Chap 129: SÍNH LỄ
Tô Tô buông A Mật ra, đi đến trước mặt người kia.
Một ngàn năm qua, nàng thường xuyên mơ tới hắn, có đôi khi mộng thấy hắn bị nhốt trong Luyện Ngục, huyền thiết đâm thủng xương tỳ bà.
Có đôi lúc lại là tràng cảnh năm đó nàng bóp nát Tà Cốt, hắn ôm lấy nàng, huyết lệ từ trong mắt từng giọt từng giọt rơi.
Nước mặt rơi trên mu bàn tay nàng, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn.
"Đạm Đài Tẫn, là chàng sao?"
Bạch Tử Khiên ngước mắt, trông thấy nữ tử trước mắt hốc mắt đỏ ngầu.
Tâm tình bất ngờ bị xáo trộn còn chưa lắng lại, chỉ nghe thấy trong miệng nàng một cái tên xa lạ.
Hắn lấy bàn tay đặt trên mặt mình ra, thảnh nhiên nói: "Cô nương, ngươi nhận nhầm người rồi.
"
"Ngươi với người này đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Đông Nhạn cũng ngừng ngây người trở lại bình thường, không vui nói với Tô Tô: "Tử Khiên ca ca là vị hôn phu của ta, ngươi cách xa chàng một chút.
"
Nàng ta giang hai cánh tay, ngăn trước mặt Bạch Tử Khiên.
Ánh mắt Bạch Tử Khiên rơi trên người Tô Tô, trầm mặc không chút phản bác.
A Mật nhìn thấy cảnh này, rồi lại nhìn sang cảnh kia, nhẹ nhàng lên tiếng: "Mẫu thân, người nhìn nhầm rồi, Bạch thúc thúc là phàm nhân, không phải phụ quân.
"
A Mật lớn lên ở Yêu Ma giới, từ nhỏ đã được nghe nói là, Ma Quân phụ quân của nàng thông thiên triệt địa, không gì là không được, từng lấy sức một mình mình đảo ngược Cùng Bi đạo, để người chết quay về, sao có thể là một phàm nhân?
A Mật từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy mẫu thân rơi nước mắt.
Tô Tô dùng mắt thần nhìn Đạm Đài Tẫn, đúng là khí tức phàm nhân, nhưng lại là ma thai.
Thời điểm hắn chết đã thành thần, dù là chuyển sinh cũng không có khả năng chỉ là một người bình thường.
Không biết ngàn năm qua Đạm Đài Tẫn đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã đợi cả ngàn năm, một chút thời gian cũng không quá quan trọng.
Tô Tô thấp giọng nói: "Thật có lỗi, ta nhận nhầm người.
"
Nghe nàng nói như vậy, Liễu Đông Nhạn nhẹ nhàng thở phào.
"Không sao, nói rõ ràng là tốt rồi, ngươi là mẫu thân của A Mật?" Liễu Đông Nhạn cười nói, "Tỷ tỷ đẹp như vậy mà nhà chồng cũng yên tâm để tỷ tỷ một mình đi đến Thường Nhạc trẫn chúng ta sao?"
Nàng ta vừa nói như vậy, mọi người mới phản ứng lại, A Mật vừa gọi Tô Tô là mẫu thân.
Bạch Tử Khiên ánh mắt tối sầm lãnh đạm, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Tô đã từng gặp qua kiểu người như Diệp Băng Thường, tự nhiên liền hiểu ngay dụng ý của Liễu Đông Nhạn.
Cô nương này tự cho rằng địch ý được che giấu rất tốt, thực tế lại vô cùng rõ ràng.
Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn một chút rồi lại nói với Liễu Đông Nhạn: "Không làm phiền cô nương hao tâm tổn trí, ta đến Thường Nhạc trấn vốn là đến làm ăn, A Mật đi lạc nên có chút nóng nảy, đa ta các ngươi đã chiếu cố cho A Mật suốt thời gian qua.
"
Tô Tô đưa tay, bên trong chiếc khăn thêu có một viên Kim Nguyên Bảo vàng óng.
"Đây là quà cảm ơn, mời hai vị hãy nhận lấy.
