Chap 119: TRỞ VỀ TÌM HẮN (NGƯƠI CÓ NGUYỆN Ý RỜI KHỎI MA VỰC KHÔNG)
"Ngươi đã phát hiện từ lúc nào?" Tô Tô nhẹ giọng hỏi.
Đạm Đài Tẫn đem chuỗi hạt châu đeo vào tay mình, sợi tơ màu đỏ, hắn cũng đã từng thiếu thốn tơ tình.
Đạm Đài Tẫn thản nhiên nói: "Ngươi nói gì bản tôn nghe không hiểu, nhận quà đáp lễ rồi trở về đi. Ma Vực này ngày ngắn đêm dài, hôm nay người đến tẩm điện của bản tôn không phải là ngươi."
Hắn không vạch trần thân phận của Tô Tô, cách một mạng che mặt, hai người gặp được nhau mà không biết.
Tô Tô ngước mắt nói: "Đạm Đài Tẫn..."
Nàng còn chưa nói xong, một Ma Cơ thướt tha đầy mê hoặc đi tới.
Ma Cơ thản nhiên cười nói: "Ma Quân bệ hạ, thiếp phụng mệnh tới hầu hạ Ma Quân nghỉ ngơi."
Người được gọi tới là Kỳ Tuyết Nhi, là thủ hạ Kinh Diệt cũng là Ma Cơ có tu vi cao nhất. Kỳ Tuyết Nhi nhìn Tô Tô một cãi, trong mắt hiện rõ địch ý.
Kỳ Tuyết Nhi nói: "Thiếp còn phụng mệnh mang cho Ma Quân đại nhân thêm đồ tốt."
"Ồ?" Đạm Đài Tẫn vuốt cằm, cong môi: "Để bản tôn xem."
Kỳ Tuyết Nhi cười dựa vào cạnh hắn, trên bàn tay đưa ra mấy viên kim đan.
"Mời Ma Quân xem, thiếp đã tốn nhiều công phu lắm đấy."
Con ngươi Tô Tô hơi co lại, mấy viên kim đan kia là từ trên thân các tu sĩ khoét ra. Tu sĩ tu luyện mấy trăm năm, người có thiên tư mới có thể tạo ra một viên kim đan như thế.
Kỳ Tuyết Nhi có năm viên kim đan, chứng tỏ nàng ta ít nhất cũng đã gϊếŧ chết năm tu sĩ Kim Đan kỳ.
Đạm Đài Tẫn không thấy hỉ nộ thế nào, cầm lấy một viên kim đan trong tay Kỳ Tuyết Nhi xem xét.
Kỳ Tuyết Nhi ghé vào tai Đạm Đài Tẫn, sẵng giọng: "Những kim đan này đó, đều là người ta đi Tiêu Dao tông lấy đây này. Tuyết Nhi nghe bọn chúng nói Ma Quân là phản đồ, liền thay Ma Quân dạy dỗ tốt bọn chúng, chúng có tư cách nhắc tới Ma Quân sao?"
Tô Tô nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.
Những người này tất cả đều là huynh đệ ngày xưa ở Tiêu Dao tông hắn...
Đạm Đài Tẫn cong môi, hắn tán thưởng nói: "Ngươi làm rất khá."
Kỳ Tuyết Nhi được tán dương, vẻ mặt tươi cười, nàng nhẹ nhàng dựa lên vai Đạm Đài Tẫn, quay đầu nhìn Tô Tô khích: "Thế nào, vị muội muội này muốn ở lại đây tối nay, cùng chúng ta vui vẻ hay sao?"
Người trong Ma Vực phóng đãng, nếu đã có thể ăn một mình, hà cớ gì phải chia phần cho người khác?
Ánh mắt của Tô Tô từ trên người nàng ta chuyển sang Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn Tô Tô, nói: "Thế nào, ngươi không nghe nàng ấy nói sao? Không đi là muốn ở lại sao?"
Tô Tô đứng dây, siết chặt ban chỉ trong lòng bàn tay, nhịn cơn giận xuống, cười nói: "Đương nhiên là không, chúc Ma Quân tối nay khoái hoạt."
Nàng một hơi đi thật xa, không quay đầu nhìn đôi cẩu nam nữ kia.
Nàng tự nhủ với mình, Đạm Đài Tẫn trời sinh tà vật, nào có cái gì mà tình cảm thuần khiết.
Hắn cho nàng ban chỉ, tâm tư hắn vốn khó phỏng đoán, nói không chừng chính là một âm mưu.
Thế nhưng lại có một giọng nói phản bác vang lên trong đầu nàng, không phải như vậy.
Ngươi biết rõ, hắn không phải là người như thế.
Hắn có lẽ đã từng ti tiện, ác độc, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nếu không yêu nàng, hắn đã không có khả năng nhảy xuống sông Lệ Quỷ, không thể để cho Trọng Vũ cầm đả thương hắn, thu lại Đồ Thần nỏ.
Tô Tô dựa vào một trụ đá, nhìn ban chỉ trong tay.
Một khi phá hủy được Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, Tiên Ma sẽ đại chiến hết sức căng thẳng, Đạm Đài Tẫn sẽ trở thành mục tiêu công kích, không thể quay đầu.
"Tô Tô, ngươi đang khó chịu sao?" Trọng Vũ bay ra ngoài, nháy mắt với nàng.
Nó trước kia thích hình thái uy vũ, nhưng gần đây lại phát hiện, cứ nhỏ nhắn đáng yêu sẽ thích hợp đi theo Tô Tô hơn.
Tô Tô nói: "Không có!"
