Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Đại kết cục


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước lúc kỳ thi Hương yết bảng, Liễu Đông Nhạn vô cùng khẩn trương.

Gả cho Bạch Tử Khiên vẫn tốt hơn Lý Viên ngoại, trong lòng nàng ta không quan tâm Bạch Tử Khiên vui hay không vui, dù sao phong tục ở Thường Nhạc trấn có thể đè chết người, nếu để nhiều lời đồn truyền ra, Bạch Tử Khiên chắc chắn sẽ không thể đặt chân tới Thường Nhạc trấn được nữa.

Nhưng tin tức Bạch Tử Khiên bị trọng thương lại tới nhanh hơn kết quả kì thi Hương.

Cô bạn thân đẩy đẩy nàng ta: "Đông Nhạn, nghe nói lúc Bạch Tử Khiên đi săn bị lão hổ cắn thương một cánh tay, hiện tại bị bệnh liệt giường, ngươi không tới xem sao?"

"Cái gì!" Liễu Đông Nhạn giật mình vạn phần, thân thủ của Bạch Tử Khiên sao lại có thể để xảy ra chuyện như vậy, nàng ta cùng Liễu mẫu chạy tới Bạch gia, nhìn thấy một đại phu phủi tay đi tới.

Đại phu nói: "Cánh tay phải bị trọng thương, không thể cứu chữa, vậy mà hỏi tiền khám bệnh lại không có, mời đại phu làm cái gì, thật là xui xẻo!"

"Làm sao lại không có tiền?" Lỗ tai Liễu mẫu chỉ nghe rõ mỗi câu này, chỉ cần mấy văn bạc thôi mà, Liễu mẫu biết Bạch Tử Khiên cũng có chút vốn liếng.

Những người xung quanh xì xào bàn tán.

"Tất cả tiền trong nhà Bạch Tử Khiên đều bị mỹ kiều nương ở lại nhà hắn lừa hết đi rồi, hiện tại thật đáng thương. Bị thương ở tay phải, không thể bắn cung cũng không thể viết chữ, hiện tại đừng nói làm quan, nuôi sống cho chính mình thôi cũng khó."

Liễu Đông Nhạn tái mặt, cuối cùng không bước vào căn nhà đó.

Liễu mẫu trông cũng rất khó coi, bà ta trên miệng luôn nói từ hôn chẳng qua là vì muốn hù dọa Bạch Tử Khiên, dù gì hắn vẫn tốt hơn.

Gã Lý Viên ngoại kia đã hơn năm mươi tuổi, Liễu Đông Nhạn nếu như chủ động từ hôn người ta để đi làm vợ lẽ, thì người bị chỉ trích chính là bọn họ.

Bạch Tử Khiên đột nhiên xảy ra chuyện không thể ngờ tới.

"Nương, con muốn từ hôn."

"Đông Nhạn à... Nếu vậy nhà chúng ta sẽ bị nói xấu mất."

"Trong lòng người con gái còn thua kém vài câu nói khó nghe đó sao?" Liễu Đông Nhạn nói: "Con muốn hủy hôn!"

Chưa đến hai ngày, Liễu gia nhận được bức thư Bạch Tử Khiên nhờ người viết thay, nói nguyện ý cùng Liễu Đông Nhạn vui vẻ kết mối lương duyên. Liễu Đông Nhạn bị dọa sợ, quyết định chắc chắn, đêm đó ngồi trong một chiếc kiệu nhỏ vào nhà Lý Viên ngoại.

Hôm Liễu Đông Nhạn hồi môn cũng là ngày yết bảng.

Liễu Đông Nhạn ngồi ở trong kiệu, nghe người ngoài thảo luận về tân nhiệm Giải Nguyên lão gia vô cùng náo nhiệt.

"Bạch công tử văn phong xuất chúng, đã vậy tướng mạo bất phàm."

"Các ngươi nói sao!" Liễu Đông Nhạn nhịn không được hạ kiệu, chộp lấy một người, hỏi: "Hắn không phải đã tàn phế sao?"

Người kia liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, có chú ngươi tàn phế thì có."

Liễu Đông Nhạn cố kìm nén cảm xúc: "Ta chính tai nghe thấy, hắn bị lão hổ cắn bị thương cánh tay mà!"

