Ba người cùng ngồi trên bàn ăn, bữa sáng được chuẩn bị thịnh soạn như mọi ngày, nhưng không khí lại có chút yên tĩnh đến kì dị.
Ngoài tiếng kim loại do dao nĩa va chạm với nhau tạo thành, hoàn toàn không có bất kì âm thanh nào khác.
Đây là tình huống gì thế chứ? Có cảm giác như chiến tranh lạnh vậy!
Lưu Ly xé một miếng bánh mì cho vào miệng, đảo mắt nhìn hai người trước mặt.
Hết nhìn Cố Thiên Vương lại chuyển sang Phi Điểu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:
- Hai người hôm nay sao vậy? Thường ngày đều tranh nhau nói chuyện cơ mà\, im lặng thế này không giống tính cách của hai người cho lắm!
Động tác của Phi Điểu thoáng ngừng lại, cô ngước mắt lên, nở một nụ cười nhẹ nhắc nhở:
- Cậu lo ăn nhiều vào đi.
Lưu Ly rụt cổ, theo bản năng đáp:
- Đừng có cười với tôi như vậy\, đáng sợ đấy!
Hai người vừa đấu khẩu được vài câu, Cố Thiên Vương im lặng bỗng lên tiếng cắt ngang, hỏi:
- Nghe nói cô sắp rời khỏi đây?
"..."
Lưu Ly có chút bất ngờ, dường như không nghĩ đến anh sẽ biết chuyện sớm như vậy.
Cô nhìn Phi Điểu một cái, rồi lại nhìn anh gật đầu:
- Ừm\, đúng vậy.
- Có dự định nào chưa? - Người đàn ông hỏi tiếp.
Cô mím môi, suy nghĩ tầm vài giây rồi mới trả lời:
- Chúng tôi có thể ở bất cứ đâu\, chỉ cần chỗ đó trốn tốt là được.
Anh cũng biết tình hình hiện tại của tôi mà.
Nghe đến đây, Cố Thiên Vương chợt nhếch môi, anh đối mắt với cô, ngũ quan lạnh lùng hiếm thấy:
- Vậy là chưa có dự định nào rõ ràng rồi.
Không có kế hoạch\, không dự định cụ thể\, cũng không cho phép thời gian\, chắc hẳn cô đã quyết định rất vội vàng.
Nếu vẫn chưa sẵn sàng\, tại sao còn muốn rời đi nhanh như thế?
"..."
Lưu Ly sững sờ nhìn người đàn ông đối diện, nét mặt lộ vẻ cứng nhắc.
Đây là lần đầu cô chứng kiến sự sắc bén của Cố Thiên Vương chỉ thông qua một câu nói, nếu không phải anh ta suy luận ngay trước mặt, cô còn nghĩ cuộc trò chuyện tối qua với Phi Điểu đã bị anh ta nghe được rồi.
- Cái này...!tôi có lí do riêng....!- Lưu Ly ngập ngừng giải thích\, nhưng Cố Thiên Vương một lần nữa ngắt lời cô:
- Lí do không thể nói khái quát được luôn sao? Tôi đã nghĩ chúng ta đủ thân thiết để đề cập đến vấn đề đó\, nhưng hóa ra chỉ có mình tôi tưởng như vậy.
Có vẻ tôi đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi!
Không chỉ với Phi Điểu, mà ngay cả Sở Lưu Ly, giữa ba người bọn họ thực chất chẳng khác nào người dưng sống chung trong một căn nhà.
Dù đã trải qua nhiều chuyện, biết được rõ thân thế của nhau, thậm chí hi sinh giúp đỡ lúc khó khăn, mối quan hệ này vẫn chẳng hề tiến triển dù chỉ là một chút.
Giữa bọn họ, căn bản có quá nhiều bí mật!
Lưu Ly cau mày, lén nhìn sang Phi Điểu ra ám hiệu nhưng cô ấy lại cố tình lờ đi, điều này càng khiến cô thêm bối rối, lời trong miệng không tự chủ phát ra:
- Khoan đã\, không phải như vậy đâu\, tôi không có ý đó...
Vốn còn muốn giải thích thêm nhưng Cố Thiên Vương đã không cho cô cơ hội, anh buông dao nĩa trong tay xuống, bình tĩnh nói:
- Tôi hiểu rồi\, hai người cứ tự nhiên dùng bữa đi\, dù sao đây cũng là lần cuối cùng\, tôi đi trước đây!
Dứt lời, anh liền đứng dậy, trực tiếp bước ra khỏi phòng ăn, Lưu Ly không có cách nào ngăn cản, chỉ còn biết thở dài nhìn theo.
Phiền não vuốt tóc, cô quay sang hỏi:
- Cậu nói với anh ta chuyện chúng ta sẽ rời đi rồi sao?
Phi Điểu khẽ động một ngón tay, lạnh nhạt đáp:
- Ờ\, nói rồi!
Lưu Ly nghe xong, đầu càng thêm rối, nhăn mặt lên tiếng:
- Nói thế nào mà thành ra như vậy chứ? Có chắc hai người không cãi nhau không đấy?