"
Liễu Đông Nhạn cảm thấy căng thẳng, vừa muốn nhận lấy thì nam tử sau lưng trầm giọng nói: "Không cần, ta mang nó trở về không phải là vì qua cảm ơn.
Ngươi đã tìm được A Mật, mang nàng trở về là được.
"
A Mật làm mặt quỷ, nói với Liễu Đông Nhạn: "Là Bạch thúc thúc chiếu cố ta chứ không phải ngươi, mẫu thân không phải đưa cho ngươi.
"
Liễu Đông Nhạn lùi về sau, thần sắc xấu hổ.
Tô Tô cười nói: "Vậy ngày khác ta lại đến nhà nói lời cảm tạ.
"
Bạch Tử Khiên bờ môi giật giật, muốn nói nàng không cần tới, không biết tại sao lại không thể nói ra.
Tô Tô nắm chặt tay A Mật ra khỏi cửa, Liễu Đông Nhãn ảo não nghĩ đến chuyện thất thố vừa rồi, nói: "Ta cũng là vì Tử Khiên ca ca tính toán, chàng nếu nhận lấy thỏi vàng kia không phải đã đủ sính lễ rồi sao?"
Bạch Tử Khiên lạnh lùng cong môi, không thèm quan tâm tới nàng ta.
Hắn ngồi xuống, tiếp tục lau cung tiễn, chẳng qua lúc này có chút hồn vía trên mây, Liễu Đông Nhạn ủy khuất rời đi cũng chưa phát hiện ra.
Hắn mím chặt môi, sờ lên chỗ tim mình.
Nơi này vốn dĩ như một bãi nước động, khoảnh khắc gặp Tô Tô lại nhảy rất nhanh.
Bạch Tử Khiên chưa từng nghĩ tới có một ngày gặp một nữ tử lại có những rung động hoang đường như thế, huống chi vị cô nương kia còn có phu quân, còn có một đứa bé là A Mật khả ái như kia.
Hắn thậm chí có lúc cảm thấy ghen ghét với người kia.
! !cho dù A Mật nói cha của nó đã qua đời.
Bạch Tử Khiên ngừng lau cung tiễn.
Nàng nói ngày khác sẽ đến nhà cảm tạ mình, ngày đó là ngày nào?
*
Tiểu A Mật dùng một đêm để tiêu hóa chuyện Bạch Tử Khiên là phụ quân Đạm Đài Tẫn của mình, đến khi bình minh, nàng mới xấu hổ nói với Tô Tô: "Nếu như người đó là phụ quân, vì sao lại không nhận ra mẫu thân và A Mật?"
Phụ quân không yêu chúng ta sao?
Tô Tô biết trong nội tâm A Mật rất mong muốn phụ quân, lại sợ mình nghịch ngợm nên bị chán ghét, nàng sờ sờ cái đầu nhỏ, nói: "Ký ức của phụ quân bị phong ấn, ngàn năm qua chàng ấy nhất định đã chịu rất nhiều khổ cực, vậy nên mới không nhận ra chúng ta.
A Mật biết một người nhiều cô đơn sẽ cảm thấy rất khó chịu đúng không? Chờ chàng ấy tiếp nhận nhớ rõ chúng ta, chắc chắn sẽ cùng chúng ta về nhà.
"
A Mật cảm thấy phụ quân mình đáng thương biết bao, trong nháy mắt không cảm thấy khó chịu nữa, thanh âm non nớt vôi vàng nói cho Tô Tô biết chuyện mẹ con Liễu gia đối xử với hắn như thế nào.
Tô Tô nghiêm túc lắng nghe A Mật, như có điều suy nghĩ.
Xem hôn ước như một trò đùa, sau khi Bạch gia xuống dốc, Liễu gia chẳng những không nâng đỡ chiếu cố cho Bạch gia ấu tử, ngược lại thường xuyên chế nhạo hắn, còn nghiễm nhiên lấy hết tài sản của Bạch gia.
Liễu mẫu đã sớm nghĩ đến chuyện từ hồn, song hết lần này tới lần khác Liễu Đông Nhạn liều chết cũng không muốn từ hồ.
"Đừng lo lắng, nương đã có cách.
"
Cái gì cũng thay đổi, nhưng cảm giác thích một người sẽ không thay đổi.
