Kết quả cuối cùng của chuyện này là Đạm Đài Tẫn tạm thời bị nhốt lại.
Hắn bị nhốt ở Đông viện, ý tứ của Di nương và Nhị tiểu thư là phòng ngừa tiêu tan vật chứng.
Tam tiểu thư có thể tiếp tục điều tra, nếu hắn bị oan thì lúc đó thả ra.
Tô Tô đối với việc này có vẻ tuỳ ý.
Mất đồ vật, mấy cái khác không nói nhưng có Ngọc Quan Âm của lão phu nhân. Lão phu nhân tin Phật vì thế vô cùng quý trọng, nói nghiêm trọng chút đó chính là tín ngưỡng.
Cho nên Liên di nương mới gấp như vậy muốn tìm ra ai là người lấy trộm đồ.
Rốt cuộc Tô Tô chỉ là đích nữ, không phải chủ mẫu, nàng có thể đứng ra kiểm chứng thì cũng không dễ dàng.
Ngày thứ hai là ngày mười năm.
Bích Liễu ra ngoài một chuyến trở về vui rạo rực mà nói với Tô Tô:” Tam tiểu thư, nô tỳ nghe được là Lục hoàng tử được phong Tuyên vương, hôm nay thánh chỉ sắc phong ban xuống phủ đệ của Hoàng thượng, cách chỗ chúng ta cũng không xa.”
“ Tướng quân nhận được thiệp mời, nói mấy ngày sau sẽ dẫn tiểu thư đi phủ Tuyên Vương điện hạ để ăn mừng.”
Tô Tô phản ứng bình thường :” Ừm”
Bích Liễu nói :” Tiểu thư, người yên tâm lần này nô tỳ sẽ trang điểm cho người xinh đẹp làm cho tiện nhân Diệp Băng Thường kia không có chỗ dung thân.”
Tuy rằng trước mắt Tô Tô chưa tiếp xúc với thứ tỷ kia, không biết nàng là người như thế nào?
Nhưng đoạt phu quân của người khác hưng phấn như vậy, có bệnh không vậy?
Tô Tô thực sự không muốn thấy Bích Liễu, vì thế hỏi :” Ngươi đi dò hỏi một chút, lần này trong phủ ai bị mất đồ.”
Bích Liễu không tình nguyện ra ngoài, đi ngang Xuân Đào nàng ta đẩy một cái :” Cút ngay, đừng chặn đường.”
Xuân Đào vội vàng tránh ra.
Xuân Đào thật không vui, đối với việc vặt vãnh này nàng để ý tiểu thư có gả được cho Tuyên vương điện hạ không?
Trước kia khi nhắc đến Lục điện hạ, ánh mắt tiểu thư hàm xuân, chờ mong vô cùng. Nàng phát hiện sau khi mình trở về, nói đến sự việc của Tuyên vương, tiểu thư không để bụng.
Bích Liễn vừa đi, Tô Tô lấy ra một danh sách.
Đây là nàng tối qua phân phó Hỉ Hỉ sửa lại.
Tô Tô không tín nhiệm Bích Liễu.
Tô Tô xem qua, phát hiện người bị mất đồ có lão phu nhân, Đỗ di nương, Tứ công tử, Vân di nương cũng bị mất mấy cái kim trâm.
Người này ăn trộm đồ không dám lấy của tướng quân và Tô Tô, Ngọc Quan Âm của lão phu nhân cùng của hồi môn của Nhị tiểu thư đáng giá nhất, bí quá hoá liều. Tính cách của đại công tử và Vân di nương khá khoan dung, đại khái sẽ không so đo, còn Tứ công tử cái gì cũng không hiểu.
Nàng nghĩ xong gọi Xuân Đào tới.
“ Xuân Đào ngươi có biết Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia gần đây đang làm gì không?”
Xuân Đào lắc đầu :” Tiểu thư nô tỳ chỉ biết gần đây Đại công tử cùng lão gia đi quân doanh huấn luyện, Nhị công tử và Tam công tử thì nô tù không rõ ràng lắm. Tiểu thư muốn biết, hai ngày này nô tỳ và Hỉ Hỉ đi tìm hiểu một chút.”
Tô Tô cười gật đầu :” Xuân Đào vất vả rồi.”
