Lưu Ly ngơ người nhìn Mặc Khiết Thần, cô ngọ nguậy muốn thoát khỏi tay anh nhưng lại càng bị giữ chặt hơn.
Chớp chớp đôi mắt khó hiểu, cô lên tiếng:
- Anh đang làm cái gì vậy?
Mặc Khiết Thần nhìn thẳng Lưu Ly, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cô nghĩ mình là anh hùng sao?
- Hả? - Gần như ngay tức khắc\, Lưu Ly nghệch mặt thốt lên.
Nói chuyện thì phải có đầu có đuôi chứ? Cứ trống không như vậy mấy lần rồi có lần nào cô hiểu nổi đâu? Cái tên điên này!
- Cô nghĩ mình tài giỏi lắm sao? Có thể đánh bại được toàn bộ người trên thế giới này à? Nhìn thấy súng thấy dao không chạy còn đứng lại\, cô nghĩ thân thể của cô làm bằng sắt thép nên không biết bị thương ư? - Mặc Khiết Thần chợt lớn tiếng quát.
Lưu Ly một đầu rối ren càng thêm khó hiểu hơn, cô bực bội hét lại:
- Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy chứ? Tại sao lại đột nhiên tức giận với tôi?
Người đàn ông nhìn dáng vẻ vô tội trước mặt, không kiềm chế được hỏi:
- Cô cố tình không hiểu sao? Hay là...!vì quá thương cậu ta nên mới ra sức bảo vệ như vậy? Mà dù có thật là yêu nhiều đến thế nào đi chăng nữa thì cũng phải biết tự chăm sóc cho bản thân chứ? Sao có thể không để ý tới tính mạng của chính mình vậy hả?
"..."
Lưu Ly bị mắng trực tiếp nên vô cùng không vui, bản tính nóng nảy ngay lập tức bộc phát:
- Này\, anh phát điên cái gì thế? Tôi thương ai? Tôi yêu ai? Cậu ta lại là người nào nữa? Nếu anh không định nói tiếng người thì ngậm miệng lại đi\, ở đây la hét cái gì chứ?
Cái tên có bệnh này, cứ mãi nói tiếng sao Hỏa sao cô nghe hiểu nổi, ít nhất cũng phải một lần làm người bình thường đi.
Đẹp trai mà thần kinh cứ có vấn đề là thế nào?
Lần này đến phiên Mặc Khiết Thần bị chọc giận, anh tức tối đứng lên, siết chặt tay quát:
- Sở Lưu Ly cô đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa!
- Anh...! - Vốn còn muốn làm rõ đến cùng với người đàn ông thêm nữa nhưng chỉ mới nhúc nhích thân thể một chút cơn đau lại bất ngờ kéo đến.
Lưu Ly theo bản năng đưa tay lên ôm ngực, khuôn mặt tái đi trông thấy, hơi thở dồn dập cũng trở nên nhanh hơn.
Thấy biểu hiện đau đớn của cô, Mặc Khiết Thần bất giác cúi xuống, lo lắng hỏi:
- Đau sao?
Mạnh bạo hất văng tay của anh ra, cô trừng mắt ngược lại, đáp:
- Đừng có động vào tôi! Tôi sắp bị anh làm cho tức chết rồi.
Vừa mới tỉnh dậy đã bị nghe chửi, có là thánh mẫu cũng nổi sùng được đấy.
Huống hồ cô còn chẳng biết tại sao mình lại bị mắng nữa cơ.
Mặc Khiết Thần bị Lưu Ly nạt một trận, nhất thời im lặng không dám lên tiếng.
Anh mím môi, hít vào một hơi sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi ngồi xuống chỗ cũ.
- Dù sao thì...!xảy ra chuyện nguy hiểm điều đầu tiên cô cần nghĩ đến phải là bản thân mình\, đừng vì người khác mà đặt chính cô vào tình thế tiến thoái lưỡng nan\, đó là ngu ngốc rất lớn đấy.