BẠN CŨNG SẼ THÍCH



Edit- Hay - Đề cử Xuyên Thành Vị Hôn Thê Từ Hôn Tứ Đại Nam chủ bởi Yul_Yuuki

[Edit- Hay - Đề cử] Xuyên Thành Vị Hôn Thê T...

1.7K195

Truyện lạ lắm luôn. Rất ít gặp loại hiếm có khó tìm. trước khi đọc phải chấp nhận 2 vấn đề chính: 1- tâm trạng...phải làm chủ được tâm trạng tránh những hối tiếc do truy...



EditTa Làm Mẹ K Của Chồng Trước-Cửu Nguyệt Lưu HỏaGả Cho Ba Của Chồng Trước bởi tieulinhlinh44

[Edit]Ta Làm Mẹ Kế Của Chồng Trước-Cửu Nguyệ...

183K9K

Tác giả: Cửu Nguyệt Lưu Hỏa Thể loại: Trọng sinh, cung đình hầu tước, sủng Số chương: 105 chương Edit: Hạ Hạ Thế tử Yến vương phủ có gia thế hiển hách, thân phận mê ngườ...



Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá bởi jiaowoyiyi

Thập Niên 70 - Người Đàn Bà Đanh Đá

230K17.2K

Thể loại: Cận hiện đại, sủng, điền văn Nhân vật chính: Lâm Lam Phối hợp diễn: Hàn Thanh Tùng, Đại vượng, Mạch Tuệ, Nhị Vượng, Tam vượng, Tiểu vượng, một đại gia đình sum...



EDIT FULL Bóp cht đóa hoa sen trắng kia Ngôn tình cổ đại - Cáo Mũ Đen bởi caomuden1812

[EDIT FULL] Bóp chết đóa hoa sen trắng kia [...

78K6.2K

Bóp chết đóa hoa sen trắng kia Tác giả: Trọng Cẩn Văn án: Kiếp trước, Cố Hoài Du không hiểu được vì sao mình không được phụ thân thương mẫu thân yêu. Mãi đến năm mười l...



Edit Sau khi tôi cướp đi nam phụ nữ chính khóc rồi bởi Vivience99

[Edit] Sau khi tôi cướp đi nam phụ, nữ chính...

32.8K3.4K

Tác giả: Mỹ Nhân Vô Sương Editer: Tỳ Mòe Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Sảng văn, Nhẹ nhàng Nữ...



Edit Gả Cho Anh Trai Ma Bệnh Của Nam Chính - Ngũ Đóa Ma Cô bởi tieulinhlinh44

[Edit] Gả Cho Anh Trai Ma Bệnh Của Nam Chính...

6.5K503

Edit: Hạ Hạ Văn Án: Vũ Hàn Chu xuyên qua một bản sủng thế văn, trở thành nữ phụ điên cuồng lại ác độc, thiết kế nam chính không thành, ngược lại gả cho anh trai ma bệnh...



Sau khi mang thai tôi ly hôn ảnh đ - Sáp Liễu Thành Ấm bởi Giaithien737

Sau khi mang thai, tôi ly hôn ảnh đế - Sáp L...

57.9K6.3K

SAU KHI MANG THAI, TÔI LY HÔN ẢNH ĐẾ (Ta sinh sáu hạt giống) Tên gốc: 怀孕后我和影帝离婚了 (Mang thai sau ta cùng ảnh đế ly hôn) Tác giả: Sáp Liễu Thành Ấm Số chương: 102 - full c...

"Lời đồn đúng thật là, tay của Bạch Giải Nguyên không bị gì hết."

Tâm tư muốn hồi môn của Liễu Đông Nhạn vụt tắt, nghe xong chuyện liền ngất tại chỗ. Bạch Tử Khiên không chỉ không có việc gì, hiện tại còn đạt Giải Nguyên, nhưng tiếc là nàng ta tránh hắn còn không kịp, không những không vào thăm hỏi hắn mà còn vội vàng gả cho Lý Viên ngoại.

*

Ở tiểu viện của Bạch gia, Bạch Tử Khiên nhìn thấy con quái vật khổng lồ nằm đó, mấp máy môi, không biết giải thích với Tô Tô làm sao.