Đạm Đài Tẫn bị nhốt ở Đông uyển.
Đông uyển là nơi đầu gió, là nơi lạnh nhất phủ tướng quân.
Bỏ hoang rất nhiều năm, ngày thường dùng để cất củi.
Cửa sổ bị phá, gió lạnh thổi vào làm cả người đều lạnh run.
Đạm Đài Tẫn dựa vào góc, liếm đôi môi khô khốc.
Mãi cho đến buổi tối, vẫn như cũ không ai đến đưa cơm cho hắn thần sắc Đạm Đài Tẫn bình tĩnh. Như trong dự kiến những ngày như thế hắn cũng thành thói quen.
Một hai ngày không ăn cơm cũng không đói chết được.
Vào bầu trời ban đêm, không có ánh trăng bên ngoài lại an tĩnh tuyết bắt đầu rơi.
Hắn hứng một chút tuyết nuốt xuống.
Dạ dày khó chịu như cũ, Đạm Đài Tẫn trở lại ngồi, lấy trong tay áo bùa bình an.
Bùa bình an vốn đã nhiều năm, hôm qua lại bị xé rách đã bắt đầu phá sợi.
Ánh mắt hắn giống như hố sâu, vết rách càng tăng thêm, thiếu niên nhẹ nhàng thở một hơi, miễn cưỡng áp xuống cảm xúc mãnh liệt, lại để bùa bình an vào trong lồng ngực.
Chỉ tiếc khuyên tai của nàng đã mất.
Hắn nhắm mắt lại, dựa vào góc tường nghỉ ngơi.
Hít một hơi cũng không thể uất ức mà chết trong phòng chứa củi này. Hắn cũng không tin tưởng Diệp Tịch Vụ sẽ giúp mình, nếu có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ tự mình đi ra ngoài.
Nửa đêm gió và tuyết đan xen, Đạm Đài Tẫn nghe thấy bước chân lảo đảo ngoài cửa.
Hắn mở mắt ra.
Nghe tiếng bước chân là hai nữ tử.
Đêm tối phóng đại vô số giác quan, Đạm Đài Tẫn nghe được âm thanh thở dốc rất nhỏ. Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc áo choàng màu trắng ngã vào bên trong Đông uyển.
Lúc nàng té ngã trên đất thần sắc còn có vài phần mờ mịt.
Cách ánh đèn mỏng manh, Đạm Đài Tẫn thấy được dáng vẻ chật vật của thiếu nữ.
Bích Liễu buông chăn và đèn lưu ly, vội vàng nâng Tô Tô bị té ngã dậy.
Nàng khinh thường nhìn Đạm Đài Tẫn, liếc: “ Điện hạ biết chính mình nên làm gì đi.”
Dứt lời, Bích Liễu đóng cửa Đông uyển rời đi.
Chỉ để lại Tô Tô và Đạm Đài Tẫn ở cùng nhau.
Tô Tô run run, dựa vào góc tường bên kia.
Tay nàng nắm chặt áo choàng, gương mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập.
Đạm Đài Tẫn từ góc tường đứng lên, đi tới bên nàng.
“ Tam tiểu thư.”
“Ngươi đừng tới đây.” Tô Tô thở phì phò nói xong câu đó, tuyết rơi bên ngoài, nàng lại nóng sắp ch.ế.t
Tối nay lúc ngủ, thân thể đột nhiên nóng, nàng mở to mắt cảm thấy thân thể mình không thích hợp.
Lúc này Bích Liễu đi vào, nhỏ giọng nói :” Hôm nay mười lăm, có phải dược liệu lại phát tác, nô tỳ dẫn người đi tìm điện hạ.”
Tô Tô ôm chặt chăn, thở phì phò nói :” Có ý gì?”
Bích Liễu nói :” Tiểu thư người đã quên rồi sao? Độc kết xuân tằm ba tháng phát tác một lần, giải dược là điện hạ ăn.”
Tô Tô lúc này mới ý thức được, sự kiện hạ dược kia vẫn không dứt.
Dược kết xuân tằm này, bản chất càng giống độc dược. Lấy ý :” Con tằm đến thác tơ còn vướng”, ăn xong dược thì ba tháng phát tác một lần, cùng người ăn giải dược hợp thể.
Mà người ăn giải dược thì xuân dược chỉ có ngày đầy tiên có hiệu quả, sau đó bình thường.