Chỉ cần tình yêu vẫn còn sâu nặng, bất luận là bao xa, hắn cuối cùng vẫn sẽ trở về bên nàng.
Lần này, đổi lại là nàng dẫn hắn về nhà.
Ngày thứ hai Tô Tô liền tìm một trạch viện sát vách nhà Bạch Tử Khiên ở lại, nàng còn ở một quán rượu ở trấn.
Ngày quán rượu khai trương, nàng mang theo hai bình rượu ngon nhất cùng A Mật đến nhà Bạch Tử Khiên.
Bạch Tử Khiên lúc đầu cầm cung tiễn muốn ra khỏi nhà lại cùng lúc gặp mẹ con các nàng, yên lặng bỏ cung tiễn xuống.
Tô Tô cười cười: "Hôm đó Bạch công tử chưa nhận quà cảm ơn, hôm nay ta mang theo hai bầu tứ rượu, mong Bạch công tử nhất định nhận lấy.
Nếu cảm htấy không tồi, đêm nay quán rượu khai trương, mong Bạch công tử đến góp vui.
"
Nàng ngày thường trông mạnh mẽ, thế nhưng chỉ cần cười một tiếng sẽ liền đánh vỡ băng cứng, tỏa ra mùi vị xinh xắn động lòng người.
Bạch Tử Khiên nhận lấy hai bầu rượu, nói: "Ừm.
"
Hắn cũng không nói đi hay không đi, có lẽ chính hắn cũng rõ ràng, việc đi đến đó có ý nghĩa gì.
A Mật bổ nhào qua ôm lấy hắn: "Bạch thúc thúc, người thấy A Mật thế nào?"
Bạch Tử Khiên tránh không trả lời: "Đã về nhà rồi thì về sau đừng có chạy lung tung.
"
A Mật ngoan ngoãn gật đầu.
Đưa quà cảm ơn xong, Tô Tô liền dẫn A Mật rời đi.
A Mật nôn nóng: "Phụ quân sẽ đến chứ?"
Trong mắt Tô Tô mang theo ý cười như nước: "Sẽ.
"
Nhưng mọi chuyện ngoài dự liệu của bọn họ, buổi chiều lúc tửu quán khai trương, khách đến rất đông, song lại không thấy bóng dáng Bạch Tử Khiên đâu cả.
Tô Tô cũng không vội.
Tin về mỹ mạo của bà chủ quán rượu một ngày liền truyền khắp tiểu trấn, vào quán rượu du côn lưu manh không ít, lúc Tô Tô mang theo bầu rượu chiêu đãi khách, có kẻ nghĩ đến chuyện đùa giỡn với nàng.
Nàng ra vẻ không biết, song cái tay kia còn chưa kịp động vào cánh tay nàng thì đã bị một bàn tay tái nhợt bắt được.
"Ai nha, đau đau đau!"
Tô Tô ngoái nhìn, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bạch Tử Khiên.
Nàng thoáng nhìn, thủ đoạn của du côn đã bị chặt đứt.
Ra tay hung ác như vậy, liền biết trong lòng của hắn có nhiều buồn bực.
"Thật có lỗi, đánh khách nhân của ngươi.
"
Tuy là xin lỗi nhưng trong giọng nói của hắn không có chút vẻ hối hận nào, chỉ tràn đầy lạnh lẽo.
Tô Tô nói: "Ngươi đến giúp ta, sao ta lại trách ngươi được.
"
Nàng vẫy tay chào hỏi khách khứa, nàng cười với Đạm Đài Tẫn, nói: "Ta mời Bạch công tử uống rượu.
"
Bạch Tử Khiên biết, mình không nên dính dáng tới nàng.
Hôm ấy hắn nghe được một thanh âm trong thần thức, nói hắn đừng đuổi tìm, bình thản sống hết kiếp người tại Thường Nhạc trấn này.
Cả đời này, không cưới vợ, không sinh con, không phong hầu, không tranh quyền.
Bước chân hắn dừng ở trước quán rượu, lúc đầu không có ý định bước vào, chỉ đứng nhìn ở phía xa xa một chút.
Thế nhưng lại nhịn không được có người vô lễ với nàng, vẫn là ra tay.
Bạch Tử