Nhận ra mùi hương quen thuộc, Lưu Ly theo bản năng quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp nhìn ra người đó là ai thì một tốp nam nữ đi ngang qua đã đụng trúng vai cô.
Vì không muốn có người nhận ra thân phận, cô ngay lập tức cúi đầu nhận lỗi:
- Xin lỗi, là lỗi của tôi.
-Đi đứng phải nhìn đường chứ. - Đám người khá nổi nóng, liền lên tiếng cằn nhằn.
Lưu Ly không nấn ná ở lại nữa, sau khi xin lỗi xong cô kéo thấp mũ xuống rồi đi thẳng vào trong. Mà người đàn ông kia lúc này cũng đang vui vẻ bên những cô gái xinh đẹp, nét mặt đã ngà ngà say.
- Cố thiếu, sao hôm nay anh về sớm quá vậy? Không ở lại với tụi em thêm một chút nữa~
Giọng điệu của những cô nàng này ngọt ngào như kẹo dẻo, khiến ai nghe cũng cảm thấy thỏa mãn. Nhưng người đàn ông nở chỉ nụ cười nhạt, trả lời:
- Lần sau sẽ đến tìm các em tiếp.
Vừa nói anh ta vừa lục lọi chiếc áo vest trên người, nhưng lại phát hiện không có điện thoại của mình. Nghĩ rằng bản thân đã để quên trong phòng rượu khi nãy, anh vội vàng quay trở lại quán bar.
...
Bên trong, Lưu Ly đi dọc quầy pha chế, dùng đôi mắt sắc bén của nhìn một lượt xung quanh, rồi búng tay gọi một bartender:
- Hey, tôi nghe nói Bác thiếu tối nào cũng đến đây chơi, anh ta đang ở phòng nào vậy?
Người đàn ông quay sang nhìn cô, nheo mắt hỏi:
- Ý cô là... Bác thiếu gia - Bác Trác Huân sao?
Lưu Ly gật đầu, thấy vậy anh ta lại hỏi tiếp:
- Cô có quan hệ gì với ngài ấy?
Cảm nhận được sự nghi ngờ, Lưu Ly suy nghĩ vài giây rồi mới đáp:
- Tôi là bạn của Bác thiếu, hôm nay cậu ta rủ tôi đến đây chơi nhưng không đưa số phòng, làm tôi đi vòng nãy giờ vẫn chưa tìm ra.
Người đàn ông nghe giải thích, tuy thấy khá hợp lí nhưng vẫn chưa xua tan đi niềm nghi hoặc. Lưu Ly không muốn cho anh ta thời gian, ngay lập tức rút điện thoại trong người ra, đồng thời than thở:
- Haizz thôi vậy, để tôi tự mình gọi cậu ta ra đón luôn. Nhân viên ở đây thực chẳng được ai, đến Bác Trác Huân cũng không biết.
Nói rồi, tay cô bấm nhanh một dãy số, còn rất ung dung đưa lên tai nghe, dáng vẻ chẳng có chút sợ hãi nào. Hành động cùng lời nói của cô như một chất xúc tác khiến người đàn ông kia hoảng hốt, nhanh chóng lên tiếng:
- Thưa cô, Bác thiếu gia đang ở phòng rượu số 7 tầng trên, ngài ấy đã đến được một lúc rồi.
Bác Trác Huân là công tử nhà giàu nức tiếng ở đây, nếu để anh ta phàn nàn với quản lí, anh sẽ bị đuổi việc mất. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vẫn là không nên chọc vào thì hơn.
Lưu Ly âm thầm nhếch môi, không nhanh không chậm thu lại điện thoại. Cô rút một ít tiền trong túi vung cho người đàn ông, nhoẻn miệng nói:
- Trả lời sớm có phải tốt hơn không.
Dứt lời, Lưu Ly liền quay người rời đi. Cô theo chỉ dẫn lên tầng trên, khi đi qua một đám con gái đang nói chuyện cười cợt, cô dừng chân, hỏi nhỏ:
- Này, các cô có muốn vừa vui vẻ một đêm vừa kiếm tiền không?
Đám phụ nữ nhìn Lưu Ly từ trên xuống dưới chỉ với nửa con mắt, khinh thường không đáp lại. Cô không vội tức giận, rút tiếp trong người ra một xấp tiền, lên giọng:
- Ai làm tốt hơn sẽ có thưởng.
...
Lát sau, một người phục vụ đi ra từ phòng 7, khẽ gật đầu với Lưu Ly. Cô mỉm cười, quay sang ném cho những người bên cạnh một ánh mắt, các cô gái vui vẻ đi vào căn phòng đó. Bác Trác Huân bên trong đã ngà say, ánh mắt phong tình phóng đãng nhìn đám phụ nữ đi vào, trong lòng nổi lên từng cơn rạo rực.
Mấy cô liên tiếp nhảy vào người anh ta, che khuất tầm mắt, một cô gái chớp thời cơ gắn camera thu nhỏ Lưu Ly đã đưa trước đó vào một góc đẹp, sau đó quay lại mỉm cười ngọt ngào với người đàn ông. Nhạc sàn mở to, ánh đèn lập lòe ma mị, Bác Trác Huân ngay lập tức như chìm vào mộng cảnh, đến thân thể đã không tự khống chế được nửa rồi.
Lưu Ly đứng bên ngoài, cởi bỏ lớp khẩu trang, ngón tay vô thức uốn vòng đuôi tóc, nhếch môi khẽ lên tiếng
- Chú rể của tôi, đây là quà mừng đấy. Quà mừng chúng ta... hủy hôn!
Ngày hôm qua, cô đã thu thập rất nhiều thông tin của Bác Trác Huân, và dựa theo đó lên kế hoạch. Lưu Ly biết anh ta thường xuyên đến quán bar này chơi nhưng rất kín đáo, không để lọt vào tầm ngắm của báo chí. Cô đã thuê một người phục vụ ở đây bỏ thuốc lẫn vào rượu của anh ta, sau đó thì thêm những cô gái này nữa, chắc chắn sẽ biến đêm nay trở nên khó quên.
Lưu Ly rút trong túi ra một chiếc điện thoại, màn hình đã được kết nối với camera trong phòng, hình ảnh rõ nét bắt trọn khuôn mặt của Bác Trác Huân, quay cận cảnh những tư thế động tác không thể miêu tả được bằng lời. Cô mỉm cười, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ba à, việc nhốt con ở Sở gia là một hành động cực kì ngu ngốc, nó chẳng những không thể trói buộc được con, ngược lại còn giúp con tạo bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Lần này, con sẽ khiến cả hai người phải thua tâm phục khẩu phục.
Đúng lúc này, một người đàn ông bất ngờ đi ra từ căn phòng khác, Lưu Ly phản ứng rất nhanh, ngay lập tức kéo mũ cúi mặt xuống, còn bình tĩnh cất điện thoại và mang khẩu trang vào như không có chuyện gì.
"Reng" - Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, người đàn ông nhanh chóng nhấc máy trả lời:
- À, tôi đang đến đây, vừa ra khỏi bar.
Nói rồi, anh ta dửng dưng bước đi, Lưu Ly liếc mắt nhìn theo, sau khi xác định hắn không để tâm đến mình mới quay người đi về hướng ngược lại. Thế nhưng cô không hề biết rằng người đàn ông cũng đã quay đầu nhìn về hướng của cô:
- Hổ con?
===================================================
Lưu Ly đi xuống tầng, chen qua đám người đông đúc nhằm che mắt các nhân viên phục vụ khác rời