Tô Tô vừa đi vừa nhớ chuyện ở hoàng cung.
Nàng không phải Diệp Tịch Vụ, lần đầu tiên vào cung, vẫn là nhanh chóng quen thuộc nơi đây.
Hoàng cung ở nhân gian thật đẹp, tráng lệ huy hoàng, so với người Tu Chân hưởng thụ hơn nhiều.
Còn chưa tới tẩm cung của Thái Hậu, Tô Tô đã bị ngăn cản.
Một thiếu nữ cầm trong tay một chiếc roi, giang hai tay che trước mặt Tô Tô.
“ Diệp Tịch Vụ, mấy ngày trước ngươi đẩy hoàng tẩu ta xuống nước, hôm nay còn dám tới hoàng cung?”
Thiếu nữ này mày liễu dựng ngược, sát khí nghiêm nghị nhìn Tô Tô.
Tô Tô mờ mịt.
Người này là ai? Nhìn không giống vị tỷ tỷ ôn nhu trong lời đồn.
Xuân Đào biết tiểu thư bị đập đầu, kí ức gần đây mơ hồ, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở : “ Đây là Cửu công chúa, là muội muội của Lục điện hạ.”
Xuân Đào nói như vậy, Tô Tô nháy mắt lĩnh ngộ.
Người chán ghét nguyên chủ đếm không hết, vị Cửu công chúa này cũng là số đó. Cửu công chúa cực kì được sủng ái, tính tình cũng không tốt, trời sinh Diệp Tịch Vụ không vừa mắt nhau.
Trước kia Diệp Tịch Vụ còn muốn gả cho ca ca của nàng ta, còn phải hạ thấp tư thái lấy lòng nàng.
Vị Cửu công chúa này ánh mắt khinh thường, lúc nào cũng cười nhạo, phảng phất có thể nhìn ra tâm tư của Diệp Tịch Vụ.
Nhưng Cửu công chúa đặc biệt thích Diệp Băng Thường.
Lúc trước Diệp Băng Thường gả cho Lục hoàng tử, Cửu công chúa còn chạy tới nhục mạ Diệp Tịch Vụ, làm cho Diệp Tịch Vụ khi ấy khóc một trận.
Lần này, Cửu công chúa cũng vì Diệp Tịch Vụ mà bất bình.
“ Lục hoàng tẩu ta thân thể yếu đuối, ngươi là nữ nhân tâm địa rắn rết lại đẩy tỷ ấy xuống nước. Nếu không phải hoàng huynh cứu kịp thời, tỷ ấy đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, Lục hoàng tẩu lương thiện ôn nhu, không cùng ngươi so đo thì ta cũng không buông tha cho ngươi.”
Cửu công chúa múa may mấy roi, roi quất xuống đất phát ra âm thanh sắc bén.
“ Diệp Tịch Vụ, có dám tỉ thí với ta một trận không?”
Tô Tô tuy rằng nồi đội đầy đầu nhưng nàng không nhịn được nói :” Nếu Lục hoàng tẩu rơi xuống nước, tỷ ấy không nói gì, ngươi tức giận cái gì?”
Này không phải bắt chó đi cày, xen vào việc người khác sao.
Tô Tô thật sự cảm thấy nghi hoặc, nhưng Cửu công chúa cảm thấy chính mình bị mạo phạm, sắc mặt càng khó coi.
“ Ít nói lời vô nghĩa, có phải ngươi sợ bản công chúa?”
Nàng tính tình nóng nẩy lại tàn bạo, nói xong liền quất một roi.
Tô Tô ở giới Tu tiên luyện võ theo bản năng né tránh.
Phía dưới Tô Tô là tiểu thái giám ngăn cản Cửu công chúa :” Ai nha! Cửu công chúa, cái này không được, không đượccc.....”
“ Cút ngay!”
Roi quất trên người tiểu thái giám, Tô Tô ngẩn người.
