Ở một tiểu trấn xa xôi mà có thể tích lũy được đến hơn năm trăm hai thật là không dễ dàng, Tô Tô bật cười, toàn bộ số tiền này chắc là toàn bộ vốn liếng của hắn đi, cứ vậy mà cho nàng, một người “quả phụ” vừa mới biết không lâu, quả nhiên là tính cách của hắn.
Hắn chưa nói xong, cho dù không nói Tô Tô cũng có thể đoán được.
Đừng gạt ta, nếu không ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi.
Đạm Đài Tẫn tính cách cố chấp đã khắc vào bên trong, lừa hắn về tiền bạc còn dễ nói, nhưng mang theo tình cảm của hắn mà chạy trốn, chỉ sợ trước tiên hắn sẽ giết nàng sau đó liền tự sát.
Đêm nay Tô Tô ôm A Mật ngủ rất ngon.
Mất đi hắn một ngàn năm, đây là lần đầu tiên nàng có thể ngủ an yên như vậy, bởi vì Đạm Đài Tẫn ngay sát vách, nàng mở to mắt là có thể nhìn thấy hắn.
Ngược lại Bạch Tử Khiên lại không ngủ được.
Hắn từ nhỏ đã có trực giác nhạy cảm vượt qua trực giác của phàm nhân, năm đó phu phụ Bạch gia xảy ra chuyện, trong lòng hắn luôn có dự cảm bất thường, nghĩ hết mọi biện pháp để giữ họ lại, thế nhưng bọn họ chỉ cho là hắn nói đùa, an ủi đáp ứng hắn ở lại, nhưng trong đêm mưa gió vẫn ra cửa như cũ.
Hắn gối lên tay mình, trằn trọc trở mình.
Bạch Tử Khiên trong lòng rõ ràng, Tô Tô cùng A Mật lai lịch bất phàm.
Trong hồi ức lúc nhặt về A Mật, tiểu cô nương ở trên tàng cây, cao như vậy, người bình thường không thể tự mình có thể lên chỗ cao như vậy.
Tối nay lúc từ đám cháy đem con bé ôm ra, nàng rõ ràng là đạp trên lửa, lúc đó hắn có chú ý đến, vậy mà váy của A Mật lại không có hư hại chút nào.
Con bé cũng không có sợ lửa.
Dung mạo tuyệt sắc, lai lịch quỷ dị, nghĩ tới nghĩ lui dù sao cũng cảm thấy nhất định không phải phàm nhân.
Bạch Tử Khiên cũng không sợ yêu quái cùng tu sĩ, hắn sợ rằng nếu như một khi các nàng quyết định rời đi thì hắn lại bất lực.
Hoặc là, tối qua nàng say rượu mới có thể thân mật nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói đùa, cười nói muốn cưới nàng chỉ cần một lượng bạc sính lễ.
Sau khi tỉnh rượu, nàng liền hối hận.
Sau khi trời sáng, Bạch Tử Khiên nhịn không được đi sát vách giơ tay lên, lại bỏ xuống.
Cửa mở ra từ bên trong.
Tô Tô sớm đã biết hắn đứng ở bên ngoài đã lâu, thấy hắn vẫn không gõ cửa, liền dứt khoát tự mình mở cửa hỏi: “Sao vậy?”
Trong mắt nữ tử đã sớm không còn sự mong lung say lờ đờ tối qua.
Bạch Tử Khiên hỏi: “Nàng có nhớ rõ những lời đã nói tối hôm qua không?”
Tô Tô tất nhiên là nhớ rõ, cố ý đùa hắn: “Tối qua ta cùng Bạch công tử nói rất nhiều, không biết Bạch công tử muốn hỏi là lời nào?”
Đôi mắt của hắn đen nhành nhìn Tô Tô, nói ra: “Nếu như lời nói hôm qua của nàng chỉ là vô tình, hiện tại liền đính chính với ta, ta tuyệt đối không dây dưa.
