Lưu Ly lái xe rời khỏi Sở gia, trong lòng bực bội khó chịu đến phát điên. Đã nhiều năm rồi cô mới trải nghiệm cảm giác bức bối đến vậy, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài. Ngày nào còn sống dưới thân phận của Sở Lưu Ly, cô sẽ không thể làm theo ý mình.
Càng nghĩ, cô càng đạp chân ga, chiếc xe lao nhanh như gió về phía trước.
Vài phút sau, Lưu Ly dừng tại một quán lẩu với hai mắt sáng lấp lánh, liếm môi đầy thích thú:
- Quả nhiên, vẫn phải ăn đồ cay mới hạ hỏa được.
Bước vào bên trong, không ngờ các bàn đã chật kín người. Cô liền vẫy tay hỏi một phục vụ:
-Cho hỏi còn bàn không?
Nữ nhân viên xem xét xung quanh một hồi mới trả lời:
- Thật xin lỗi thưa quý khách, hiện tại đã hết bàn đơn rồi. Nhưng mà, bên trong vẫn còn vài bàn ghép, nếu như cô không cảm thấy phiền, chúng tôi sẽ giúp cô sắp xếp.
Lưu Ly mím môi, suy nghĩ tầm vài giây rồi đáp:
- Được thôi.
Dù sao thì cũng chỉ ăn một bữa thôi mà, vào quán rồi cô cũng lười đi ra lại lắm.
Nghe vậy, người nhân viên ngay lập tức đi đến một dãy bàn, sau khi thương lượng với những vị khách ở đó, cô dẫn Lưu Ly ngồi vào chỗ của mình.
Thực đơn vừa để lên, cô không cần nhìn đã nói:
- Một nước lẩu Tứ Xuyên và đồ nhúng đầy đủ, nước chấm cho nhiều ớt giúp tôi.
Phục vụ gật đầu đáp lại rồi lui xuống, mấy phút sau mang lên đồ Lưu Ly đã gọi. Nhìn một bàn đầy thức ăn, cô vắn tay áo lên, cầm đũa bắt đầu đánh chén.
...
Bên cạnh, một đám người tụ tập với nhau, dường như đều là bạn học cũ, bọn họ đứng lên hướng ly rượu về phía một đôi nam nữ nói:
- Tháng sau hai cậu kết hôn rồi, chúc mừng chúc mừng.
Không khí sôi nổi vui vẻ, ai ai cũng nở nụ cười, có thể thấy mối quan hệ giữa bọn họ vô cùng tốt. Thế nhưng chưa vui được bao lâu, một cô gái bỗng dưng xuất hiện.
Không khí đột nhiên trở nên ngại ngùng, đến Lưu Ly cũng có thể cảm nhận được. Vì bàn đã chật kín người nên cô gái ấy dò hỏi sang Lưu Ly:
- Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây được không?
Cô ngước lên, liếc nhìn đám người một cái, nụ cười trên môi họ đã thu về hết, nét mặt rõ ràng không tốt. Nhìn lại cô gái, Lưu Ly chậm rãi gật đầu.
Cô tiếp tục ăn phần của mình, nhưng bên tai vẫn nghe được những gì bọn họ nói. Sát bên cạnh có hai người đang thì thầm với nhau, Lưu Ly dù không muốn nghe trộm cũng khó:
- A Hạo và Mạc Mạc sắp kết hôn rồi, trước khi cưới, bọn họ tổ chức một buổi tiệc thân mật để báo tin với bạn bè, toàn bộ là thân quen mới được mời đến, nhưng tại sao cô ta cũng đến vậy?
- Đúng đấy, Lệ Lệ là bạn gái cũ của A Hạo, chúng ta cũng là bạn cũ của cô ấy không tiện ý kiến nên mới ngại ngùng như thế này đây.
- Chúng ta thì có thể ý kiến gì chứ, chính chủ còn nhiệt tình đón tiếp kia kìa. Dù Lệ Lệ là không mời mà đến, nhưng Mặc Mặc vẫn lịch sự như vậy, thật chuyên nghiệp.
- Đúng đấy, thật khâm phục nghị lực của cô ấy.
...
Lưu Ly uống một ngụm nước không lên tiếng, ở góc độ của cô vừa vặn nhìn thấy được mọi hành động của cặp đôi chính. So với cô gái đang gồng mình cố tỏ ra thân thiện, người đàn ông lại liên tục né tránh, biểu hiện này...