- Sau khi bình tâm lại\, Mặc Khiết Thần chậm rãi khuyên nhủ.
Lồng ngực vì cơn đau mà phập phồng lên xuống, Lưu Ly bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được người anh đang nói đến là ai, cô liếc mắt nhìn sang, nói:
- Vậy nên đây là lỗi của tôi sao? Tôi đã cứu bạn của anh mà\, nhưng tại sao thứ tôi nhận được không phải là một lời cảm ơn thay vì hứng chịu cơn thịnh nộ không rõ nguồn gốc của anh chứ?
- Cô đã suýt chết đấy\, có biết không? - Mặc Khiết Thần đối mắt với Lưu Ly\, thẳng thắn nói ra sự thật.
Hai người nhìn nhau, không gian bỗng chốc hóa im ắng.
"..."
Thật bất ngờ khi câu nói của anh lại chặn họng được Lưu Ly.
Đây là lần đầu tiên trước mặt người đàn ông này, cô đuối lý đến mức không thể đáp trả.
Mặc Khiết Thần nhìn cô vài giây liền dời tầm mắt sang chỗ khác, lạnh nhạt lên tiếng:
- Là con người thì nên sống ích kỉ một lần\, bị xem là máu lạnh cũng không sao mà.
Cô là sát thủ...!phải hiểu rõ điều này mới đúng chứ?
Lưu Ly mím môi, vẫn im lặng không trả lời lại.
Nhìn hai hàng lông mày của anh nhíu chặt, cô ngập ngừng giơ tay lên, vuốt nhẹ vào làn da giữa ấn đường của Mặc Khiết Thần, giống như muốn nó dãn ra.
- Đừng cau mày nữa\, không phải tôi vẫn còn sống sờ sờ đây ư?
Thanh âm nhẹ nhàng cùng hành động dịu dàng của cô khiến người đàn ông kinh ngạc, anh quay lại nhìn Lưu Ly, một lần nữa đưa tay lên nắm lấy tay cô, hỏi nhỏ:
- Sở Lưu Ly\, cô không sợ chết sao?
Lưu Ly chớp mắt nhìn anh, nghiêm túc trả lời:
- Đúng như lời anh nói\, tôi là một sát thủ\, hơn nữa còn là sát thủ rất giỏi\, năng lực của tôi tôi hiểu rõ hơn bất kì ai\, vậy nên....!tôi sẽ không dễ dàng chết đâu.
Anh đừng lo lắng.
"..."
Đến mức này Mặc Khiết Thần không thể nói thêm gì nữa, anh chỉ biết siết chặt bàn tay mình đang nắm lấy, nhìn Sở Lưu Ly với những cảm xúc phức tạp trong lòng.
"Két" - Đúng lúc này.
cánh cửa căn phòng bỗng nhiên được mở ra, Mặc Khiết Thần và Lưu Ly không hẹn cùng quay đầu lại, liền thấy Quan Thục Di đứng phía trước.
Mà ở góc độ của cô ta, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
...
Cùng khoảng thời gian ấy, ở một căn phòng khác, trên chiếc giường rộng lớn có hai thân thể đang quấn với nhau.
Phi Điểu bị ánh nắng mặt trời làm chói mắt tỉnh dậy, cựa quậy thân thể lại phát hiện tay chân như đang có thứ gì đó bao quanh, cô theo bản năng ngước nhìn lên, liền thấy một khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc.
- Aaaaaa! - Hét một tiếng ầm trời\, Phi Điểu vươn tay đẩy người đàn ông ngã xuống đất\, cô hoảng hốt bật dậy kiểm tra thân thể mình\, may mắn khi nhận ra trang phục vẫn còn nguyên vẹn.
Cố Thiên Vương bị đạp lăn quay từ trên giường xuống dưới sàn, không thể nào không thức dậy được.
Anh lò mò ngóc đầu lên, đôi mắt mơ hồ nhìn cô.
Phi Điểu lập tức quát lớn:
- Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?