Phi Điểu mím môi, chớp mắt cho qua, thản nhiên ăn tiếp bữa sáng của mình:
- Không biết\, tính khí của anh ta với Mặc Khiết Thần giống nhau mà\, đều tự cho mình là đúng.
Lưu Ly phồng miệng, than vãn một cách ấm ức:
- Không chịu nổi\, tôi thấy càng quen biết hai người đó thì tôi càng phát hiện nhiều thứ đáng sợ của họ.
Cậu có thấy không? Lúc nãy tôi bị Cố Thiên Vương chặn họng đấy\, không những một mà ba lần.
Từ nhỏ đến lớn\, đây là lần đầu tiên tôi bị người khác chặn những ba lần đấy!
Mà người đó không ai khác chính là Cố Thiên Vương nữa chứ.
Ôi trời ơi, sao cay đắng thế này!
Phi Điểu dùng khăn lau miệng, bữa ăn của cô cũng không còn ngon nghẻ nữa, ngước lên hỏi Lưu Ly:
- Cậu thì sao? Nói với Mặc Khiết Thần chưa?
"..."
Lưu Ly chớp chớp mắt, không trả lời ngay.
Cô thu nét tinh nghịch vừa rồi lại, chậm rãi đáp:
- Tôi nói rồi\, anh ta vừa tỉnh dậy sáng nay thì nói luôn.
Phi Điểu gật đầu với dáng vẻ hài lòng, tiếp tục hỏi:
- Anh ta có ngăn cản không?
Lưu Ly thành thật lắc đầu, hoàn toàn là tư thái hỏi gì đáp nấy:
- Không có\, cùng lắm thì hơi ngạc nhiên chút thôi.
Chỉ là...
- Chỉ là cái gì? - Phi Điểu chớp trọng tâm cực kì nhanh\, hỏi liền ngay tức khắc\, khiến cô không thể giấu diếm:
- Chỉ là...!tôi đang đợi Mặc Khiết Thần đưa ra yêu cầu để trả ơn\, có lẽ phải sau khi thực hiện xong mới có thể đi được.
- Hả?
Phi Điểu thốt ra một tiếng đầy kinh ngạc, ấn đường cô cau lại, giọng còn lớn hơn:
- Cậu điên rồi sao?
Lưu Ly siết tay, nghiêm túc nhìn cô gọi:
- Phi Điểu à\, Mặc Khiết Thần đã cứu tôi hai lần\, cậu cũng nhìn thấy mà\, hai lần đó nếu không có anh ta thì với bản tính liều mạng của tôi sớm đã chết từ lâu rồi.
Về tình về lý tôi đều nợ anh ta là sự thật\, đây không đơn giản chỉ là ơn cứu mạng\, vậy nên...!tôi nhất định phải trả.
Con người cô xưa nay không bao giờ nợ ai, kể cả là người chết, một Sở Lưu Ly cũng làm cô quyết tâm đến Bắc Kinh thì không có lý do nào ngăn cản được cô trả ơn cho Mặc Khiết Thần hết.
Điều này cũng chính là khuyết điểm duy nhất của cô, một sát thủ chưa hoàn hảo khi còn mang chấp niệm sâu nặng với ơn và nghĩa.
Cô không biết tại sao mình lại có mặt trái này, nhưng nó đã khắc sâu vào máu thịt của cô rồi, không cách nào thay đổi được.
Đây là lí do cô luôn cảm thấy áy náy sau mỗi lần giết người.
Không ai biết khi thực hiện nhiệm vụ, cô đều phải kiểm soát bằng lí trí để có thể kết thúc nhanh gọn nhất rồi sau đó bị dằn vặt bởi chính cảm xúc của mình.
Thật đáng mỉa mai, một kẻ sinh ra được nuôi dạy để trở thành sát thủ lại không thể giết người tàn nhẫn như chính cách thức của mình.
Cô luôn tự hỏi ông trời, tại sao lại tạo ra một kẻ mâu thuẫn như cô? Tại sao..
Lưu Ly ngẩn người vài giây thì bị tiếng nói của Phi Điểu kéo về thực tại:
- Vậy nếu như Mặc Khiết Thần yêu cầu cậu ở lại thì sao?
- Sẽ không đâu\, vì tôi đã nói rõ với anh ta chỉ làm những việc trong khả năng mà thôi\, cậu yên tâm đi.
Nghe thế, Phi Điểu cũng không cố chấp nữa, miễn cưỡng đồng ý rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Chỉ còn một mình Lưu Ly ngồi ở lại, cô chợt nhớ về người phụ nữ tên Christina lúc nãy, liền quay đầu vẫy tay với một người hầu:
- Tôi có chuyện này thắc mắc\, có thể hỏi anh một chút được không?
Người đàn ông cúi xuống, gật gật đáp:
- Sở tiểu thư cứ nói.
- Lúc nãy....!cái cô tên Christina đó đã nói mấy câu rất kì quặc\, chẳng hạn như "tại sao ở đây lại có phụ nữ?".
Đó nghĩa là gì vậy? - Lưu Ly cẩn thận dò hỏi.
Người đàn