Bạn gái cũ trên bàn liên tục mời rượu đám người, uống hết ly này đến ly khác, mỗi một ngụm đều chúc đôi vợ chồng sắp cưới trăm năm hạnh phúc, cứ như vậy rất nhanh cô ta đã say. Chúc phúc xong, cô ta lấy cớ rời đi, lảo đảo cầm túi xách bước ra khỏi quán lẩu.
Nhìn cảnh tượng như vậy không ai có ý định giúp đỡ, nhưng cuối cùng người đàn ông vẫn đứng lên, nói:
- Để anh tiễn cô ấy.
Dứt lời, anh ta liền đuổi theo. Đằng sau cô vợ ngồi đờ đẫn, nét buồn hiện rõ trên mặt nhưng vẫn cố gượng cười với mọi người.
....
Lưu Ly nhìn chuyện xảy ra, lắc đầu thầm thán:
- Haizzz, đúng là một câu chuyện cẩu huyết mà!
Thở dài một hơi, cô quay lại tiếp tục ăn lẩu, không để ý đến bọn họ nữa Vị cay cộng với hơi nóng lan tỏa trong miệng, kích thích vị giác của cô đến tận óc.
Một lát sau, Lưu Ly dừng đũa, xử xong một nồi lẩu lớn no căng bụng, cô gọi phục vụ đến thanh toán, sau đó ra về.
Bước ra khỏi cổng, Lưu Ly bất ngờ khi thấy cô gái ngồi bàn bên đã ra đây từ lúc nào, đang đứng sững sờ nhìn thứ gì đó, theo tầm mắt của cô ấy thì phát hiện người đàn ông đang ôm một người phụ nữ vào lòng.
"..."
Hmm, nhìn quen thế nhỉ.... Là cô bạn gái cũ sao?
Lưu Ly bất giác nhếch môi, trong lòng cảm thán, phim tình cảm vẫn chưa chiếu hết sao? Mối tình tay ba từ quán lẩu ra đây diễn tiếp hả?
Đề nghị các người tôn trọng dân FA đi!
Lắc đầu, Lưu Ly nhấc chân bước đi. Bấy giờ người đàn ông đã phát hiện ra cô gái kia, ngay lập tức tiến đến giải thích. Nhưng cô ấy đã quá đau lòng, đương nhiên lắc đầu cự tuyệt.
- Chúng ta đã gần kết hôn rồi, em đừng giận dỗi vô cớ nữa.
Chỉ một câu này, đã khiến bước chân của Lưu Ly dừng lại, cô cau mày quay đầu, nhìn hai người đang đứng chung một chỗ, bạn gái cũ của gã đàn ông đã bỏ đi rồi.
Hai từ "kết hôn" nghe sao chướng tai vậy nhỉ? Tối nay cô đặc biệt nhạy cảm, ghét hai từ đó lắm nhé!
…
Cùng lúc ấy ở phía đối diện, hai bóng người bước ra từ tòa nhà lớn, Mặc Khiết Thần vừa hoàn thành công việc tại công ty, chuẩn bị lên xe trở về nhà.
Lúc mở cửa, chợt nhìn thấy bên đường bóng dáng quen thuộc, anh nhận ra đó chính là Sở Lưu Ly
"..."
Hử! Lại là cô ta? Trong một ngày có thể gặp mặt những hai lần? Là trùng hợp hay cố ý đây?
Người đằng sau thấy anh đứng sững, theo ánh mắt nhìn về hướng quán lẩu đối diện thì liền lên tiếng:
- Mặc tổng, đó là quán lẩu mới khai trương vài ngày trước, rất thu hút khách. Tối nay anh vẫn chưa ăn gì, hay là qua đó dùng thử?
Mặc Khiết Thần không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cô gái phía xa xa. Cô ta... lại muốn làm gì nữa đây?
....
Cặp đôi nam nữ vẫn tranh cãi qua lại, mắt cô gái đã ngân ngấn nước, khàn giọng hỏi:
- Anh còn yêu cô ta phải không?
Người đàn ông theo bản năng trốn tránh:
- Cô ấy uống say rồi, anh chỉ tiễn một đoạn thôi.
- Em hỏi anh còn yêu cô ta