"Nó không tấn công người đâu."

Con quái vật giống hổ, song lại mọc ra hai cái nanh xanh vàng, cái đuôi sư tử. Từ lúc hắn sinh ra đến nay, con quái vật này hằng năm sẽ biến thành lão Hổ xuống núi thăm hắn.1

Bạch Tử Khiên biết mình thể chất đặc thù, lúc trước cảm thấy không việc gì, nhưng không ngờ lúc này lại bị Tô Tô bắt gặp.

Con quái vật này vừa nhìn đã biết không phải Tiên thú, thậm chí so với Yêu còn đáng sợ hơn, có một lần hắn còn thấy nó nuốt vong hồn.

Bạch Tử Khiên rũ mắt, trong mắt chứa đựng sự ấp úng. Hắn không biết loại tình huống này dùng sự đáng thương có hữu dụng hay không.

Đuôi mắt hắn đo đỏ, vừa định giải thích thì con quái vật kia đã lăn một vòng trên mặt đất, biến thành một hổ con, giống như một con mèo lớn, chột dạ đi đến trước mặt Tô Tô, cúi đầu, chần chừ kêu: "Meo~"2

Tô Tô ngồi xuống, nhìn nó.

"Ngao~ Meo~" Hổ Yêu run lẩy bẩy, cầu không bị giết.

Khí tức thanh khiết của Thần với nó không hợp nhau, những năm này chỉ số thông minh của nó cũng không cao hơn là bao. Đang lúc do dự nghĩ đến lúc Bạch Tử Khiên ném mình đi chỗ khác, Tô Tô thu lại khí tức trên người mình, sờ lên đầu nó.1

Hổ Yêu mềm nhũn móng, nằm xụi lơ trên mặt đất.

Vị Thần cuối cùng của thế gian không giết nó giống Ma Thần xui xẻo kia sao?

Ngón tay Tô Tô chỉ lên mi tâm của nó, lát sau, nàng bỏ tay ra, thấp giọng nói: "Cảm ơn ngươi, Hổ Yêu."

G?G? Hổ yêu trừng to mắt, Bạch Tử Khiên nhìn nó, ánh mắt ra hiệu, còn không mau đi.

Nó cụp đuôi chạy.

Bạch Tử Khiên hỏi Tô Tô, ánh mắt kì lạ: "Nàng không sợ sao?"

Tô Tô cười nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại: "Trong lòng chàng biết ta có vấn đề, vậy sẽ sợ ta sao? Còn dám cưới ta không?"

"Nàng không hối hận là được."

Mấy ngày sau Bạch Tử Khiên mới biết được Liễu Đông Nhạn đã quyết định hủy hôn, vội vàng gả cho Lý Viên ngoại.

Hắn nghe lời đồn ở bên ngoài, có mấy phần buồn cười: "Nàng làm cho bọn họ tưởng rằng ta bị cắn thương?"

Tô Tô gật đầu, thẳng thắn nói: "Nếu nàng ta đi tới, quyết định không rời bỏ chàng thì sẽ biết đây đều là cảnh giả mạo."

Thế nhưng Liễu mẫu và Liễu Đông Nhạn đều là người lương bạc, bọn họ bức bách Bạch Tử Khiên, bây giờ lại bị đánh đòn ngược lại, bị mọi người chỉ trích vì dám từ hôn, còn bị cười chê là có mắt không tròng.

"Còn nàng, nếu ta thật sự bị phế cánh tay phải, nàng có rời khỏi ta không?"

Tô Tô không ngờ Bạch Tử Khiên lại hỏi như vậy, cụp đuôi mắt xuống muốn nói hết mọi ý nghĩ trong thâm tâm mình, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng: "Chàng nhìn xem."

Nàng nắm chặt tay hắn, đặt lên mi tâm mình, nhắm mắt lại.

Thần ấn màu trắng trên mi tâm hiện lân, mọi tràng cảnh hiện lên trước mắt Bạch Tử Khiên.

Ngàn năm trước, trong một tiểu trấn giữa rừng, huyền y thiếu niên thoi thóp nằm rạp trên mặt đất, mắt trái của hắn đã bị mù, bị một đám trẻ con ném cát đá vào người.

