Black rời khỏi bệnh viện, cô bắt một chiếc taxi rồi đưa địa chỉ cho người tài xế theo thông tin trên mảnh giấy mà Lưu Ly đã để lại cho cô. Dừng chân trước một tòa biệt thự hoa lệ, Black hít vào một hơi thật sâu, sau đó chủ động tiến đến bắt chuyện với người vệ sĩ. Anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt mới hỏi:
- Cô tên là gì?
Black chớp mắt, nhếch môi đáp:
- Lưu Ly, Sở Lưu Ly!
...
Chỉ vài phút sau, một đám người đã tụ tập trước đại sảnh của Sở gia. Black đứng im lặng ở giữa, bên tai thoáng nghe tiếng xì xào bàn tán, làm sát thủ đã nhiều năm, các giác quan cũng nhạy cảm hơn người bình thường, cộng với việc biết đọc khẩu hình miệng, cô có thể biết rõ họ đang nói gì. Đại khái cũng chỉ là nghi hoặc về thân phận của cô.
Đúng lúc này, một người phụ nữ xuất hiện bất ngờ ôm chầm lấy Black, giọng thổn thức:
- Lưu Ly, con về rồi, cuối cùng con cũng về rồi.
Black đứng hình trong giây lát, cảm nhận sự ấm áp từ cái ôm đầy tình thương, cô có chút không quen, cánh tay cứng nhắc ôm đáp lại. Người phụ nữ tha thiết vuốt ve thân thể của cô, không ngừng lên tiếng:
- Lưu Ly, trông con gầy và xanh xao quá, có phải sống bên ngoài rất cực khổ không?
Black nhìn người phụ nữ với khuôn mặt phúc hậu dịu dàng, đôi mắt hiền từ cùng giọng nói trìu mến ấm áp, quả thật rất giống Lưu Ly, có lẽ đây chính là người mẹ mà cô ấy nhắc đến - Lan Bách Tinh. Khẽ lắc đầu, cô trả lời:
- Không có, con không sao.
Lan Bách Tinh mắt ngân ngấn nước, vuốt má cô nói:
- Thật là một đứa trẻ ngoan, Lưu Ly con yên tâm đi, bây giờ con đã về nhà rồi, sau này sẽ không phải chịu khổ nữa đâu. Mẹ sẽ bù đắp tất cả cho con.
Trước sự nhiệt tình của bà, Black chỉ im lặng không đáp, cô liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện ngoài Lan Bách Tinh vẫn còn vài người nữa ra đón cô. Một người đàn ông trung niên lịch lãm và nghiêm nghị, khí thế lớn cộng với nét mặt điềm tĩnh, không khó nhận ra đây là người có quyền lực nhất nơi này, có lẽ là cha của Lưu Ly, nhưng cô không biết tên ông ta.
Tờ giấy mà Lưu Ly để lại ngoài địa chỉ nhà và tên của mẹ ruột, không còn thông tin nào khác, cô tạm thời không thể nói gì được.
Người đàn ông trung niên nhìn cô, lạnh nhạt mở miệng:
- Về là tốt rồi.
Black nhẹ gật đầu xem như trả lời, cô tiếp tục nhìn sang hướng khác, lần này thấy một người phụ nữ và một cô gái trẻ. Hai người này lại là ai nữa? Trông cô gái kia còn rất trẻ, độ tuổi chắc chênh lệch với Lưu Ly không bao nhiêu, có thể là chị em cùng huyết thống, nhưng mà người phụ nữ bên cạnh thì... là quản gia sao? Không giống lắm, trang phục trên người nhìn lướt qua cũng biết là hàng đắt tiền, tư thái đoan trang quyền quý, không giống người hầu một chút nào. Bà ta rốt cuộc có thân phận gì? Gia phả nhà họ Sở xem chừng phức tạp hơn cô tưởng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Black đã nghĩ ra vô số suy đoán, mà cùng lúc đó, người phụ nữ ấy cũng đồng thời lên tiếng:
- Mừng con về nhà, Lưu Ly!
Black: "..."
Con?? Ai là con bà ta chứ? Lan Bách Tinh rõ ràng còn đứng đây, ở đâu phân thân ra hai người mẹ vậy?
Xưng hô này nghe rất có vấn đề, bà ta là họ hàng ư? Bác hay là cô, dì? Nhưng dù có là người thân thì nét mặt cũng đâu cần tệ đến vậy? So với người đàn ông thờ ơ lạnh lùng kia thì nét mặt người phụ nữ này rõ ràng đang không vui mà? Hiện quá rõ rồi đấy, thiếu điều nói ra miệng thôi đó.
Thấy Black im lặng, cô gái bên cạnh không nhịn được hỏi lớn:
- Này sao chị không trả lời, bao nhiêu người đang nói chuyện với chị đấy, Lưu Ly, chị bị câm à?
Black: ".;..."
Hửm? Chị?? Hóa ra cô gái này vai vế nhỏ hơn cô à? Vậy mà cứ tưởng cô ta là mẹ cô luôn đấy, nói giọng mẹ thiên hạ thế kia, sao không trực tiếp leo lên đầu cô ngồi luôn đi?
Hai người này tuyệt đối là giống nhau, xem biểu hiện của họ kìa, ba chữ "không thích cô" in ngay trên khuôn mặt, quả thực chỉ thiếu cầm chổi quét cô đi ngay mà thôi. Cái gia phả gì thế này, đúng là khiến cô tức chết mà.
Black xưa nay vốn là không để mình chịu thiệt, trước tình huống này sao có thể đứng yên, nhưng ngay lúc định lên tiếng thì bả vai truyền đến cơn đau nhức, cô vội dừng lại, cố điềm tĩnh tâm trạng, cuối cùng vẫn là bỏ qua cho hai người kia.
Nhịn, phải nhịn, mới vừa xuất hiện không thể làm càn được, hơn nữa.... tay đau quá... đau quá...a..a..
Cắn răng chịu đau, cô quay sang nhìn Lan Bách Tinh, nói:
- Mẹ, con đi đường xa về có chút mệt, con muốn nghỉ ngơi một lát.
Người phụ nữ nghe vậy, liền gật đầu đồng ý:
- Được được, mẹ đã sắp xếp phòng cho con từ trước rồi, cứ đi theo quản gia là được.
Nói rồi, bà thả tay Black ra, để cô theo chân quản gia đi lên tầng. Lướt qua hai người kia, cô khẽ liếc họ với ánh mắt ẩn ý rồi quay phắt đi, trực tiếp cho bọn họ ăn bơ đẹp.
...
Lên đến phòng của mình,. Black nằm liệt ra giường, không nghĩ ngợi gì đánh một giấc thật dài. Quãng đường chạy trốn vừa qua đã khiến thân thể cô rã rời, cứ thế dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Trăng lên cao, màn đêm đen dày đặc dần bao phủ mọi ngóc ngách, Black chợt