Sự việc cứ quyết định như vậy.
Chờ lão nhân vừa đi, Tô Tô đóng cửa lại, hỏi Đạm Đài tẫn: “Ngươi lại muốn làm gì?
“Không phải ngươi muốn giúp người trong thôn sao, sao bây giờ lại thành người của ta.”
“Ngươi đối Vương công tử rất tò mò?” Tô tô suy đoán nói: “Ngươi muốn đôi mắt của hắn sao?”
Đạm Đài tẫn cười liếc nhìn nàng: “Ngươi nói đúng.”
Hắn nói như vậy Tô Tô cảm thấy mờ mịt. Nàng biết bị huyền băng châm mù mắt, hàn khí sẽ thẩm thấu hốc mắt, đôi mắt khác được đôi thì cũng chỉ có thể duy trì được một tháng rồi sẽ hư thối.
Mắt phàm nhân không được nhưng mắt yêu quái đầy yêu khí càng không thể được.
Thấy Đạm Đài Tẫn tích cực như vậy, Tô Tô rất khó không nghi ngờ hắn đang có ý đồ xấu.
Đạm Đài Tẫn nói: “Người của Vương công tử buổi tối sẽ đến thôn trang đón tân nương. Đến lúc đó ngươi giả thành tân nương, ngồi trên hỉ kiệu, chúng ta đi Vương viên ngoại nhìn xem.”
Tô Tô tức giận nói: “Theo ta thấy, ta đi vào trong phủ Vương viên ngoại dễ dàng, nhưng ngươi hiện tại, tay chân gân mạch đều chặt đứt, không bằng giả thành tân nương, dù sao tân nương chỉ p ngồi, còn có người nâng.”
Tô Tô cho rằng hắn sẽ tức giận, không ngờ tới Đạm Đài Tẫn trầm tư một lát, nhàn nhạt nói: “Được, để ta.”
Tô Tô: “……”
Nàng sống một trăm năm, trước nay chưa thấy qua người như Đạm Đài Tẫn, hắn giống như cỏ mọc trên vách đá, dùng hết toàn lực để sống sót, co được dãn được.
Tô Tô vốn dĩ cảm thấy, hắn cố ý đẩy chính mình tiến hố lửa, không nghĩ tới hắn thật sự không thèm để ý những việc này.
Tôn nghiêm, ánh mắt người ngoài, đối với Đạm Đài Tẫn đều không đáng giá nhắc tới.
Hết thảy không thể giết chết đồ vật của hắn, khiến hắn cường đại.
Tô Tô càng thêm khẳng định hắn có âm mưu.
Nàng muốn ngăn cản hắn, nhưng mà thấy mắt trái hắn như vậy, thật sự đau đầu. Nếu nàng còn là tiên sẽ có biện pháp giúp hắn trị liệu, nhưng nàng hiện tại chỉ là phàm nhân, bó tay không biện pháp.
Đạm Đài Tẫn tuy rằng quỷ kế đa đoan, nhưng nàng không thể ngăn cản hắn liều mạng muốn sống.
Tô Tô nói: “Được, ta giúp ngươi. Ngươi giả thành tân nương, ta lặng lẽ đi theo kiệu hoa, nghĩ cách vào phủ. Chúng ta nói trước, chỉ trừ hại yêu quái, không thương tổn người thường.”
Đạm Đài Tẫn liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ta đối người thường không có hứng thú.”
Tô tô nghĩ thầm, tối hôm qua ngươi còn muốn đôi mắt của tiểu nữ hài đấy.
Biết bọn họ muốn đi trừ yêu, lão thái bà vội vàng nói: “Vương công tử chọn người, trước mấy ngày trong nhà sẽ xuất hiện hỉ phục. Đêm nay xuất giá, là Trần gia Nhạn Nhạn ở thôn đông, Nhạn Nhạn đã khóc vài ngày, cô nương cùng lang quân nếu thật có thể giúp chúng ta, toàn bộ thôn vô cùng cảm kích.”
Đạm Đài Tẫn nói với Tô Tô: “Đi đến nhà Trần Nhạn Nhạn.”
Tô tô dắt ngựa màu mận chín, dìu hắn lên ngựa.
Hắn tuy bị thương nhưng có thể đoan chính ngồi, sắc mặt tái nhợt, hắn lại rất mau tỉnh lại.