"Tốt rồi, Tô Tô không có." Trọng Vũ nói, "Vậy chúng ta đi, cứ để mặc cho Ma Quân ở Ma Vực này mà tự sinh tự diệt, chúng ta phải đi hủy diệt Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, báo cho Cù Huyền Tử biết tin tức để ngài cùng Tiên giới tấn công đến, đem những ma tu kia gϊếŧ không chừa mảnh giáp."
Tô Tô chớp chớp đôi mi dài, mặt đất Ma giới hóa hồng.
Trọng Vũ vụиɠ ŧяộʍ nhìn Tô Tô: "Đạm Đài Tẫn không giống như Công Dã sư huynh, tiên môn người sẽ không thương hại hắn, sẽ chỉ gϊếŧ hắn."
"Ngươi đừng nói nữa." Tô Tô cắn răng nói, "Hắn còn đang đắm mình trong trụy lạc."
"Có một chuyện Trọng Vũ một mực giấu diếm Tô Tô. Lúc đầu Trọng Vũ không có ý định nói, thế nhưng hôm nay ở trên đường, lúc thấy ánh mắt Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô, Trọng Vũ cảm thấy hắn có chút đáng thương."
"Ngươi không phải là Thần khí sao? Thần khí thì sao là cảm được tình người?"
Trọng Vũ nhẹ nhàng cọ vào má nàng, thanh âm trong trẻo: "Thần yêu thế nhân."
Tất cả mọi người đều cảm thấy, Thần nên vô dục vô cầu, đoạn tình tuyệt yêu, nhưng đoạn tình tuyệt yêu thì chỉ là một cái xác không hồn, vậy thì có xứng đáng làm Thần đâu.
"Thần yêu thế nhân." Tô Tô thấp giọng lặp lại, nàng đột nhiên nhớ tới Tắc Trạch vừa ôn nhu lại bao dung ở trong Hoang Uyên, Tắc Trạch dù ở bên trong Hoang Uyên đầy yêu ma, nhưng vẫn giữ lại một phần thiện lương.
Đó mới là Thượng cổ Thần.
"Bên trong Thương Nguyên bí cảnh, lúc ngươi rớt xuống sườn đồi, Trọng Vũ đem ngươi bỏ vào Thiên Lý Họa Quyển dưỡng hồn, khi đó ngươi vẫn còn là hình hài của một nữ tử. Ngươi lớn lên từng ngày, máu của ngươi có thể mở ra những mảnh vỡ quá khí, bên ngoài mỗi ngày đều có kẻ ngấp nghé hồn phách của ngươi, là Đạm Đài Tẫn đã bảo vệ ngươi."
"Về sau ngươi hứa hẹn hắn, đợi đến khi ra khỏi Thiên Lý Họa Quyển, ngươi sẽ đi tìm hắn, dẫn hắn về nhà."
Trọng Vũ đậu trên trán Tô Tô, mở ra tràng cảnh ở Thiên Lý Họa Quyển cho nàng.
Tô Tô nhắm mắt lại, đoạn ký ức bị khuyết đó đang mở ra trong đầu.
Đứa trẻ chạy đến, nhìn về phía huyền y thiếu niên.
"Ta biết ngươi thích ta."
Từ lúc ra khỏi Thiên Lý Họa Quyển, Đạm Đài Tẫn không còn mặc huyền y nữa, chỉ vì nàng từng nói y mặc bạch y thật đẹp.
Một câu thật đẹp, bạch y của hắn dù dính máu cũng chưa từng cởi.
Nàng hứa hẹn cùng hắn bắt đầu lại, thế nhưng lại quên mất hắn, cuối cùng lại bỏ rơi hắn.
Tô Tô mở mắt ra.
Trọng Vũ lúc đầu còn cho rằng nàng vẫn đang do dự, ai ngờ nàng cười cười, nói: "Về thôi, Trọng Vũ."
*
Kỳ Tuyết Nhi tựa trước ngực của nam tử, tâm tư chập chờn.
Yêu ma lưỡng giới ai không sùng kính Ma Quân, nghĩ đến một hồi sẽ cùng người ngay phiên vân phúc vũ, Kỳ Tuyết Nhi hưng phấn không thôi.
Kỳ Tuyết Nhi đầy ghen tuông muốn nói xấu Tô Tô, dịu dàng nói: "Ma Quân, thiếp thắc mắc rằng tiểu nha đầu kia đã hầu hạ người nhiều ngày, không biết tại sao hôm qua Ma Quân không coi trọng nàng ta nữa, không lẽ nàng ta khiến Ma Quân không vui sao?"
Tay nàng ta lần lần mò đến đai lưng của Đạm Đài Tẫn.
"Đúng vậy." Người đó là vậy, hết lần này đến lần khác đem tâm hắn dẫm đạp.
Kỳ Tuyết Nhi không nhìn thấy sự trào phúng bên trong đôi mắt màu đỏ của hắn, cho là mình đã đúng. Đạm Đài Tẫn quanh thân ma khí cường đại, Kỳ Tuyết Nhi một mặt bị khí tức này áp chế cảm thấy khó chịu, một mặt lại vì khí tức cường đại ấy mà sinh lòng thèm khát.
Nàng khó chịu nhẫn nại, tay run run, cởi y phục của hắn.
Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu tản mạn nhìn nàng, giống như đang đánh giá một miếng thịt trên cái thớt gỗ.
Kỳ Tuyết Nhi vừa đụng phải vạt áo của hắn thì tẩm điện của Ma Vực bị một người một cước đá văng.
Lòng bàn tay của Đàm Đài Tẫn ma khí trì trệ, nhìn về phía cổng.
Lê Tô Tô đang đứng ở đó.
Nàng