Mặc Khiết Thần đến phòng sách, không ngờ lại thấy được cảnh tượng động trời. Nhìn hai người một nam một nữ thân trên thân dưới, tư thế mập mờ như vậy khiến ai cũng có chung một suy nghĩ, anh cũng không ngoại lệ.
- Hai người đang làm cái gì vậy? - Một cỗ tức giận không biết từ đâu xông lên, Mặc Khiết Thần đứng tại chỗ chất vấn.
Cố Thiên Vương nghe thấy tiếng của anh, ngay lập tức kéo theo Lưu Ly đứng dậy, bối rối đáp:
- Không, không phải như cậu nghĩ đâu. Là cô ấy vừa cứu tôi.
Nói rồi, anh quay sang nhìn lướt một lượt thân thể của cô gái, lo lắng hỏi:
- Này Sở Lưu Ly, cô không sao chứ?
Lưu Ly chớp mắt nhìn anh, bây giờ trong đầu cô đều chỉ suy nghĩ đến một chuyện. Liệu có phải, Cố Thiên Vương là người đàn ông đêm đó không?
- Anh chính là người đã cứu tôi? - Nghĩ là làm liền, cô cất tiếng hỏi:
Cố Thiên Vương hơi ngơ ra, ngây ngốc đáp:
- Nói gì vậy chứ? Cô mới là người cứu tôi mà? Có phải đầu bị đập trúng nên có vấn đề rồi không? Cô đừng dọa tôi, Sở Đại tiểu thư.
Mặc Khiết Thần không hiểu hai người đang nói gì, liền bước tới:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Thiên Vương khổ não lắc đầu, ngập ngừng trả lời:
- Một lời khó kể hết được, chuyện xảy ra quá bất ngờ, tôi... tôi cũng không biết phải nói từ đâu nữa. Nhưng mà giữa hai chúng tôi thực sự không phải như cậu nghĩ đâu. Có đúng không, Sở Lưu Ly?
Vừa nói, anh vừa ra hiệu cho cô gái bên cạnh mình lên tiếng, nhưng Lưu Ly vẫn cứ đứng bất động nhìn anh. Cố Thiên Vương càng thêm sốt ruột, giơ tay lên lay lay vai cô:
- Nói gì đi chứ, sao cô cứ nhìn tôi mãi vậy?
Lưu Ly vẫn còn chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, mắt chăm chăm vào người đàn ông trước mặt không rời:
- Anh...
Thế nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì một cánh tay đã vươn ra, Mặc Khiết Thần gỡ hai tay Cố Thiên Vương trên vai của cô xuống, lạnh lùng nhìn anh ta nói:
- Cậu tốt nhất nên giải thích chuyện này rõ ràng cho tôi.
Dứt lời, anh quay sang nhìn Lưu Ly, thô bạo bắt lấy tay cô kéo đi:
- Theo tôi!
Lưu Ly giật mình sực tỉnh, có chút vùng vẫy đáp:
- Khoan đã, anh làm gì vậy? Bỏ tay tôi ra!
- Anh muốn đưa tôi đi đâu? Mặc Khiết Thần!
Người đàn ông kéo cô rời khỏi căn phòng, âm thanh vang lại dần dần nhỏ đi, cuối cùng thì im bật. Một mình Cố Thiên Vương đứng ở đó, ánh mắt mang theo nhiều nghi vấn. Nhìn bàn tay năm ngón của mình, anh chợt nhớ lại chuyện vừa nãy, vì muốn bảo vệ Sở Lưu Ly nên đã ôm lấy cô ta.
Chưa bao giờ nghĩ cơ thể mảnh mai của cô ấy lại mềm mại đến vậy, hơn nữa, ở khoảng cách gần như có thể thấy được lỗ chân lông của đối phương, cô ta thực sự rất xinh đẹp. Dường như chỉ trong một thoáng qua thôi, anh đã nghĩ... Lưu Ly chính là tiên nữ.
