Ong Xích Viêm ở dưới chân hắn, không dám giãy dụa nó cảm thấy được trên người thiếu niên truyền đến một hương vị huyết nhục, ẩn chứa khiến cho người ta thèm nhỏ, nhưng có một cảm giác uy áp khiến nó chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất.
Đồng thời thật sợ hãi hắn.
Đạm Đài Tẫn buông chân ra, ong Xích Viêm bay về phía Tô Tô.
Dáng người Tô Tô nhẹ nhàng, nhưng khí lực không đủ lớn, kiếm chém trên thân ong Xích Viêm, bọn nó xác ngoài quá cứng rắn, va chạm “bang”một tiếng, nàng cần phải cố hết sức bổ xuống thêm mấy kiếm.
Tô Tô không rõ, vì sao ong Xích Viêm xung quang vốn dĩ công kích những người khác, đột nhiên toàn bộ quay đầu tập kích về hướng nàng.
Hiện tại ong Xích Viêm, sớm đã không phải là hình dáng mới thả ra.
Bọn chúng giết không ít người, thân hình to lớn đáng sợ, sắc bén giác hút , khiến cho người ta sợ hãi.
Một con nàng miễn cưỡng có thể ứng phó, thế nhưng là đột nhiên năm, sáu con vây kín nàng, Tô Tô bắt đầu chật vật né tránh.
Nếu nàng vẫn là Tiên thể, bóp một cái có thể giải quyết những quái vật này , nhưng đáng tiếc nàng hiện tại là thân thể phàm nhân, đảo mắt nguy hiểm liên tục xuất hiện.
Nàng lúc trước đã cứu người giờ nàng lâm vào đáng sợ khốn cảnh bị dọa đến chạy nhanh chân.
Đạm Đài Tẫn con mắt nhắm lại, khịt mũi coi thường.
Đây chính là Viêm Lương, không chịu nổi lòng người. Ý đồ hắn tìm phẫn nộ trên mặt Tô Tô thế nhưng cái gì cũng không có.
Áo choàng phấn trắng của thiếu nữ đã rớt xuống đất, trên váy nàng cũng dính đầy bùn.
Nhưng mà ánh mắt của nàng vẫn như cũ sạch sẽ trong suốt, nàng thậm chí không đi nhìn những người kia chạy trốn, hết sức chuyên chú đối phó quái vật trước mắt.
Đạm Đài Tẫn trong mắt bị bịt kín một mảnh.
Vì cái gì nàng không tức giận, những người phản bội kia, không phải đáng chết sao? Một loại khó mà khống chế oán hận cảm giác tại trong lòng nổi lên.
Từ hắn cứu Diệp Tịch Vụ ra khỏi ổ sơn tặc, sau khi nàng đụng vào đầu thay đổi. Diệp Tịch Vụ trước kia, tự đại tàn bạo, làm người ta chán ghét.
Hiện giờ lại hoàn toàn khác biệt.
Nàng giống nước chảy xuống khe núi, nhẹ nhàng trong vắt, lại chém không đứt, kích không nát, chỉ nhìn nàng thực chất bên trong âm u, liền bắt đầu gặm nuốt xương cốt của hắn, để hắn run rẩy.
Hiện tại, nàng đã không có giá trị lợi dụng.
Nữ nhân ngu xuẩn này, muốn hạ Kết Xuân tằm vào người Diệp Băng Thường.
Đạm Đài Tẫn lúc ấy vốn muốn cho Diệp Tịch Vụ cùng nam nhân bụng phệ cùng nhau giao hợp, nghĩ đến thân phận của nàng, hắn dứt khoát nuốt thuốc xuống.
Quả nhiên, hắn thuận lợi thoát khỏi lãnh cung ở hoàng cung.
Nếu hôm đó nàng không bị sơn tặc giết chết, vậy ngày hôm nay đi.
Nữ nhi Diệp Khiếu chết ở Vương phủ, không phải kết cục tốt đẹp sao?
Đạm Đài Tẫn mắt nhìn mu bàn tay của mình, gân xanh dữ tợn có thể thấy rõ ràng, huyết dịch lưu động, đến trái tim của hắn cũng bắt đầu phấn khởi.
Kiếm Tô Tô đã bị ong Xích Viêm đánh rơi xuống, nàng tránh công kích, buộc lòng phải bỏ chạy chỗ rừng sâu.
Ý đồ nàng mượn khe hở ở giữa rừng cây, đến ngăn trở thân thể ong Xích Viêm cao lớn.
Đáng tiếc bọn nó mạnh mẽ đâm đến hung hãn không sợ chết, đem cây cối quật ngã đuổi theo.
Đạm Đài Tẫn từ chỗ rẽ đi ra, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua phương hướng nàng biến mất, đi ra ngoài Vương phủ.
*
Tô Tô cắm đầu chạy như điên.
Nàng không cần nhìn cũng biết mình bây giờ bao nhiêu chật vật, mấy con ong khổng lồ đuổi theo sau lưng nàng. Nàng không dám dụ những quái vật này hướng về phía đám phàm nhân, đành phải chạy về phía rừng cây.
Lúc ong Xích Viêm to bằng móng tay, ngược lại là rất đáng yêu.