Chưởng môn từ nhỏ đã dạy nàng, không thể ỷ mạnh hiếp yếu, không thể lấy thân phận áp người. Nhưng mà đến nhân gian phát hiện việc này quá đỗi bình thường.
Tô Tô bình phục một chút hô hấp, nhìn Cửu công chúa lắc đầu :” Ta bất hoà với ngươi, ở đây là hoàng cung, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu trách tội ta thì sao bây giờ?”
Lời kia vừa thốt ra, Cửu công chúa khinh thường mà cong cong môi.
Ai chả biết, Đại Hạ quốc tôn trọng võ đạo.
Khi hoàng đế khai quốc chính là dùng võ nhập đạo, từ nay về sau mặc kệ đại quan hay quý nhân, hay là con cháu bình dân đều dùng võ kỹ cường đại.
Cường giả vi tôn, ở Đại Hạ quốc chính là vẽ hình người chân thật nhất.
Diệp đại tướng quân chưa bao giờ bại trận, vì thế Đại hạ quốc địa vị cao như vậy.
Trưởng tử của Diệp đại tướng quân nghe nói thân thủ bất phàm. Nhưng tam tiểu thư thì tư chất bình thường, hoàn toàn không được miếng nào di truyền từ phụ thân, Cửu công chúa từ nhỏ tập võ mỗi khi đều có thể cao ngạo với Diệp tiểu thư đến nỗi tôn nghiêm quét rác.
Cửu công chúa cố tình không may đắc tội, Diệp Tịch Vụ muốn báo thù cũng bất lực.
Cũng là vì như vậy, Diệp tam tiểu thư đối với Cửu công chúa vừa tức vừa sợ.
Cửu công chúa nghe Tô Tô nói vậy nhận định là đối phương sợ mình.
Cửu công chúa nói :” Nếu bản công chúa tìm ngươi tỉ thí thì phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu sẽ không nói gì, xảy ra chuyện gì bản công chúa chịu trách nhiệm. Đổi lại là ngươi thua đừng cáo trạng với Diệp tướng quân.”
Nàng nói lại một roi quất lại đây.
Tô Tô vội vàng thấp người tránh thoát, thuận tay đẩy tiểu thái giám ra. Tính nàng rõ ràng, Cửu công chúa biết nàng muốn vào cung, chờ ở nơi này thế nào cũng phải đánh với nàng một trận, vì báo thù cho Diệp Băng Thường.
Cửu công chúa thấy Tô Tô né tránh, nhếch môi đỏ :” Người tới đưa cho Diệp Tịch Vụ một cái roi.”
Tô Tô vốn dĩ không muốn gây chuyện, đến nhân gian nàng mới phát hiện nơi này cùng Tu Chân giới không giống nhau.
Trước mắt vết thương của Tu Chân giới, một điều nhịn bằng chín điều lành.
Nhưng nhân gian không để mình bị xoay vòng vòng, bọn họ thích niết mềm quả hồng.
Nếu tránh không được, Tô Tô dứt khoát nhặt nhánh cây.
“ Không cần, ta dùng cái này.” Nành đem nhánh cây kên người làm tư thế phòng ngự.
Cửu công chúa cười :” Ngươi đây là nhục nhã bản công chúa?”
Tô Tô....
Người này thật là.
“Ngươi chốc lát đừng khóc.” Cửu công chúa giũ roi, ném về phía Tô Tio.
Tô Tô dùng cành cây ngăn cản, roi quất lên nhánh cây, nhánh cây bị gãy một đoạn.
Cửu công chúa khinh thường mà cười cười.
Tô Tô không nói chuyện, khinh thân đi lên.
Nàng lấy nhánh cây làm kiếm, uyển chuyển nhẹ nhàng mà đối phó với roi Cửu công chúa.
Kiếm pháp của nàng là Vô Cực Tông kiếm, hàn ảnh náo náo, một nhát nhưng đoạn sơn phách hải.
Tô Tô bởi vì mệnh nên từ nhỏ học hành rất nghiêm túc.
