Chap 116: TIẾC RẺ (CỨ CHỜ XEM, TẪN CẨU)
Lời nói vừa dứt, Tô Tô cảm thấy lạnh người mất một nửa.
Cho nàng một thanh kiếm, nàng hoàn toàn có thể đánh ngã tất thảy mọi người ở đây, nhưng nói nàng nhảy thì nàng có thể nhảy kiểu gì?
Diệp Tịch Vụ trong trí nhớ của nàng ngược lại là biết nhảy, thế nhưng cái kỹ năng này, hoàn toàn không còn ở trên người Tô Tô.
Cầm sư đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhóm Ma Cơ đi đến gian chính của tẩm điện, Tô Tô cũng đi theo.
Nàng yên lặng đứng sau đám người, ý đồ che giấu chính mình sau bọn họ.
Ma Cơ đứng trước quái dị liếc nhìn nàng một cái.
Nhắc mới nhớ, Tô Tô đã đánh ngất xỉu người này. Ma Cơ gặp nàng "chủ động nhường chỗ", trong lòng vui mừng, mặc kệ Tô Tô có ý đồ gì, cao hứng bừng bừng đứng trước mặt Tô Tô.
Tiếng đàn vang lên, chúng nữ nâng lên tay áo, tư thái yêu kiều thướt tha, nhẹ nhàng nhảy múa.
Đạm Đài Tẫn từng là hoàng tử Chu quốc, thiên hạ Chu quốc am hiểu nhạc luật và vũ đạo, Di Nguyệt tộc dưới trướng hắn cũng thường xuyên ca múa.
Bắt đầu so sánh, vũ đạo của Ma Cơ dù có thêm mị hoặc, cũng không thể sánh bằng đệ nhất tuyệt diễm thế gian ca múa kia.
Linh quang của Tô Tô lóe lên, nàng không nhảy. Ở đây nhiều người, chín kẻ thiếu một người thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến buổi trình diễn.
Chỉ cần cơ thể nàng đủ linh xảo có thể thay đổi theo tư thế của nhóm vũ cơ ngay lập tức thì hoàn toàn có thể che giấu được sự vụng về.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn nhóm Ma Cơ, đưa chén uống rượu.
Hắn một mực không la ngừng, đôi mắt u lãnh, biểu lộ không có nửa điểm nhìn mỹ nhân đến mê say.
Tô Tô một mực che giấu sự tồn tại của mình.
Ma Cơ mặt ngoài là đang khiêu vũ nhưng thực thế đều đang quan sát phản ứng của Đạm Đài Tẫn. Biểu hiện này của Ma Quân, là hài lòng hay bất mãn đây?
Thần sắc hắn như cũ vẫn lãnh đạm, khác biệt hoàn toàn với đám ma tu đang hưng phấn bên ngoài. Chúng nữ nhảy đến nửa bài, trong lòng đều thấp thỏm.
Hôm nay hiến vũ vì để lưu lại, cùng Ma Quân có một đêm đẹp.
Thế nhưng khuôn mặt Ma Quân lại không có cảm xúc gì, các nàng còn có thể lưu lại sao?
Trong lòng mọi người lo sợ, cuối cùng cũng tạo tư thế kết thúc bài nhảy.
Tô Tô ngồi xổm xuống sau đám người, nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
"Nhảy xong rồi?" Người kia trong giọng nói mang theo ý cười trào phúng.
Nữ tử đứng đầu trên trán đổ mồ hôi hột, không biết tại sao lại cảm thấy mấy phần cảm giác áp bách vô hình. Nhưng dã tâm cùng tham vọng đôn đốc nàng mở miệng: "Thiếp còn vì Ma Quân mà chuẩn bị những thứ khác."
"Những thứ khác?" Hắn thấp giọng hỏi.
Gương mặt của hắn vốn là xinh đẹp tinh xảo tới cực điểm, dù tiếng nói mập mờ nhưng lại càng hấp dẫn.
Đối với nhóm nữ tu, hắn mới là đại ma tàn nhẫn làm chúng sinh điên đảo.
Các yêu ma vốn là Mộ Cường, nữ tu cơ cơ cầm đầu cơ hồ quỳ gối, ánh mắt si mê: "Ma Quân, hãy để thiếp phục vụ Ma Quân được chứ?"
Ánh mắt của tất cả mọi người lộ ra sự chờ đợi.
Yêu ma vốn tà dâm. Loạn, không có quan niệm trinh tiết, Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu nhìn các nàng, trầm thấp cười một tiếng: "Vậy một người hãy ở lại đây."
Hắn vừa nói, liền thăm dò chúng nữ, tâm trạng rạo rực. Tiếc nuối không thể giữ lại toàn bộ đành liền âm thầm phân cao thấp, không khí vừa mới hòa thuận một chút lập tức trở nên khẩn trương.
Trong lòng Tô Tô như mắc câu.
Bị ánh mắt của hắn đảo qua, đôi mắt mang theo sự dẫn dụ im áng, Tô Tô liền biết phải ứng phó thế nào trong tình huống này. Nàng hiện tại đang là thần, Đạm Đài Tẫn không có khả năng nhận ra được huyễn hóa thuật của nàng.
Trừ khi nàng không muốn thì mới có thể bị chú ý tới.
Tô Tô nghĩ, nàng vốn là Tiên giới đệ nhất mỹ nhân, bình thường nở một nụ cười gắng gượng thôi cũng đã rất đẹp, chính nàng cũng không thể ý thức được, nàng chính là rất câu dẫn người khác.
