Chap 121: CỨU AI (VẪN LÀ LỰA CHỌN CỨU SƯ HUYNH)
Bầu trời u ám.
Tô Tô rời khỏi Ma Vực, lục giới sắp trở nên giống như trong kí ức của nàng, bốn khí nơi nơi ma khí tỏa khắp, linh khí ngày càng mỏng manh.
Đến cùng vẫn là đi đến bước này.
Đạm Đài Tẫn bị rút Tà Cốt, phát sinh nhiều trì hoãn, nhưng chỉ cần Cửu Chuyển Huyền Hồi trận bên trong Ma Vực mở ra, linh khí trên thế gian đều sẽ hóa thành ma khí.
Có người tiến về chỗ nàng.
Nhìn thấy hình dáng của hắn, Tô Tô bất ngờ nói: "Phù Nhai?"
Nguyệt Phù nhai cõng kiếm, nhẹ giọng gọi: "Sư tỷ.
"
"Đệ sao lại ở chỗ này?" Tô Tô nghi ngờ nói, bởi vì Huyễn Nhan châu, nàng khó tránh khỏi nhìn tất cả mọi thứ bằng ánh mắt hoài nghi.
Nguyệt Phù Nhai mấp máy môi: "Từ sau khi tỷ vào Ma Vực, ta luôn ở chỗ này chờ tỷ.
"
Tiểu sư đệ nghiêm túc đến cứng nhắc của ngày xưa hôm nay lại giống như biến thành người khác, Tô Tô không biết loại tâm tình này là cao hứng hay khổ sở.
"Phù Nhai, đệ sao rồi?"
"Hôm đó chúng tiên đi Ma Vực thảo phạt Hạn Bạt, đúng lúc gặp Ma Thần xuất thế, ta nghe thấy tỷ gọi Tiêu Dao tông đệ tử kia là Đạm Đài Tẫn, nhưng hắn không phải tên là Thương Cửu Mân sao?"
Nàng trầm mặc một lát: "Hắn đã từng! !tên là Đạm Đài Tẫn.
"
Nguyệt Phù Nhai bướng bỉnh nhìn nàng, tựa hồ muốn nở một nụ cười, thế nhưng với hắn thật khó khăn: "Sư tỷ, ta muốn hỏi tỷ chuyện này lần cuối, có được không?"
Tô Tô thấy hắn nghiêm túc, liền gật gật đầu.
"Năm trăm năm trước, có phải tỷ đã từng đi qua nhân gian, trong nhược thủy đã cứu một đứa trẻ nằm trong băng quan?"
Tô Tô kinh ngạc nhìn hắn.
"Ta đã từng hỏi sư tỷ rất nhiều lần về chuyện này, tỷ nhiều lần nói không có.
Hôm nay ta muốn hỏi lại, đáp án của sư tỷ vẫn như vậy sao?"
Trong lòng nàng bắt đầu suy đoán, Tô Tô nhìn thiếu niên khí chất oai hùng trước mặt, thật khó để khiến nàng hình dung hắn và đứa trẻ Tiểu Sơn năm trăm năm trước là một.
Thế nhưng đoạn ký ức này, chỉ có nàng và Tiểu Sơn biết.
"Đệ là Tiểu Sơn sao?"
Trong mắt Nguyệt Phù Nhai thấp thoáng ý cười, thấp giọng nói: "Vậy là tỷ vẫn còn nhớ rõ ta.
"
Hắn đã từng nghĩ, một đứa bé yếu đuối như vậy chẳng đáng để ý, có lẽ đã bị nàng lãng quên rồi, Tô Tô chắc không còn nhớ rõ tên của hắn nữa.
"Nguyệt Phù Nhai, chữ Sở Sơn.
" Hắn nhìn về phía Tô Tô, ấp ủ năm trăm năm, rốt cuộc mấy lời này cũng nói ra được.
"Ta từng là Thiếu chủ Di Nguyệt tộc, sinh ra có tật, mẫu thân sợ ta chết yểu nên đem ta phong ấn vào băng quan trong nhược thủy.
"
"Về sau cơ duyên đến, băng quan bị yêu ma cướp đi, là tỷ đã cứu ta.
Đôi vợ chồng kia là người tốt, thế nhưng bị giặc cỏ gϊếŧ chết.
" Nguyệt Phù Nhai ngừng một chút, lại nói: "Thật xin lỗi, con linh điểu tỷ đưa ta, ta đã không bảo vệ tốt cho nó.
"
Tô Tô lắc đầu: "Không phải như vậy, ta cho đệ linh điểu, là hy vọng nó có thể ở bên đệ.
"
Để đứa trẻ hiểu chuyện đó đừng quá mức cô đơn.
Nguyệt Phù Nhai nói: "Nó đã ở bên đệ rất lâu.
"
Năm đó tuyết lớn, hắn đi khắp tứ phương, nghe ngóng tin tức của Tô Tô, thế nhưng chẳng ai nói cho hắn biết cả.
Năm Cảnh Hòa thứ ba, tin tức nàng vì tâm tâm niệm niệm muốn ngăn cản đế vương kia mà chết, biến mất khỏi nhân gian.
Bởi vì thể chất đặc thù được linh dược nuôi lớn, Nguyệt Phù Nhai có cơ duyên bái nhập Tán Tiên môn học nghệ.