Nhưng bất kì vật gì khi nó trở nên to lớn thật dữ tợn đáng sợ.
Đôi mắt chúng nó giống đèn lồng, bên trong lưu chuyển ánh sáng màu đỏ, răng cưa còn dài.
Thân thể Diệp Tịch Vụ mảnh mai, Tô Tô nhiều lần kém chút bị tảng đá làm cho vấp ngã.
Nàng cắn chặt răng, căn bản không dám dừng lại.
Nhưng là bọn nó vẫn như cũ rất nhanh đuổi theo chiếm hữu nàng.
Tô Tô đã không có kiếm, nàng mượn lực thân cây lăn lộn, né qua một bên.
Sau một khắc, một con ong Xích Viêm ý đồ xé nát thân thể của nàng.
Trong lòng Tô Tô xiết chặt.
Vòng tay trên cổ tay nàng chợt hiện.
"Tiểu chủ nhân!"
Ong Xích Viêm bị khống chế.
Tô Tô kích động đến muốn khóc: "Câu Ngọc!" Nó có thể tỉnh lúc then chốt, nếu đến muộn nàng chỉ còn cái xác.
Câu Ngọc cũng rất khiếp sợ: "Thế gian tại sao có loại này yêu vật này."
Mà lại một đám đuổi theo tiểu chủ nhân của nó.
Rất không bình thường.
Câu Ngọc ngữ tốc nói thật nhanh: "Ta tạm thời khống chế bọn nó, tiểu chủ nhân chạy mau."
Tô Tô cũng không nói nhảm, quay đầu chạy.
Câu Ngọc chỉ huy nói: "Phía trước có cái hố, tiểu chủ nhân nhảy vào đó, dùng tuyết đọng cùng lá rụng che mình, che khuất mùi. Ong Xích Viêm mắt không tốt, thường thường dựa vào mùi tìm người."
Quả nhiên, cách đó không xa có cái hố, Tô Tô không chút do dự nhảy vào bên trong.
Nàng cũng không để có bẩn có lạnh hay không, nhanh chóng dùng tuyết đọng cùng cành khô che mình.
Câu Ngọc áy náy nói: "Thật xin lỗi tiểu chủ nhân, ta không thể giúp ngươi dùng linh lực giết bọn nó."
Linh lực của nó không dám lãng phí, nếu không tương lai liền không cách nào mang theo Tô Tô xuyên về năm trăm năm sau.
Tô Tô một bên nhanh chóng chôn mình, một bên lạc quan an ủi nó: "Cảm ơn Câu Ngọc, ta không sao."
Những ong Xích Viêm chậm rất nhiều đuổi theo, đã mất đi tung ảnh của nàng cùng mùi rất là mờ mịt, loạn chuyển tầm vài vòng, bay xa.
Tô Tô tiếp thu giáo huấn lần trước, hồi lâu không dám động đến lúc Câu Ngọc nói: "Tiểu chủ nhân, bọn nó rời đi."
Tô Tô lúc này mới gỡ tuyết đọng, từ trong hố leo ra.
Tay chân nàng lạnh buốt cứng ngắc thở phì phò.
Câu Ngọc chỉ đã thức tỉnh một lát, lần nữa tiến vào trạng thái ngủ đông.
Tuyết đọng lại trong cổ Tô Tô nàng lạnh đến run lẩy bẩy, gấp đoạn nhánh cây chống đỡ thân thể, cố hết sức đi ra ngoài.
Còn không tìm được Đạm Đài Tẫn.
Người ở tướng quân, trường hợp này cũng không liều chết tìm hắn.
Hắn chết hay nàng chết, nhiệm vụ đều thất bại, không hề khác gì nhau.
Chỉ hi vọng thiếu niên Ma vương mệnh cứng rắn chút, đừng bị yêu vật lâu la giết chống đỡ đến khi nàng tìm tới hắn.
*
Trong khoảng thời gian ngắn, Tuyên Vương phủ liền trở thành địa ngục nhân gian.
Đạm Đài Tẫn đi ra Tuyên Vương phủ, không tìm được Diệp Khiếu, đột nhiên bị mấy Tử Y thị vệ đè lại.
Hắn trong mắt tối sầm lại, lại không tránh thoát.
Tử Y bọn thị vệ bắt người, dẫn đến một chỗ khác.
Bên trên hoa lệ cỗ kiệu điêu khắc Cửu Đầu Điểu Triệu vương sắc mặt khó coi đầu tóc rối bời ngồi ở bên trong.
Triệu Vương tức hổn hển nói một cái nam tử áo trắng: "Ngu Khanh, dã chủng chính là tù binh Đại Chu, ngươi muốn hỏi điều gì, cứ hỏi đi!"
Nam tử áo trắng cầm quạt xếp, mỉm cười vừa chắp tay: "Đa tạ điện hạ."
Triệu Vương xua tay, cảm giác hoảng sợ không có biến mất.
Nếu như không phải hắn môn khách của Ngu Khanh phản ứng kịp thời, dẫn người che chở hắn rút lui, hắn sẽ bị những quỷ đồ chơi xuyên thấu.
Hắn cũng không phải Tiêu Lẫm, có xuất