Nhưng nếu như nàng không hối hận, vậy đời này trừ khi là chết nếu không đừng hối hận.”
Tô Tô hỏi: “Nếu như ta đổi ý, chàng thật sự sẽ từ bỏ ta à?”
Hắn trầm mặc, không nói gì.
Tô Tô nhìn biểu cảm trầm xuống, biết chắc rằng nội tâm hắn đang hoạt động vô cùng phong phú.
Rõ ràng không phải là người rộng lượng, hết lần này đến lần khác lại muốn thể hiện mình là kiểu người rộng lượng.
Nàng lung lay tiền trong tay, trịnh trọng nói: “Những lời kia không phải nói đùa, ta không hối hận, cũng không xem chàng trở thành người khác.
Sính lễ đã lấy, lý nào lại có thể đổi ý, ta cùng A Mật đời này liền trông cậy vào chàng, có được hay không?”
Bạch Tử Khiên miễn cưỡng giấu đi ý cười trên môi đáp: “Ừm”
Cũng không lâu lắm, Tô Tô mới hiểu được, hắn không chỉ là nói đùa một chút mà thôi.
Hắn thay đổi y phục ngày trước, mặc vào y phụ màu trắng, ra cửa, cũng không có nói với Tô Tô là muốn đi làm gì.
Thế nhưng nhất cử nhất động của hắn không gạt được nàng.
Thứ mà Liễu Đông Nhạn muốn là thứ không bình thường, nhưng lúc Bạch Tử Khiên gặp Tô Tô lại tùy tiện cho nàng.
Hắn đi báo danh thi Hương, muốn cho nàng cùng A Mật một hoàn cảnh sống tốt nhất.
Sau khi Bạch Tử Khiên trở về, Tô Tô đứng trong sân đợi hắn.
Trấn Thường Nhạc mùa hè, những hoa Sắc Vi trong sân trước giờ không thấy nở hiện tại lại không biết nở khi nào, đóa hoa xinh đẹp sắc thái diễm lệ.
Mấy con chim nhảy đến nhảy lui trên cây, Tô Tô ngồi dưới tàng cây, nhìn như bức tranh được vẽ lại.
Sinh linh đều sinh động, khung cảnh trước mắt, toàn bộ đều sinh động ngập tràn sức sống.
Nhìn khung cảnh như bức tranh trước mắt hắn có chút thất thần, buổi chiều tại trấn A Ninh, người trong viện chờ hắn trở về, một màn này giống như đã hắn đã đợi từ rất lâu.
Tô Tô đến bên cạnh hắn, nhón chân lên lau đi mồ hôi trên trán hắn, động tác nàng nhẹ nhàng: “Đừng làm rộn, đều là mồ hôi, rất bẩn”
Hôn ước đã định trong lòng bọn họ, để quan hệ của bọn họ được thân cận hơn.
Tô Tô nắm chặt tay của hắn, nói khẽ: “Không bẩn.”
Rất lâu trước đó, bên trong Thiên Lý họa quyển nàng từng nói với hắn hắn mặc y phụ màu trắng thật đẹp, hắn liền không mặc y phục đen nữa, luôn mặc y phục trắng trải qua nhiều năm.
Trong bộ y phụ màu trắng, đau đớn của hắn không được che đậy, nàng lại từng nghĩ rằng là hắn làm ra dáng vẻ trong sạch, cho dù mặc lên y phục màu trắng cũng không thể che giấu được sự thật hắn là một ma đầu.
Về sau khi hắn nhập ma, cũng không nhúng chàm màu trắng, đến cuối cùng tự tay hắn khắc bia mộ ở Hoàng Lăng, nàng mới biết được, hắn hi vọng hắn trong lòng nàng là sạch sẽ.
Hắn trưởng thành chưa từng nhận qua lời tán dương, từ lúc sinh ra đã bị xem như là một sai lầm, nàng nói với hắn một câu khích lệ nho nhỏ, hắn liền ghi nhớ nhiều năm.