Về sau thân thể của hắn chịu không được, Tán Tiên đem hắn phong ấn lại, để cho hắn dưỡng hồn.
Khi tỉnh lại, Tán Tiên tu vi đã đến cảnh giới, không thể đột phá, thế là đem hắn phó thác cho bạn tốt là Cù Huyền Tử.
Hắn may mắn hơn rất nhiều người, nhưng điều hắn muốn được may mắn nhất lại không xảy ra với hắn.
Hắn muốn gặp thiếu nữ năm đó đã cõng hắn xuống núi.
Đến khi hắn nói sẽ không hỏi về chuyện này nữa, nàng lại ở bên cạnh hắn.
Nghe Nguyệt Phù Nhai nhắc đến chuyện này, Tô Tô thấp thoáng mỉm cười.
Thuở thiếu thời không có cách nào mở miệng tâm sự, ngay lúc này cảm thấy chua xót tới cực độ.
Nguyệt Phù Nhai biết rõ trong đoạn quá khứ nàng đã lạnh nhạt kia, trong mắt nàng mình chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
"Sư tỷ, đến giờ ta mới nhận ra tỷ, có muộn không?"
Tô Tô không hiểu, tiểu sư đệ cùng tu luyện năm nào, giọng điệu làm sao lại trở nên mềm mại như thế.
Nếu như không chắc chắn hắn là Nguyệt Phù Nhai, Tô Tô có lẽ sẽ nghi ngờ hắn là yêu ma do Huyễn Nhan châu biến thành.
"Không hề.
" Tô Tô nói, "Ta cũng vừa mới nhận ra đệ mà.
"
Nguyệt Phù Nhai thấp giọng nói: "Vậy từ nay về sao ta sẽ bảo vệ sư tỷ thật tốt.
"
Hắn nỗ lực tu hành, chính vì để có một ngày khi đứng cạnh nàng sẽ không còn là người để nàng phải bảo vệ nữa.
"Nguyệt Phù Nhai!" Một thiếu nữ mặc áo cam trên không trung ngự kiếm vội vã tiến tới.
"Cuối cùng vẫn để ta phải đi tìm ngươi, ngươi dám đùa giỡn với bản tiểu thư!"
Tô Tô nhìn kĩ, là Sầm Mịch Tuyền.
Nguyệt Phù Nhai mặt không biến sắc, nói: "Là do ngươi muốn đi theo ta, ta đã nói rồi, ta không thích ngươi đi theo ta.
"
"Ai muốn đi theo ngươi!" Sầm Mịch Tuyền mặt đỏ bừng, nhìn thấy Tô Tô liền lấy roi chỉ vào Tô Tô nói: "Có phải ngươi chỉ thích nàng ta đi theo ngươi phải không?"
Ngón tay Nguyệt Phù Nhai run lên: "Ngươi đừng nói lung tung, nếu bất kính với sư tỷ, ta sẽ không khách khí với ngươi!"
Tô Tô không nghĩ mình sẽ bị liên lụy vào chuyện này.
Nàng nghiêng đầu cười một tiếng: "Phù Nhai sư đệ, Sầm sư tỷ, các người tiếp tục nói chuyện đi, ta còn có chút việc.
"
"Sư tỷ!"
"Phù Nhai, trên người đệ có Truyền Âm Phù đúng không? Ta có chuyện quan trọng muốn nói với cha ta.
"
Nguyệt Phù Nhai cũng hiểu rõ nói chuyện nữ nhi tình trường hiện giờ không thích hợp, hắn đưa Truyền Âm Phù cho Tô Tô, Tô Tô đến một chỗ khác nói chuyện ở bên trong Ma Vực cho Cù Huyền Tử biết.
Sầm Mịch Tuyền cười nhạo nói: "Còn nhìn cái gì vậy, rõ ràng sư tỷ của ngươi không hề để ý đến ngươi.
"
Phù Nhai sắc mặt trầm xuống: "Nếu ngươi không về Xích Tiêu Tông thì đi chỗ khác đi, chuyện lúc trước ta xin lỗi, tóm lại ngươi đừng có theo ta nữa.
"
Dứt lời, hắn không nhìn sắc mặt khó coi của Sầm Mịch Tuyền nữa, đuổi theo Tô Tô.
"
*
Cù Huyền Tử nghe Tô Tô nói xong, đáp lại: "Ba ngày sau, tất cả người ở Độ Kiếp kỳ sẽ đi vào Ma Vực, phá hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.
Nghe thấy quyết định này của y, Tô Tô cũng chẳng suy nghĩ gì thêm.
Những người đi vào Ma Vực đều là các chưởng môn của các tông môn cùng các trưởng lão, mỗi người đều đã chuẩn bị tinh thần chịu chết rồi.
Đối với Cù Huyền Tử và bọn họ, tương lai Tiên giới đều đặt hi vọng vào các tiểu bối, chỉ cần nhóm tiểu bối còn sống, tam giới một ngày sẽ hưng thịnh trở lại.
"Tô Tô", Cù Huyền Tử nói, "Cha có lỗi với con.
"
Con nhà người ta được ẩn núp dưới đôi cánh rộng lớn, chờ đến ngày Tiên giới hưng thịnh trở lại, còn Tô Tô lại một mực ở cùng một chỗ với bọn họ chiến đấu.
Chỉ