Một thiếu nữ dắt ngựa đi tới, ôm lấy hắn, dìu hắn lên lưng ngựa.

Nàng cùng hắn đấu võ mồm, tuy vậy lại nhẹ nhàng lau vết máu trên mắt phải của hắn.

Bên trong pháp thuật của Đào Yêu, nàng khoét con mắt của mình đổi lấy cho hắn, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn, xua tan đi toàn bộ bóng đêm.

Tô Tô mở mắt ra: "Ta sẽ không rời xa chàng."

Đã từng không có, tương lai cũng sẽ không. Trân trọng chàng từng vì lục giới hi sinh, cũng yêu chàng vì chưa từng có một ai hiểu được nỗi cô độc của chàng.

Bạch Tử Khiên thu tay lại, cố kìm nước mắt, cười nói: "Được."

*

Hôm bọn họ thành thân là vào tháng Mười ở nhân gian.

Pháp thuật của Tô Tô dường như vô dụng, đành im lặng nghiêm túc cùng tú nương học thêu khăn cô dâu.

Khách đến rất đông, nàng từ quán rượu nhỏ xuất giá. Trên đường đi ngập tràn lời chúc thiện ý và nhiệt tình của những người xung quanh, nàng từ trong khăn hỉ nhìn thấy, trong mắt người kia tràn ngập ý cười.

Hắn áo đỏ tóc đen, thanh khiết khiêm nhường.

Nàng thả tay xuống, giờ khắc này, không chỉ có Đạm Đài Tẫn đợi đã lâu, nàng cũng đã chờ một thời gian dài đằng đẵng.

Bọn họ trở thành hai người bình thường thành hôn với nhau, hắn không còn là kẻ sinh ra đã tà ác, nàng cũng không phải là Thần Nữ gánh vác nhiều sứ mệnh.

Kiếp sau nguyện là người bình thường, biết mừng vui, biết đau khổ, yên bình hạnh phúc cả một đời.

Năm đó chỉ cần một câu nói của nàng, hắn cho dù thân tử đạo tiêu, tàn hồn vẫn chấp niệm nhớ rất nhiều năm.

Bạch Tử Khiên vẫn
cảm thấy ngày hôm nay quá đỗi không thực, hắn vén khăn của tân nương, trông thấy đôi mắt đang cười của Tô Tô, trong lòng cuối cùng cũng an tâm, nhếch miệng cười.

Hỉ nương ở bên cạnh nói lời chúc mừng, bọn họ uống rượu hợp cẩn, hỉ nương cười đến không ngậm miệng được, nói: "Tân nương kết tóc."

Lễ nghi dưới nhân gian Tô Tô sớm đã học qua lúc ở Thường Nhạc trấn, nàng dùng chiếc kéo màu bạc cắt một đoạn tóc của mình và Đạm Đài Tẫn, dùng dây tơ hồng buộc lại với nhau, nói: "Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ. Nguyện vì cây liền cành, đầu bạc không xa nhau."

Hai vấn tóc buộc lại với nhau đặt vào trong hộp gỗ.

Bạch Tử Khiên nhìn hộp gỗ dần đóng lại, hắn chưa từng nghĩ rằng có thể đợi đến ngày này.

Hỉ nương lui ra ngoài.

Dưới ánh nắng, gương mặt nàng phần nào vơi đi vẻ quạnh quẽ của Thần Nữ, thêm vài phần khỏi lửa nhân gian động lòng người.

Nàng khuôn mặt được trang điểm nhè nhẹ, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt thanh tú của hắn: "Có thể nói cho ta biết, phu quân của ta giờ phút này là ai?"

Hắn nói: "Bạch Tử Khiên."

Tô Tô không phản bác hắn, nắm chặt tay của hắn, chuỗi ngọc tơ hồng lưu li đeo ở trên tay hắn.

"Ta đã đi tới Hoàng Lăng, tìm chuỗi ngọc trở về, kiếm tuệ trước đó làm không tốt ta cũng đã làm lại, con đường năm đó chàng đi, ta cũng đã đi qua."

Hắn thấp mắt, gắt gao che giấu cảm xúc trong mắt.

