây diệt trừ hắn, sau này lại co người tu chân tàn nhẫn chôn ở “ Vạn tiên trủng”, hồn phi phách tán.
Vô số Tiên Tôn ngã xuống, còn lại tông môn thì sợ hãi, chỉ có thể trốn đi kéo dài hơi tàn.
Từ đây, nhắc tới hắn, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Không gian u