Cố Thiên Vương hồi tưởng đến ngây cả người, rồi bỗng sực tỉnh trở lại. Anh chớp chớp mắt, tự vả vào mặt mình một cái:
- Đang nghĩ cái gì vậy nè. Điên mất rồi, mau về phòng thôi.
Lẩm bẩm vài câu, người đàn ông quay đầu đi ra ngoài.
...
Mặc Khiết Thần đã dẫn Lưu Ly ra đến tận cửa nhà anh, nhưng suốt quãng đường không hề nói gì cả, khiến cô cảm thấy rất bực bội. Vả lại, sức lực của anh ta đang làm đau cô, như thể cổ tay sắp bị bóp nát tay vậy. Lưu Ly chịu không nổi liền dùng hết sức vùng vẫy, may mắn đã thoát được.
Cô xoa xoa cổ tay mình, cau mày lên tiếng:
- Anh đang làm cái quái gì thế, Mặc Khiết Thần? Muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Người đàn ông dừng chân vài giây, rồi quay lại nhìn cô, trong ánh mắt không hiểu sao lại ánh lên chút lửa giận:
- Cố Thiên Vương không phải người ai cũng có thể dây vào đâu, cô đừng tự đâm đầu vào chỗ chết, sẽ hủy hoại bản thân mình đấy.
Lưu Ly nghe xong thì thở hắt ra một hơi, nực cười đáp:
- Anh nghĩ đi đâu vậy chứ? Ai nói là tôi muốn dây vào anh ta, đồ thần kinh!
Khó chịu mắng mấy chữ, cô quay người không muốn để ý đến anh ta nhưng đột nhiên bị Mặc Khiết Thần ngăn lại, anh bắt lấy tay cô giật ngược về phía mình, quát:
- Tôi đã nhắc nhở một lần rồi nhưng hình như cô không nhớ nhỉ? Sở Lưu Ly, cô là đồ của tôi, đừng bao giờ có những suy nghĩ không an phận.
Lần này Lưu Ly thật sự bị chọc cho tức giận, cô lớn tiếng nói:
- Tôi không phải đồ của anh, Mặc Khiết Thần, tôi là chính tôi, không phải thứ sở hữu của ai hết. Anh mà còn dám cư xử tùy tiện như vậy nữa, tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Hơn một nửa cuộc đời của cô bị Lãnh Hàn Thiên Lâm trói buộc đã đủ rồi, cô chẳng muốn là thứ đồ của ai cả. Một người ngay quá khứ của bản thân cũng không biết, tại sao thứ duy nhất là tự do cũng không ai muốn cho cô?
Người đàn ông vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của Lưu Ly, tiếp tục chất vấn:
- Tôi thì không được, nhưng người khác thì được đúng không? Vậy nên cô mới tiếp cận Cố Thiên Vương chứ gì?
- Anh có ý gì đấy? - Lưu Ly nghiến răng, trừng mắt nhìn anh ta.
Mặc Khiết Thần thả tay cô ra, gằn giọng nói:
- Không phải sao? Đêm khuya cô cùng cậu ta ở chung trong một căn phòng, nói đùa cợt nhả, còn tiếp xúc thân mật đến vậy. Nếu không phải tôi kịp thời phát hiện ra, thì ai mà biết các người còn muốn làm chuyện gì nữa?
"Chát" - Lời vừa dứt, người đàn ông đã nếm trọn một cú tát trời giáng, Lưu Ly khó tin nhìn anh, run run lên tiếng:
- Tên khốn kiếp, sao anh dám nói tôi như vậy? Anh nghĩ tôi là loại phụ nữ gì thế hả?
Cái tát của cô trực tiếp khiến Mặc Khiết Thần lệch mặt qua một bên, anh chậm rãi quay đầu lại, hơi thở có chút dồn dập. Ánh mắt Lưu Ly lấp lánh trong suốt, đôi tay khẽ