Tô Tô không dứt được nhìn hắn vài lần, huyền băng châm nhập thể, gân mạch đứt, sắc mặt hắn lại không đổi, Tu chân giới cũng ít người có nghị lực như vậy.
Hắn dù cho không tu ma, tu tiên chỉ sợ cũng sẽ có đại biến.
Hai người được lão thái bà dẫn dắt, đi vào nhà Trần Nhạn Nhạn.
Trần phụ nghe xong, vừa mừng vừa sợ, không thể tin được, quỳ xuống trước mặt Đạm Đài Tẫn và Tô Tô.
Vẻ mặt của Trần Nhạn Nhạn trong ánh mắt cũng bốc cháy lên hy vọng, hành lễ với Tô Tô: “Cô nương thật sự muốn thay thế ta xuất giá sao?”
Tô Tô nhịn cười, chỉ chỉ Đạm Đài Tẫn: “Không phải ta, là hắn.”
Trần Nhạn Nhạn ngẩng đầu, thấy trên lưng ngựa có một thiếu niên. Nàng chưa từng nhìn qua người đẹp như vậy, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Đạm Đài tẫn.
Đến lúc ánh mắt lạnh lùng của ngắn liếc qua, Trần Nhạn Nhạn cuống quít cúi đầu, đỏ mặt.
“Tiểu nữ tử đa tạ lang quân.”
Đạm Đài tẫn không chút để ý: “Ừ, đưa áo cưới của ngươi cho ta.”
Hắn quá đẹp vì thế chuyện giả gái gả như này, thế nhưng lại không ai phản đối.
Mọi người trong thôn ở trước mặt hắn, giống như cỏ dại mà chớp mắt nhìn hắn còn Đạm Đài Tẫn như sự tồn tại rực rỡ lấp lánh.
Các thôn dân thậm chí theo bản năng coi hắn như yêu sư, không ai dám nghi ngờ.
Trần Nhạn Nhạn nghe lời mà đưa áo cưới, còn có một bộ đồ trang sức.
“Kiệu hoa của Vương công tử giờ Tý sẽ tới đón.”
Tô Tô đoán, giờ Tý…… Người bình thường cưới vợ nạp thiếp, tuyệt đối không thể chọn canh giờ không may mắn như vậy. Đêm khuya âm khí nặng, trách không được các thôn dân đều hoài nghi Vương công tử đã biến thành yêu quái.
Trần Nhạn Nhạn lo lắng nói: “Vạn nhất sự tình bại lộ, các ngươi sẽ xảy ra chuyện thì sao?”
Đạm Đài Tẫn cười như không cười mà nhìn Trần Nhạn Nhạn, Trần Nhạn Nhạn bị hắn nhìn đến mặt đỏ, cắn môi.
Tô Tô thấy ý cười của Đạm Đài Tẫn, ánh mắt lạnh lùng đánh giá Trần Nhạn Nhạn, nàng dứt khoát che lại mắt Đạm Đài Tẫn, nói với Trần Nhạn Nhạn: “Trần cô nương, ngươi an tâm, tiên sinh bắt yêu rất lợi hại, nhất định sẽ không xảy ra chuyện.”
Trần Nhạn Nhạn thấy Tô Tô tim đập thình thịch trở nên có vài phần ảm đạm.
Tô Tô mặc vây lụa màu hồng cánh sen, nàng dung nhan mỹ lệ, hơn Trần Nhạn Nhạn rất nhiều.
Trần Nhạn Nhạn không khống chế được tự ti cùng xấu hổ buồn bực, vội vàng thu lại tâm tư, giống như trốn tránh rời cửa phòng.
Tô Tô buông tay: “Ngươi đồng ý với ta, không thương tổn người thường.”
Đạm Đài Tẫn cười nhạo một tiếng: “Ta nói rồi, ngươi cũng tin, ta cũng không phải là Tiêu Lẫm trong lòng ngươi, ta muốn đổi ý sẽ đổi ý.”
Hắn giương mắt nhìn nàng, cố ý kích nàng tức giận, phản bác lời mình nói.
Thiếu nữ nghĩ nghĩ, gật đầu: “Đúng vậy, còn may ngươi nhắc nhở, ta thiếu chút nữa tin tưởng ngươi, lúc sau ta sẽ duy trì cảnh giác.”
Mắt phải đen nhánh càng lạnh, cũng cảm thấy chính mình có chút không thể hiểu được, dứt khoát nhấp môi, chuyên chú chính sự: “Thay quần áo cho ta.”