Đó là lời nói dịu dàng nhất đời hắn.

"Ở Ma Cung hoa quỳnh nở năm này đến năm khác, Tô Tô và A Mật cũng chờ một năm rồi lại một năm, phu quân, khi nào chàng nguyện ý cùng ta về nhà đây?"

Hắn nói, giọng khàn khàn: "Nàng đã biết từ khi nào?"

Biết hắn chưa từng quên những kí ức thuộc về Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô nâng mặt hắn lên, dùng ánh mắt mềm mại nhìn đôi mắt hắn: "Đạm Đài Tẫn không phải là kiểu người nhìn thấy ai là yêu ngay."

Hắn là một tên điên cố chấp đến chết, là đồ ngốc điên cuồng nhất trên đời.

Đạm Đài Tẫn không thể nào chối cãi, yết hầu lăn lăn: "Xin lỗi nàng."

Hắn từng vì mỗi người ở lục giới mà giữ lại một đường lui, bao gồm cả Hổ Yêu đã theo hắn suốt năm trăm năm. Hắn cho lão Hổ nuốt lấy Tẩy Tủy ấn rồi đặt trên Thượng cổ Thao Thiết chân hồn, giúp nó tẩy tủy.

Tẩy Tủy ấn ở trên Thao Thiết sẽ chỉ là một cái xác trống rỗng.

Hắn không ngờ rằng mình sẽ có một ngày có thể trở về, hắn cho rằng nàng thành Thần, mình hồn phi phách tán chính là kết cục tốt nhất cho nàng.

Nào ngờ bản thân khi mất đi tơ tình lại máu lạnh vô tình, chưa kịp thả Hổ Yêu ra thì Thao Thiết nuốt lấy mọi thứ, Hổ Yêu cũng bị cuốn vào Cùng Bi đạo, cùng với hắn năm đó tiêu tán trong Cùng Bi đạo. Trải qua một ngàn năm, Ma hồn của hắn một lần nữa ngưng tụ, lưu lạc đến nhân gian.1

Lúc đầu hắn dự định cả đời này sẽ ở nhân gian sống một cuộc sống bình thường, không đi tìm nàng, không nghe bất cứ tin tức nào về nàng. Cho đến một ngày hắn trông thấy A Mật, rốt cuộc lại dừng chân.

Chỉ ba phần giống nàng liền có thể đạp đổ mọi quyết tâm cả đời này của hắn, mang A Mật về nhà.

Hắn quá nhớ nàng.

Tất cả mọi thứ hiện giờ đều là những điều hắn không bao giờ dám nghĩ đến. Hắn thậm chí còn làm bộ mình là Bạch Tử Khiên, không dám phá vỡ giờ phút tươi đẹp này.

Đạm Đài Tẫn lắp bắp hỏi: "Ta... khiến nàng thất vọng rồi sao?"

Tô Tô cho tới bây giờ vẫn không biết, chính mình cũng có lúc đau lòng cho một người đến như vậy. Trải qua rất nhiều năm, hắn không dám trở lại Ma Vực, an phận ở một chỗ, giấu giếm thân phận, điều sợ nhất vẫn là làm nàng thất vọng.

Hắn lại lần nữa cho rằng chỉ cần hắn còn sống, đều sẽ làm nàng thất vọng.

Nàng lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nước mắt chảy dài: "Chàng không biết ta cảm kích đến mức nào khi chàng có thể một lần nữa trở về bên cạnh ta đâu."

"Đạm Đài Tẫn, ta thật sự muốn nói nhiều chuyện thẳng thắn với chàng. A Mật chính là con gái của chàng."

"Ta biết." Hắn thấp giọng nói, nếu chuyện này không biết ngay từ lúc đầu thì sau này còn biết được chuyện gì nữa. A Mật giống nàng, lại càng giống hắn, có trời mới biết khi đó trong lòng hắn vui vẻ đến dường nào.

"Tam tiểu thư của phủ Diệp tướng quân, thích thiếu niên đế vương đã vì nàng mà thêu khăn voan. Lê Tô Tô trong mộng cảnh thích Thương Cửu Mân." Nàng dừng một chút, thanh âm rất nhẹ nhàn. Đạm Đài Tẫn nghe thấy thanh âm của Thần Nữ như gió xuân dịu dàng: "Còn ta của hiện tại, yêu một người quên đường về nhà là chàng."

