"..."
Hả??
Anh ta vừa mới nói gì thế? Sao nghe kì quái quá thể?
Lưu Ly nghệch cả mặt ra, theo bản năng hỏi:
- Này, anh có biết mình đang nói cái gì không vậy?
Nói bậy thì có thể nhổ nước miếng ra nói lại, nhưng nói sai sự thật thì không được đâu nha.
Mặc Khiết Thần nhìn thẳng vào mắt cô, lặp lại lời của mình một lần nữa:
- Cô là đồ của tôi.
"...."
Lần này thì xác định không nghe nhầm rồi!
Anh trai à, bị điên vậy lâu chưa? Sao bệnh viện tâm thần không đưa xe đến đón anh vào trại vậy?
Lưu Ly cau mày, khó chịu đáp:
- Cái áo trên người anh mới là đồ của anh ấy, đừng có mà ăn nói hàm hồ thế chứ.
Người đàn ông không trả lời, Lưu Ly tiếp tục kháng cự:
- Tôi thấy bệnh tình của anh cũng nghiêm trọng lắm đó, mau đi tìm bác sĩ khám đi. Thả tôi ra.
Mặc Khiết Thần mím môi, bất chợt lên tiếng:
- Giữ bản thân mình cho tốt, đừng vì chút danh lợi mà hủy hoại hạnh phúc cả đời. Tôi ghét nhất đồ của mình bị người khác cướp mất.
"...."
Kệ anh chứ, khoe để ai nghe? Lảm nhảm cái gì không biết!
Lưu Ly nghiêm mặt, trầm giọng quát:
- Tôi không hiểu anh đang nói gì, nhưng mà... mau thả tay ra. Tôi cảnh cáo lần cuối cùng đấy.
Nghe xong, người đàn ông buông tay ra thật. Anh ta lùi về sau một bước, cất giọng lạnh nhạt:
- Rồi sẽ có lúc cô chủ động đến tìm tôi.
Sau đó, không thèm nghe câu trả lời của Lưu Ly mà trực tiếp ngồi vào xe của mình. Lưu Ly tức cả cái lồng ngực, không ngừng thở dốc nhìn Mặc Khiết Thần qua lớp kính dày cộm.
Ở đâu ra cái tên vừa ngang ngược vừa ngạo mạn này vậy trời? Điên như thế sao sống tốt được đến giờ vậy hả?
"Bộp" - Không thể chửi thành tiếng, Lưu Ly dùng chân đá một cú thật mạnh vào xe của người đàn ông, khiến anh ta quay sang nhìn cô.
Bốn mắt lại chạm nhau, Lưu Ly lên tiếng cảnh cáo:
- Này, đừng có để tôi gặp lại anh thêm lần nào nữa.
Có đẹp trai cô cũng đánh á!!
Đám vệ sĩ bấy giờ mới chạy ra, nhìn hành động của Lưu Ly với ánh mắt phản cảm, nhưng cô cũng không chịu thua, quay phắt lại trừng bọn họ một trận.
Nhìn cái gì mà nhìn, làm như có mình các người không vui vậy. Bà đây cũng đang tức điên lên đó! Đã đủ thứ chuyện trên đời rồi còn gặp phải tên dở hơi này, mau mau mang anh ta đi đi trước khi tôi cho chầu Diêm Vương cả lũ đấy!
Mặc Khiết Thần ngoảnh đầu không để tâm tới, đám thuộc hạ cũng không dám làm gì, chia nhau ra lên xe rời đi.
Lưu Ly ôm theo cục tức đi vào trong nhà, thấy Lan Bách Tinh và Sở Thiên Minh ngồi trên ghế, liền tiến tới hỏi:
- Người đó đã nói gì với ba mẹ?
Lan Bách Tinh lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời:
- Vẫn chưa nói được mấy câu, chỉ bảo đến tìm con mà thôi.
"...."
Thật sao? Vậy là anh ta không nói dối. Nhưng mà, chẳng lẽ đến tìm cô để lảm nhảm mấy câu kì quái đó hả? Độ điên cũng không vừa đâu!
Lưu Ly im lặng một chút, Sở Thiên Minh lại lên tiếng:
- Con quen với Mặc tổng sao?
Cô liếc mắt, đáp một cách qua loa:
- Không có, chỉ là từng gặp trong bữa tiệc thượng lưu một lần thôi.
Nghe vậy, ông nghi ngờ suy đoán:
- Chỉ gặp một lần lại đến tận đây tìm con sao? Không phải cậu ta có ý gì với con đấy chứ?
Mặc Khiết Thần là ai, có thân phận như thế nào ai không biết chứ? Tổng giám đốc tập đoàn tài chính chứng khoán PJH, người thừa kế đời thứ ba của Mặc gia - gia tộc giàu nứt đố đổ vách với khối tài sản ước tính lên đến hàng tỷ đô la.
Xét về quyền lực, nhiều hơn cả Sở gia gấp vạn lần, một người ở trên cao chót vót như thế khi không đến tận nhà tìm một thiên kim của gia tộc nhỏ không phải bất thường lắm sao?
Ấn đường Lưu Ly cau lại, cô quay sang nhìn Sở Thiên Minh, hỏi:
- Có ý thì sao mà không có ý thì sao? Ba lại muốn làm gì?
Người đàn ông nhướn mày, tỏ vẻ hiển nhiên trả lời:
- Nếu như giữa con và Mặc tổng có thể có gì đó thì chuyện hôn ước với Bác gia ba đã suy nghĩ kĩ càng hơn rồi. Dù sao thì xét về mọi mặt, điều kiện của Mặc gia hơn rất nhiều gia tộc lớn ở Bắc Kinh này.
"...."
Ha.... thật không thể tin được ông ta dám nói những lời như thế. Cô còn chưa tính toán việc ông tự ý quyết định chuyện liên hôn đấy!
Lưu Ly thở hắt ra một hơi, âm giọng đột nhiên trở nên lớn hơn:
- Rốt cuộc trong mắt ba con là cái gì vậy? Sự tồn tại của con chỉ để ba mang ra làm giao dịch có ích lợi cho Sở gia thôi sao? Ba rốt cuộc có từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa? Ba nhìn những gì mình làm hiện tại xem, có chỗ nào khác với những người mang hàng hóa ra chợ mua bán không?
- Lưu Ly, con nói cái gì mà "mua bán" khó nghe như vậy? Sở gia cho con nhiều thứ, bây giờ chỉ muốn con giúp gia tộc ta một chuyện, con cũng đâu phải không có lợi ích gì? - Sở Thiên Minh chất vấn ngược lại.
Mà những lời này, lọt vào tai cô đều trở nên rất nực cười.
Hừ, muốn nghe lời dễ nghe à? Lời khó nghe hơn cô còn chưa nói đâu!
Lưu Ly mím môi, ánh mắt đen láy lạnh lẽo, chậm rãi lên tiếng:
- Ba nói Sở gia cho con nhiều thứ? Vậy đã cho cái gì? Là Sở gia