Tô tô nói: “Ta đi tìm Tiểu Linh gia gia mặc cho ngươi.”
Đạm Đài Tẫn dựa vào mép giường, sâu kín cười lạnh một tiếng.
Tô Tô nhớ tới chó bị hắn giết chết. Nàng giũ áo cưới: “Hay là vẫn là ta đi.”
Nàng cởi giúp hắn xiêm y và quần, chỉ để lại áo lót tuyết trắng.
Hắn nhìn mảnh khảnh, kỳ thật vai rộng eo thon.
Tô Tô không dám xem loạn, phủ thêm áo cưới cho hắn. Vương công tử thật là không có thành ý, đưa tới áo cưới mặc cho nữ tử bình thường có chút lớn.
Mặc ở trên người Đạm Đài Tẫn lại hơi nhỏ.
Tô Tô buộc dây áo cho hắn có cảm giác căng thẳng.
Hắn rũ mắt nhìn nàng, thiếu nữ bị áo cưới này làm khó, giống như dựa cả đầu vào ngực hắn.
Đạm Đài Tẫn không kiên nhẫn mà thúc giục: “Nhanh tay lên.”
Tô Tô nói: “Sắp xong rồi.”
Đạm Đài Tẫn rất cao, này bộ áo cưới rõ ràng ngắn rất nhiều, cũng may hiện giờ hắn chỉ có thể ngồi, cũng không thể đứng lên, vấn đề này thật ra không ảnh hưởng toàn cục.
Tô Tô giúp hắn mặc xong, ngước mắt vừa thấy, nhịn không được cười.
Quả thật xinh đẹp, Đạm Đài Tẫn mặt mày vốn là tinh xảo thanh tuyển, mặc xiêm y nữ tử không chút kỳ lạ. Chẳng qua bả vai hắn rộng lớn, trước ngực hơi phẳng.
Tô Tô nói: “Ngươi như vậy nhìn hơi quái quái, nếu không ta tìm cho ngươi hai cái bánh bao?”
Mắt Đạm Đài Tẫn đảo qua trước ngựcnàng, trào phúng nói: “Ta xem như không cần, nhìn ngươi như vậy, cũng chưa ai hoài nghi ngươi là nam tử, ta đương nhiên cũng không dễ dàng bại lộ.”
Tô Tô nghe hắn nói vậy, khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng.
Da mặt nàng không dày như hắn, hơn nữa…… ngực Diệp Tịch Vụ , chính xác không lớn. Tinh tế nhỏ xinh, đáng yêu có thừa, gợi cảm không đủ.
Đây cũng là lý do duy nhất mà Diệp Tịch Vụ cáu giận Diệp Băng Thường .
Giữa nữ nhân, so dung mạo so dáng người so phu quân, có thể so sánh đều so. Diệp Tịch Vụ phát hiện mọi thứ của mình không bằng Diệp Băng Thường, sắp có bóng ma tâm lý.
Tô Tô nói: “Ta như vậy thì làm sao, chả liên quan gì đến ngươi, ngươi xem, con mắt còn lại cũng đừng hòng.”
Hắn nhếch lên môi, nhếch môi châm chọc nàng.
Trong lòng Tô Tô tức giận.
Nàng vẫn là nữ tử, nữ tử thì đối dung mạo dáng người, tất nhiên là sẽ để ý.
500 năm sau, nàng là đệ nhất mỹ nhân của tam giới , tiên thể của nàng khác với Diệp Tịch Vụ nàng cao hơn Diệp Tịch Vụ cao, hai chân nhỏ dài, tiểu linh điểu trăm tuổi thành niên, trước khi thành niên nàng là dáng mạo của tiểu nữ hài, ngàg thành niên , nàng hóa thành hoàn mỹ tuyệt sắc mỹ nhân.
Thần ma một cố, vạn năm không quên.
Trước kia không cảm thấy hiếm lạ, hiện tại biến thành một tiểu loli, mới biết được nhân gian này đó nam nhân thúi, mỗi người đều thích nhan sắc đẹp, Tô Tô thực khinh thường.
Trong mắt thẩm mỹ của nữ tử Tô Tô, nàng như cũ cảm thấy thân thể này rất tốt, đôi mắt tròn tròn, làn da rất trắng, cực kỳ đáng yêu, không kém ai.