Đôi mắt sáng của nàng mang vẻ cười thanh thanh, đuôi mắt cùng đuôi mày tinh tế nhìn huyền y thiếu niên đang nghiêng nghiêng ngồi.
Bốn mắt nhìn nhau, chớp mắt một cái, hắn ngập ngừng một lúc, ngón tay nằm chặt vào chiếc ghế dựa bằng đá.
Một lát sau, Đạm Đài Tẫn lạnh lùng dời mắt, đưa tay chỉ.
Bị hắn điểm đến nữ tu vừa mừng vừa sợ, toan định tạ ơn thì ngón tay hắn bất ngờ di chuyển, chỉ về hướng Tô Tô: "Ngươi."
Tô Tô mặc dù nghĩ tới thân phận dưới tay hắn chỉ thế nhưng khi hắn chọn mình, nàng không khỏi hoài nghi, Đạm Đài Tẫn có phải đã nhận ra mình không?
Nàng vừa mới hoài nghi thì người ngồi trên vương tọa lại thản nhiên nói: "Ngày mai, ngươi, theo thứ tự tới."
Hắn lại tiện tay chỉ điểm thêm mấy người.
Lúc này Tô Tô không còn nghi ngờ gì nữa, nàng cắn răng, kìm nén cảm xúc trong lòng.
Kẻ thành ma quả thật dâm tà!
Các nữ tử dù không cam tâm vì không được ở lại, nhưng nghĩ tới còn có cơ hội, vừa lòng thỏa ý rời đi.
"Thất thần làm cái gì, muốn bản tôn phải hầu hạ ngươi? Quay lại đây." Đàm Đài Tẫn xùy cười một tiếng, ra lệnh.
Tô Tô đành phải đi qua.
"Rót rượu." Hắn nói.
Tô Tô kiềm chế cơn tức giận, Cửu Chuyển Huyền Hồi trận! Cửu Chuyển Huyền Hồi trận là quan trọng nhất!
Nàng ngồi bên cạnh hắn, rót cho hắn một chén rượu. Đạm Đài Tẫn nhận chén ngọc, Tô Tô chú ý tới, một viên ban chỉ màu đen, quả nhiên đang ở trên ngón tay cái của hắn.
Đạm Đài Tẫn tu vi sâu không lường được, còn có ba kiện Ma Khí, Tô Tô không biết Cửu Chuyển Huyền Hồi trận ở nơi nào, cũng không chạm tới được ban chỉ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn nhập ma đạo, nhưng thực sự hướng ma tâm bao nhiêu phần thì không ai biết.
"Tiếp tục."
Nàng nhận chén lại, Đạm Đài Tẫn nhận một chén uống.
Hai người đều không nói nhiều.
Ma Vực về đêm ngày càng lạnh, cho dù là thần nhưng Tô Tô vẫn cảm thấy làn da trở nên lạnh lẽo. Ma Vực là nơi bị lục giới vứt bỏ, nơi này đầy khổ sở, lúc thì giá rét, lúc thì khốc nhiệt.
Nàng không thể chống lại hàn khí, thân phận này không cho phép nàng sử dụng tu vi cao thâm của mình.
Đạm Đài Tẫn uống cạn sạch tất cả Say Thần nhưỡng, đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng. Tô Tô không kịp phản ứng, đã ngồi ở trong ngực hắn, hắn cách mạng che mặt, bóp lấy cằm nàng, lạnh lùng nhìn nàng.
"Tu vi gì?"
Nàng đổi giọng, nói: "Ngưng Nguyên."
Vương tọa là do đá lạnh đúc thành, càng trở nên lạnh lẽo không tưởng nổi, Tô Tô răng run khanh khách, mắt hắn lộ ra vẻ khinh miệt, tay có dùng chút lực nắm lấy cằm nàng.
Tô Tô trầm thấp kêu lên một tiếng đau đớn.
Người hắn rất lạnh.
Khi thành ma thì sẽ hợp nhất với thổ địa, nhiệt độ cũng không còn.
Hắn không nói một lời, ôm lấy nàng đi đến một cái phản rộng lớn.
Khiêu động Ma Diễm phản chiếu cái bóng thướt tha của nàng, Tô Tô có mấy phần hoảng hốt.
Chuyện này cũng không phải chưa từng làm qua, khi đó nàng cùng Đạm Đài Tẫn đều còn là phàm nhân. Lúc đó hắn hận nàng, rất nhiều lần thô bạo. Có những lúc không kìm nổi lòng mình, nàng nhìn phàm nhân thiếu niên không có tơ tình kia, không kìm được thương tiếc mà vui thích chi sắc.
Kết Xuân tằm sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử, nàng vô thức lùi lại, song nhìn thấy ban chỉ trên tay hắn, Tô Tô nhịn xuống.
Giờ phút này mà lui bước, lập tức sẽ thất bại.
Thế nhưng nếu không đi, chẳng lẽ thật sự phải cùng Đạm Đại Tẫn ở Ma Vực điên loan đảo phượng sao?
Huyền y Ma Quân trông thấy trong mắt nàng có ý trốn chạy, mỉa mai mở miệng: "Nếu ngươi không muốn thì cút ra ngoài, gọi người khác đến."
Câu nói này chọc giận Tô Tô, tất thảy kiều diễm cùng luống cuống đều biến mất, nàng nhìn Hỏa Diễm ấn trên trán Đạm Đài Tẫn, chỉ muốn hủy hoại Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, cảm thấy hắn thật đáng hận đến nỗi muốn hung hăng tung mấy cước.
Nàng cắn răng cười nói: "Ma Quân hiểu lầm rồi, có thể được Ma Quân thị tẩm