“Buổi chiều ta giúp nàng tu sửa lại nhà” Bạch Tử Khiên nói.
Ngọn nguồn của việc đêm qua là bà Liễu đi tìm Tô Tô, trong nhà lại chỉ có A Mật, kết quả bà ta không cẩn thận làm ngã ngọn nến.
Có A Mật ở đó căn bản là sẽ không có ngọn lửa nào bùng lên, nhưng vì hù dọa bà Liễu, A Mật tạo thành một vụ cháy giả.
Có thể con bé không biết rằng thuật che mắt không thể sử dụng trước mặt phàm nhân, Tô Tô đành phải tương kế tựu kế, làm cho nhà mình thật sự bị cháy.
Nghe Bạch Tử Khiên nói như vậy, đôi mắt gợn sóng mà nhìn hắn.
“Nếu như căn nhà kia mà sửa xong thì chàng sẽ đuổi ta đi có đúng không?”
Hắn thấp giọng nói: “Sẽ không, nàng muốn ở bao lâu thì ở.”
Tô Tô nói: “Vậy tốt chàng không có đuổi ta đi, nếu không cứ kệ căn nhà kia đi”
Lời này vô cùng ngay thẳng, bên tai Bạch Tử Khiên có mấy phần nóng lên, hắn đã lớn như vậy, chưa từng có cảm xúc như bây giờ, thẹn thùng hết lần này đến lần khác.
Cho dù là yêu tinh, cũng không có lớn mật như thế nha.
Nàng có biết hay không, là người phàm nếu như chưa thành thân, nếu như nàng ở nhà chồng là không hợp quy củ.
Nhưng nàng không cần tuân thủ bất cứ quy củ gì, Bạch Tử Khiên cũng không hi vọng nàng rời đi.
Bạch Tử Khiên vén sợi tóc ra sau tai nàng: “Ta sẽ để bà Liễu cho các nàng một công đạo, còn có hôn ước của ta cùng Liễu Đông Nhạn, ta cũng sẽ xử lý tốt”
Tô Tô lắc đầu: “Không cần, chính con bé đã dọa cho bà ta phát sợ.
Còn Liễu Đông Nhạn, chàng không cần đi tìm nàng ta, ta có dự tính khác, chàng tin tưởng ta sao?”
“Dự tính gì?”
“Mấy ngày nữa chàng sẽ biết”
Liễu Đông Nhạn vẫn quan tâm việc thi Hương, lần thi Hương này nàng vẫn một mực chú ý, Bạch Tử Khiên đã mấy năm không tham gia, lần này là cơ hội cuối cùng đối với nàng, nếu không nàng sẽ thành gái lỡ.
Liễu Đông Nhạn không cam tâm gả cho người bình thường, nàng cắn răng, thầm nghĩ, lúc này nếu như Bạch Tử Khiên không thi nữa, nàng chỉ có thể nghe theo nương, gả cho Lý viên ngoại làm vợ kế.
Thế nhưng sau khi nghe ngóng mới biết được, năm nay Bạch Tử Khiên sẽ tham gia thi Hương.
Nàng vui mừng vô cùng, tự xem rằng Bạch Tử Khiên sẽ nguyện ý cưới mình.
Còn chưa cao hứng bao lâu, từ trong miệng bà Liễu biết được, A Mật cùng mẫu thân con bé ở trong nhà Bạch Tử Khiên.
Cái này sao có thể được, sắc mặt Liễu Đông Nhạn thay đổi, muốn đi đến làm cho ra chuyện.
Trong lòng bà Liễu có “quỷ” ấp úng ngăn nàng lại: “Được rồi, ta nghe nói hai mẹ con kia nhà bị cháy, mới ở tạm trong nhà của Bạch Tử Khiên”
Liễu Đông Nhạn làm sao chịu nghe, không để ý lời ngăn cản đi ra cửa, tìm đến Bạch Tử Khiên,