Là bọn họ mắt mù.
Nhớ tới trong bóng đè, Đạm Đài Tẫn từng nói lưu li thần nữ xinh đẹp, Tô Tô nghĩ thầm, cũng không biết xinh đẹp trong mắt tên biến thái này, rốt cuộc như thế nào.
Tô Tô lắc đầu, dù sao cũng không liên quan gì đến nàng.
Tô Tô cầm hộp trang điểm, trang điểm cho Đạm Đài Tẫn.
Hắn làn da vốn trắng, không cần son phấn. Bởi vì buồn bực, Tô Tô đánh bờ môi tái nhợt của hắn thật đỏ. Nàng ý xấu mà nghĩ thầm, ma thần phải mồm to đầy máu mới phù hợp thân phận.
Thấy Tô Tô vô ý thức bĩu môi, dáng vẻ không vui, Đạm Đài tẫn không tiếng động cong môi.
Tô tô vừa xong phát hiện hắn đang cười.
Con mắt đen còn lại của hắn ý cười mờ mịt, hắn tranh điểm, ăn mặc xiêm y nữ tử thanh lãnh mặt mày, nhợt nhạt cười, thế nhưng cũng có phần khiến điên đảo chúng sinh.
Nàng là cô nương lòng dạ rộng lớn, thiệt tình ca ngợi nói: “Ngươi như vậy thật là đẹp.”
Trách không được ma thần đời sau không muốn lộ mặt, ngoại hình này chỉ sợ không đủ uy vũ cùng hung ác.
Đạm Đài Tẫn tươi cười chỉ trong cái chớp mắt, lại nhanh chóng lạnh như cũ.
Hắn dời mắt: “Buổi tối đừng kéo chân ta .”
Tô tô khinh thường nói: “Ai kéo chân ai còn chưa biết đâu, ai kéo chân đó là đồ ngu!”
Tô Tô sẽ không búi tóc tân nươngg, tóc Đạm Đài Tẫn để mẫu thân Trần Nhạn Nhạn búi.
Trần mẫu khéo tay, lúc ra, nàng hốt hoảng, thì thầm trong miệng: “Một người nam nhân sao lại đẹp như vậy……”
Tô Tô ở bên ngoài vẽ bùa, thôn dân mang cho nàng máu chó đen, máu chó đen rất tốt, có thể có hiệu quả bất ngờ.
Đáng giận Đạm Đài Tẫn ở trên thuyền lấy hết bảo bối của nàng, nếu không nàng đã nắm chắc thêm mấy phần.
Tô tô dung mạo cũng không kém, Trần mẫu quấn tóc lên cho nàng, trên mặt bôi chút nhok khiến cho Tô Tô nhìn lôi thôi một chút
Tô tô ngẩng khuôn mặt nhỏ, rất là phối hợp.
Nàng chuẩn bị xong đi xem Đạm Đài tẫn.
Hắn ngồi xếp bằng ở trên thuyền, nghe thấy thanh âm mở mắt ra.
Tô Tô nhìn hắn, đúng là mỹ nhân ngực phẳng, Vương công tử sờ chỉ sợ cũng sẽ phát hiện manh mối, cũng không biết người tứ chi đều không thể động đậy như Đạm Đài tẫn lấy từ đâu ra tự tin.
“Sắp đến giờ Tý rồi.”
Đạm Đài Tẫn “Ừ ” một tiếng.
“Ngươi như vậy có thể động không, tân nương hoàn toàn không thể đi, đội đón dâu có thể khả nghi hay không?”
Đạm Đài Tẫn nhàn nhạt mà nói: “Trong thôn nữ nhân, đều không muốn gả cho Vương công tử. Trần gia cha mẹ sợ một nhà bị giết, hạ dược nữ nhi đưa lên kiệu hoa, hợp tình hợp lý.”
Thì ra Đạm Đài Tẫn đã nghĩ cách, làm bộ một tân nương bị hạ dược.
Tô Tô thấy hắn có cách vì thế không hề lo lắng.
Hai nngười đợi ở trong phòng Trần Nhạn Nhạn , chân chính Trần Nhạn Nhạn bị hàng xóm
giấu đi, sắc trời tối đen, càng tới gần giờ Tý, không khí âm khí càng trọng.
Rốt cuộc, một trận kèn xô na thanh xa xa vang lên.
Bên ngoài giọng nói bất an của cha mẹ Trần