Nghe nói loại dược này là bí dược mà Di Nguyệt tộc thất truyền, trước kia đại quan quý nhân chuyên môn dùng để cướp đoạt khống chế nữ tử, để các nàng vĩnh viễn không dời bỏ mình.
Nguyên chủ hậnDiệp Băng Thường cướp người trong lòng của mình, vì thế không dùng xuân dược bình thường, ngược lại lệnh người đi tìm kết xuân tằm.
Dù là trinh tiết liệt nữ mà ăn xong cũng không chịu nổi.
Nguyên chủ muốn nhìn Diệp Băng Thường không rời được thượng thư công tử tai to mặt lớn kia.
Không nghĩ dược này lại tự mình ăn.
Tô Tô nói vì thân phận của nguyên chủ, vì thanh danh Diệp gia lại để nàng gả cho một người như vậy.
Nguyên do là không thể không gả.
Không gả sẽ chết.
Đương nhiên, kết xuân tằm có thể nhịn được nhưng càng lúc càng gian nan.
Lần trước nguyên chủ nhịn nửa canh giờ lần này Tô Tô nhịn đến hai canh giờ.
Nàng toàn thân ướt đẫm, thống khổ bất kham.
Bích Liễu nói :” Tam tiểu thư, nô tỳ đỡ người đi tìm điện hạ, hắn ở bên cạnh người sẽ dễ chịu hơn.”
Tô Tô cắn răng :” không, không.”
Nàng kiến trì thêm chút nữa cuối cùng cả người sắp thăng thiên, Bích Liễu không khỏi phân trần đỡ nàng đến Đông uyển.
Toàn thân Tô Tô không có sức lực, bị Bích Liễu đỡ đi, ý thức trở nên hỗn độn.
Trước mắt quang cảnh nàng lay động, miễn cưỡng có thể phân rõ được hình dáng người trướcc mặt.
Nhận ra hắn là ma vật đầy tội ác kia.
Trên môi bị Tô Tô cắn ra máu, nàng ôm cánh tay, miễn cưỡng ngăn chặn cởi quần áo.
Đạm Đài Tẫn hiểu cái gì, ngày xưa thần sắc vô hại trong ánh mắt trở nên lương bạc.
Thì ra đây là lý do mà hôm qua nàng ngăn cản người khác đánh hắn tàn phế, là cảm thấy đêm nay hắn còn có tác dụng.
Thiếu niên trước mặt ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy nàng đang mướt mồ hôi ra :” Tam tiểu thư, nhìn qua người đang khó chịu.”
Tô Tô gắt gao ngậm miệng, nàng sợ khi nàng mở miệng sẽ có âm thanh gì không nên phát ra.
Nàng cảm thấy mình sẽ bị thiêu chết, mà gần đó là một khối băng.
Tô Tô nói :” Cách xa ta ra.” Nàng cuối cùng hiểu, vì sao trong lòng Diệp Tịch Vụ thích Tiêu Lẫm, đến cuối cùng tự tôn cũng không cần để Đạm Đài Tẫn giúp mình.
Dược này quá ma người.
Thiếu niên trước mắt nghiêng đầu.
Đền lưu li chiếu, thiếu niên nhìn qua có vẻ yếu ớt thần sắc vô tội.
Giọng nói hắn lại không như vậy, âm sắc lạnh băng, thong thả ung dung:” Tam tiểu thư có thể nói cho ta biết người làm sao vậy?”
Ác ý trên người thiếu niên như có như không.
Diệp Tịch Vụ từng có tâm thái gì thì hiện tại Đạm Đài Tẫn là như thế.
Hắn muốn nhìn thấy người hôm qua sáng ngời hôm nay lại ở dưới chân hắn, không hề tôn nghiêm mà trằn trọc rên rỉ.
Kiêu ngạo trong mắt nàng bị dập nát, giống như hắn vậy như giòi bọ, cầu một ánh mắt xem thường nhìn mình.
Nhưng hắn sẽ không chạm vào nàng, dơ.
Đạm Đài Tẫn dựa vào mặt tường lạnh băng, thần sắc vô hại lười biếng, nhìn kỹ nàng.
Nhìn đi, đáng thương như thế, da thịt trắng nõn biến thành