Nàng một trăm tuổi mới thành niên, tam sư huynh đánh cũng không lại nàng.
Nhưng trong thân thể Diệp Tịch Vụ không có linh khí, không có biện pháp vận hành, kiếm ý 1% cũng không thể dùng.
Tô Tô chưa từng cùng phàm nhân đánh nhau, nhìn bộ dáng hùng hổ của Cửu công chúa, Tô Tô cũng không xác định được có thể đánh thắng được Cửu công chúa hay không.
Trong lòng Tô Tô thực không dễ, tóm lại cứ thử trước xem, nếu không được thì lúc đó liền chạy.
Nhánh cây linh hoạt vòng qua roi sắc bén, bỗng nhiên tới gần trước người Cửu công chúa.
Roi vốn là vũ khí đánh từ xa, đột nhiên có người lại gần, Cửu công chúa hoảng hốt, cánh tay bị đánh một cái.
Đau làm cho roi rơi xuống, ngay sau đó nhánh cây trên cổ Cửu công chúa.
Thời gian bừng tỉnh, Cửu công chúa cảm thấy trên cổ mình chính là một thanh kiếm sắc bén.
Nàng theo bản năng lưu về phía sau, dưới chân lảo đảo, té ngã trên đất.
Cung tì vội vàng đỡ nàng :” Công chúa.”
Cửu công chúa.....
Nàng bị ba chiêu hạ.
Tô Tô càng khiếp sợ, thì ra đánh nhau với phàm nhân là như vậy, ta lợi hại vậy sao?
Vì cái gì mà phàm nhân yếu như vậy nhưng nhìn qua lại hung ác, lúc trước hù nàng đến thấp thỏm.
Tô Tô biểu tình phức tạp, trước kia ở Tu chân giới, cha nàng nói rằng Tô Tô, cái này con đánh không lại đâu, chạy đi. Cái kia, con cũng đánh không lại đâu.
Hiện tại nàng lợi hại đến hỏng rồi.
Cửu công chúa ngàn dặm tặng đầu, lễ khinh tình ý trọng.
Tô Tô thu hồi nhánh cây :” Ngươi không còn gì để nói thì ta đến chỗ Thái Hậu đây.”
Sắc mặt Cửu công chúa đỏ lên, không có khả năng! Nàng sao lại bị một nhánh cây của Diệp Tịch Vụ đánh bại chứ.
Trước kia không phải Diệp Tịch Vụ không có khả năng đánh trả sao. Đây nhất định là ngoài ý muốn.
Cửu công chúa không tin, nhặt roi lên:” Đứng lại.”
Roi xảo quyệt mà quất về đây, hiển nhiên là hướng về người đang đi. Xuân Đào kinh sợ, vội vàng che trước mặt Tô Tô.
Nếu roi này mà dừng trên mặt Xuân Đào, Xuân Đào sẽ phải huỷ dung mất.
Tô Tô thấy Cửu công chúa độc ác như vậy, nàng kéo Xuân Đào ra, ném nhánh cây trong tay mình ra ngoài.
Nhánh cây bị roi đánh thành hai đoạn, một đoạn rơi xuống đất, một đoạn bay tới mặt công chúa.
Cửu công chúa mở to hai mắt.
Mắt thấy nhánh cây muốn đánh trúng mặt của Cửu công chúa, một bàn tay thôn dài như ngọc chặn đứng nhánh cây lại.
“ Hoàng huynh.”
Tô Tô chăm chú nhìn lại, một nam tử mắt như hàn tinh ngọc quan đang cầm nhánh cây.
Hắn mặc thiên thanh trường bào, vai rộng ro thon, trên tay áo thêu vân văn, giờ phút này đang nhíu mày nhìn Tô Tô.
Tô Tô sửng sót, không thể tưởng tượng được lẩm bẩm nói :” Đại sư huynh....”
Người trước mắt giống Đại sư huynh nàng y như đúc. Chẳng qua trên người Đại sư huynh nàng thêm vài phần