Ánh nến phản chiếu bóng hình trong đôi mắt hắn, hắn bỗng cảm thấy ươn ướt nơi hốc mắt.1

Chỉ vì một câu nói, hắn cô độc đợi chờ ở sông Quỷ Lệ lạnh lẽo, chịu đựng mấy trăm năm xác thịt bị cắn nuốt lại lần nữa mọc ra đầy đau đớn. Hắn đi qua Võng địa, phía sau là ánh trăng lạnh lẽo. Trên chặng đường Cùng Bi, hắn chịu những trận gió lớn, chậm rãi ngưng tụ hồn phách.

Nói đến hắn đều thở dài.

Yêu một người, cay đắng đến thế sao?

Hắn cho rằng cuộc đời này rất dài, hắn như vẫn bị giam trong mộng cảnh của Yểm Ma năm đó, nuốt mảnh vỡ lưu ly, từ đầu đến cuối là một đứa trẻ phàm nhân chờ đợi Thần Nữ trong vô vọng.

Thế nhưng chẳng biết từ lúc nào, Thần Nữ ngoái nhìn hắn, trong mắt rốt cuộc cũng có bóng hình của hắn.

*

Hoa quỳnh sắc xanh tím nở đầy dốc núi ở Ma Giới, toàn bộ Yêu Ma ở Ma giới đều nhận ra, Ma Quân của bọn họ đã trở về!

Hôm đó Tự Anh sửa sang lại bộ da của mình, cùng tất cả Yêu Ma đứng ở bia giới đón chờ.

Đạm Đài Tẫn từng nghĩ rất nhiều về cảnh tượng của Yêu Ma giới bây giờ.

Nhưng hắn không ngờ rằng, ngày hắn bước vào Yêu Ma giới đó, tất cả Yêu Ma đều cung kính vui mừng đón chờ, Tự Anh đứng ở phía trước thậm chí còn rưng rưng nước mắt.

Những đứa trẻ ở Yêu Ma giới, khuôn mặt non nớt trốn ở sau cha mẹ nhìn hắn bằng một ánh mắt sùng kính quân chủ.

Đời này của hắn, thuở thiếu thời âm thầm chịu đựng hết thảy ức hiếp, cho đến lúc làm đế vương vẫn bị người khác nhìn bằng ánh mắt sợ hãi chán ghét, về sau trở thành Ma Vương vẫn cô độc trong lục giới, bị nhìn bằng ánh mắt xem thường.

Hắn coi là đời này, hắn vĩnh viễn đã kết thúc vào một ngày đông có tuyết rơi ở nhân gian kia.

Khi đó, Đạm Đài Tẫn không biết, thiên đạo khảng khái lại dịu dàng, năm ấy hắn hi sinh, một mình đi qua khốn khổ để đổi lại một năm này nhận được những phản ứng khác biệt.

Tiểu A Mật của hắn ngóc cái đầu nhỏ lên, cao ngạo vì có phụ quân là hắn.

Kinh Diệt ôm lấy tiểu A Mật, suýt nữa khóc thành tiếng: "Đế Cơ không có việc gì là quá tốt rồi, bằng không thì ta làm sao có thể giao lại cho Ma Quân đại nhân được chứ!"

A Mật rất áy náy, dùng thanh âm non nớt an ủi: "Thật xin lỗi, Kinh Diệt thúc thúc, A Mật đã khiến ngươi lo lắng rồi."

Tô Tô nắm tay Đạm Đài Tẫn cùng hắn đi khắp Yêu Ma giới phồn hoa.

Hoa quỳnh nở rộ, đom đóm bay múa, dưới chân mọc ra từng đám từng đám nấm.

Đạm Đài Tẫn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ma mạch phun trào, sông núi bao la hùng vĩ.

Hắn đã từng không có nhà, nửa đời nhẹ nhàng trôi qua không có nơi nương tựa.+

Nhưng giờ khắc này, Đạm Đài Tẫn biết, hắn đã về nhà.

————————HẾT CHƯƠNG 131————————

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện