Hai Bản Ngã

[ ĐÊM DẠ YẾN ]


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiệm vụ tiếp theo sau bao ngày tháng ẩn nấp, gác tay, mục tiêu lần này là một nữ nhân cầm đầu vận hành đường dây buôn bán ma túy với quy mô lớn, mục tiêu sẽ vận chuyển món hàng đó sang bọn xã hội đen Ý, tổng cộng 8 tấn heroin xuyên biên giới, trong đêm nay mọi thứ sẽ quyết định món hàng đó có vận chuyển đi hay không. Nếu không ngăn chặn nhất định sẽ có nhiều người phải chết, phải rơi vào con đường cám dỗ khi dính líu tới heroin.

Phong Di Châu ban đêm theo đúng địa điểm, giờ giấc mà tới tham dự buổi yến tiệc đầy sang trọng, quý phái dành cho giới thượng lưu. Cuối cùng vui chơi, thong thả đã kết thúc, bọn họ bắt tay vào làm một nhiệm vụ trọng đại và nguy hiểm, cam go. Sau lần này có thể cứu được rất nhiều người.

Đêm dạ yến có điểm đặc biệt, thượng khách khi tham gia mỗi người đều phải đeo mặt nạ nhầm bảo vệ bí mật danh thế. Vì thế Phong Di Châu dễ dàng sau lớp mặt nạ mà đột nhập, mạo nhận thân phận kẻ khác, Đào Cung Vi ở bên ngoài ứng trợ, hai người còn lại tiến vào trong.

Ở một nơi khác, tại căn phòng sang trọng, lớn nhất buổi tiệc. Trước khi Phong Di Châu tới, nơi đó đã xảy ra một vụ thảm sát.

Nữ nhân cầm đầu số lượng ma túy cao ngất ngưởng đang đối diện với Phục Thành Vương - người đàn ông đeo mặt nạ với cơ thể to lớn, ngồi gác tay ra sau, ngửa đầu tận hưởng làn khói của điếu thuốc hạng sang kẹp trên tay. Nụ cười hắn ta quái gở, âm lệ hàn băng toát ra tầng tầng khí tức quỷ dị mê hồn, người ở bên cạnh ngoài có bất an thì còn có run rẩy, hoảng sợ.

Ánh đèn mờ đó vẫn không che lấp được sự nguy hiểm của kẻ máu lạnh thả mình buông lỏng như hắn, trên người bộ tây phục chỉn chu, vóc dáng cao ráo, uy cường, dũng mãnh tựa hồ một con mãnh thú trực chờ con mồi hoảng loạn mà dâng tới miệng.

"Ngài đây gọi ta tới là có việc gì, xin hỏi quý danh, mục đích ?" Nữ nhân ấy một thân sang trọng, giọng điệu điềm nhiên.

"Không cần biết tôi là ai" Hắn ta cười âm hiểm: "Số ma túy kia, giao ra đây".

Với số lượng ma túy lên tới khối lượng tấn, cuộc giao dịch này nếu hắn độc chiếm thành công nhất định sẽ càng hùng mạnh hơn, chiếm thế uy quyền, có thể bắt thóp thế giới ngầm của Ý, hắn ta nay đã mạnh lại càng mạnh hơn không ai có thể địch nổi.

"Ngài nói gì xin hãy tự trọng, chất cấm người như tôi tuyệt đối không vướng vào" Nữ nhân đầm đỏ thoáng giật mình, biết người khác nhìn thấu chuyện xấu xa mà ả làm sau lớp vỏ bọc đẹp đẽ này, ả chột dạ chối bỏ.

Hắn ta mất kiên nhẫn, khuôn mặt tựa hồ ác nhân đặt điếu thuốc xuống, đôi mắt tầng tầng toát ra hàn khí tuyết lãnh như muốn nghiền nát đối phương, Phục Thành Vương không muốn nhiều lời, hắn hất tay về sau.

Đoạn đám thuộc hạ nghe lệnh mang ra một đứa bé ở trên tay, đứa nhỏ chỉ mới vài tháng tuổi vẫn còn đang kêu ấp úng mấy từ. Nữ nhân đầm đỏ mở to mắt hốt hoảng, nhận ra đó chính là đứa con của mình, mặt ả tái xanh.

Phục Thành Vương thủ đoạn thâm độc, đối phó người khác đối với hắn dễ như trở bàn tay, nếu đã không thể tử tế bàn giao vậy thì đừng trách hắn mang ra con ách chủ bài.

Đẩy hợp đồng về phía trước, Phục Thành Vương tựa tiếu phi tiếu, dáng vẻ cao cao tại thượng.

"Ngài...các người muốn gì ? Mau thả con của tôi ra" Ả kích động.

"Kí hoặc..." Phục Thành Vương dùng độc chiêu cuối cùng, cầm lên chiếc kim tiêm, hắn ta đứng dậy, tiến gần đứa bé mà hướng mũi nhọn kề sát vào người nó.

Trong căn phòng này ai mà không biết trong kim tiêm ấy có chứa một lượng thuốc phiện nhất định, đối với trẻ con mà nói nếu từ nhỏ đã dính phải ắt hẳn số phận sau này sẽ rất thê thảm, sống không bằng chết.

Tình thương của một người mẹ vô bờ bến, nữ nhân ấy kinh hãi mà đánh mất cái vỏ bọc hình tượng ở bên ngoài, ả khóc, sợ sệt lập tức quỳ gối, dập đầu liên tục dưới chân Phục Thành Vương.

Ả ta lâu nay làm việc ác, khiến người khác rơi vào con đường nghiện ngập tội lỗi. Chứng kiến vô số những kẻ nghiện đau đớn, quằn quại ra sao. Ngày ngày tìm thuốc tiêm vào cơ thể mình, chờ đợi cái chết kéo tới, ăn mòn sinh lực cơ thể. Ả không muốn con của mình phải như chúng, không muốn nó trông bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu liều lượng hắn nắm trong tay là lớn thì một mũi này con ả có thể mất cả mạng vì sốc thuốc.

Quả nhiên mưu kế ép người kí kết chưa bao giờ là thất bại, đem người thân của ả ta ra mà đe dọa. Sao ả có thể hy sinh đứa con của mình để giữ lấy lượng hàng heroin ấy.

Phục Thành Vương tàn độc, ngay cả một đứa bé cũng không buông tha, chỉ cần đạt được mục đích mà hắn mong muốn, hắn sẽ bất chấp. Hạ mi tâm âm trầm, Phục Thành Vương như thể ác ma trong bóng tối mà nhìn ngắm dáng vẻ thê thảm đó của ả, hắn ta cười khẩy.

Một tên thuộc hạ bước lên, ép ả ta: "Kí !".

Ả mắt không rời khỏi đứa con, đứa nhỏ lạ lẫm với vòng tay người khác, âm thanh lớn làm nó khóc ré lên, lòng ả lại càng kích động hơn. Vội vàng kí vào hợp đồng, toàn bộ gia sản của ả, tất cả số hàng chuyển sang Ý đó sẽ trao cho Phục Thành Vương.

"Tôi kí rồi, ngài mau hạ vũ khí xuống, đừng làm hại đứa bé".

Thuộc hạ đem bản hợp đồng đến cho hắn ta xem, kiểm chứng đã xong, Phục Thành Vương đạt được mục đích lập tức thay ống kim ấy bằng một khẩu súng lục, từ lâu đã gắn cả ống giảm thanh.

Hắn chỉa thẳng súng vào đầu đứa bé, đầu súng lạnh ngắt chạm vào trán đứa nhỏ, bất giác làm nó khóc lớn hơn.

"Các người...các người đang làm cái quái gì vậy. Mau bỏ con tôi ra...mau bỏ nó ra" Nữ nhân gào thét.

Thuộc hạ giữ người ả ta lại khi thấy ả muốn lao tới tấn công chủ nhân, Phục Thành Vương bắt ả phải nhìn thấy được màn thảm sát kinh mê điên hồn này, khiến ả ghi khắc.

Đoàng

Hắn bóp cò, nổ súng một cách vô tình vào cơ thể đứa nhỏ. Tức khắc tiếng khóc không còn nữa, chỉ để lại một sự bàng hoàng, một sự đau lòng tột độ cho một người mẹ như ả. Ả mở to mắt nhìn đứa nhỏ ấy rơi từ trên tay người đàn ông xuống đất, viên đạn bắn xuyên qua đầu.

Phục Thành Vương cười lớn: "Tình mẫu tử thật cao cả".

Hướng súng sang đầu người phụ nữ, hắn ta lạnh lẽo bóp cò.

Tiếng súng một lần nữa vang lên, xé nát bầu trời đêm đầy rùng rợn này, để lại bức tranh đẫm máu đầy bi thương.

Nhìn chúng mẫu tử tình thâm, Phục Thành Vương cảm thấy chán ghét ở trong đáy mắt, tại nơi tâm can hắn chỉ chứa đựng một loại hận thù, che mờ đi lý trí.

Không cho phép mẹ con chúng thể hiện tình thân thế này trước mặt, đối với hắn là quá đỗi kinh tởm.

Phục Thành Vương độc ác, tàn bạo. Kí hợp đồng đoạt được mục đích hắn liền giết người bịt miệng, để loại trừ hậu họa tiềm ẩn về sau. Vì thế hắn ta phải giết, giết để không vấy bẩn con đường mà hắn đi.

Phục Thành Vương cùng thuộc hạ mở cửa, hoàn thành kế hoạch chúng rời đi.

Sở Tào Biện và Xạ Nhữ Bảo đi ngược hướng lại với hắn, vô tình trong một khắc hắn ta và Xạ Nhữ Bảo lướt qua nhau. Phục Thành Vương cảm nhận được Phong Di Châu đã tới, nhoẻn miệng cười.

Cảm giác cũng thật lạ lẫm, Xạ Nhữ Bảo khựng lại một giây, nhưng sau đấy vẫn bước tiếp.

Xạ Nhữ Bảo mở cửa phòng, đập thẳng vào mắt chính là hình ảnh tang thương, cả mẹ lẫn con đều bị sát hại.

Cô và Sở Tào Biện có chút giật mình, nhưng rồi liền lấy lại bình tĩnh mà suy xét tình hình.

"Không hay rồi, người của Trần gia nhúng tay vào ?" Xạ Nhữ Bảo nói.

Đáng lý nhiệm vụ lần này phải là do họ ra tay, không ngờ có kẻ còn nhanh nhạy hơn, phát giác mà hành hung trước, chớp lấy thời cơ, gián đoạn kế hoạch của họ.

"Vậy còn số hàng kia ?" Sở Tào Biện chau mày.

"Nguy rồi, đám đàn ông khi nãy...có khi nào là chúng ?".

"Không để chúng đắc thắng" Sở Tào Biện vừa dứt lời hai người liền quay đầu, nhanh chóng chạy đi, muốn bắt hung thủ cho bằng được, ngăn chặn Trần gia làm việc xấu xa, ý đồ phía sau.

Bọn chúng ở bên trong thang máy ung dung, điềm điềm tĩnh tĩnh. Khi cửa đã mở, trước mặt là Sở Tào Biện và Xạ Nhữ Bảo xuất hiện từ bao giờ.

Bọn họ trong nháy mắt lao vào nhau tấn công, đám thuộc hạ chắn phía trước dùng võ công mà đánh với hai người họ.

"Ở đây thiếu một người" Xạ Nhữ Bảo nhận ra có điểm bất thường.

Quả nhiên tên chủ mưu Phục Thành Vương đã đi một đường khác đánh lừa họ, Xạ Nhữ Bảo mau chóng ra tay với đám thuộc hạ kia.

"Cậu đuổi theo người, ở đây giao cho tôi" Sở Tào Biện lớn giọng.

Hiểu ý cô

dừng tay, chạy như tên bay đến lối sau của buổi tiệc. Toàn bộ quý khách bị Sở Tào Biện đánh thuốc mê từ trước nên đã bất tỉnh vô sự, nằm la liệt dưới sàn từ lâu.

Đuổi theo vừa kịp, Xạ Nhữ Bảo bắt gặp hắn tại đại sảnh, vô số người vì thuốc mê mà nằm lênh láng dưới chân họ.

Phục Thành Vương không vội vã, hắn lại bình tĩnh tới dị thường khiến Xạ Nhữ Bảo có phần trùng bước.

Hắn ta biết cô đã tới nơi, đột nhiên dừng chân quay đầu lại đối diện với cô một cách cao cao tại thượng.

Người đàn ông này quá ngông cuồng, nguy hiểm. Đứng trước Phong Di Châu mà không chút sợ sệt, đối diện đầy bản lĩnh và điềm tĩnh.

Xạ Nhữ Bảo lén nhấn nút lên phần tai nghe ở bên tai trái, thầm kêu Đào Cung Vi từ xa mai phục, hỗ trợ bắn tỉa.

Nhận ngay tín hiệu, Đào Cung Vi nắm chặt khẩu súng trong tay, thông qua cửa chính mà nhắm vào kẻ địch.

Phục Thành Vương nắm bắt hệ thống ở trong lòng bàn tay, vốn dĩ khi rời đi khỏi vụ án hắn ta đã biết Phong Di Châu theo kế hoạch sẽ đến. Vừa rồi hắn ta phá hỏng hệ thống điện, trong nháy mắt tất cả đèn, hệ thống điện tử ở đây bây giờ đều đột ngột tắt.

Đào Cung Vi giật nảy mình, bóng tối khiến cô ta không thể nhắm bắn chuẩn xác: "Tô Di, tầm nhắm bị mất rồi" Cô ấy lo lắng.

Tiếng của tai nghe truyền tới cũng chập chờn, tín hiệu dần dần mất khiến người bên đầu dây dù kịch liệt gọi tên thế nào cũng vô can nghe thấy.

Xạ Nhữ Bảo ở trong một không gian rộng lớn, yên tĩnh nghe ra hơi thở đều đặn của tên đàn ông, còn nghe được tiếng cười của hắn.

Rút ra món vũ khí Khuyết Âm, Xạ Nhữ Bảo bấm nút nó liền hiện thân thành một chiếc roi dài, cứng cáp, dũng mãnh.

Nhìn thấy vũ khí trên tay cô, hắn càng chắc chắn thân phận sát thủ Phong Di Châu và Xạ Nhữ Bảo chính là một, biết sau lớp mặt nạ kia dung mạo của cô ta là ai.

"Ngươi là ai ?".

"Là người có thể giết cô" Phục Thành Vương đắc ý.

"Khẩu khí lớn".

Tưởng rằng hắn ta chính là người mà Trần gia phái đi đấu đối với Tô gia, tìm cách phá hỏng kế hoạch, cô đâu hề biết kẻ đeo mặt nạ này là một nam nhân hành tung một thân độc mã, vốn chẳng dính líu gì với Trần gia nhưng lại có thể gây ra sóng gió, tổn thất lớn cho cô.

Xạ Nhữ Bảo lao đến, tay quất roi, tấn công hắn ta một cách điêu luyện.

Phục Thành Vương né được tất cả đòn roi của cô, trong một giây bị hắn ta tóm lấy roi, lực tay Xạ Nhữ Bảo như bị chế trụ không thể điều khiển.

Mở to mắt, Xạ Nhữ Bảo ngạc nhiên với võ công tinh tường, tài cao của hắn. Ngay cả sát thủ được đào tạo bài bản như cô cũng nhỉnh hơn.

Xạ Nhữ Bảo nhảy lên cao, cùng roi thừng đảo một vòng trên không trung, khiến đối phương vì lực xoay mà phải thả lỏng cơ tay. Đáp xuống mặt đất, hắn ta liền lộn một vòng theo nắm chặt roi, thao tác thuần thục kéo nhanh roi thừng của cô càng sát về phía mình.

Đoạn khi cô bị hắn kéo gần sát tới, Xạ Nhữ Bảo vung chân một vòng đá vào chân hắn, nhưng hắn lại bật cao lên né được đòn hiểm. Hai người mỗi người một tay nắm chắc đầu roi như thể chết không buông, một tay giữ roi một tay đối đầu với đối phương kịch liệt.

Phục Thành Vương nhếch môi, thừa cơ hội cô sơ ý mà dùng một lực vô cùng mạnh tác động vào roi thừng, nắm lấy nó kéo thật mạnh về phía mình khiến cả người nữ nhân này bị lôi theo, lao nhanh về phía hắn. Xạ Nhữ Bảo hốt hoảng bị giựt mạnh, đến gần tới mức mặt của cô và hắn giờ đây đã đối diện nhau.

Đôi mắt nâu chứa đựng bao nỗi thù hận, ân oán, đầy ẩn tình mà nhìn cô. Tay kia của hắn giữ ở eo cô, giữ rất chắc khiến họ ở trong một tư thế đầy ám muội, dở khóc dở cười.

Ánh trăng mờ từ bên ngoài chiếu vào, lấp ló trên bóng người của hai nam nữ đang chìm đắm trong ánh mắt đối phương, nơi bóng tối âm u mù mịt.

Bất động vài giây, Xạ Nhữ Bảo liền lấy lại tinh thần chống cự muốn thoát khỏi cánh tay hắn nhưng không thể, sau đó một tay định vung tới đả thương kẻ địch, có điều chưa kịp làm thì hắn đã dùng một chưởng đánh vào bả vai cô. Lực mạnh tới mức làm cô hộc ra máu, đau điếng mà nhăn mặt. Hắn buông roi thừng, cô ấy vì một lực đánh này mà bị văng ra xa.

Khụy một chân xuống đất, tay kia cô chống đỡ, cắn môi cố gắng đứng dậy. Võ công của hắn quá uy thâm, dù không có vũ khí trên tay hắn vẫn đấu thắng trận.

Còn một chiêu cuối, Xạ Nhữ Bảo cố gượng mà rung chuông đồng, sử dụng Khuyết Âm muốn thôi miên đối thủ.

"Gió xôn xao thổi, lắng nghe liên khánh...kêu âm vang rộng mở, ta chấp niệm một dư âm. Mãi mãi chẳng thể thoát ra" Xạ Nhữ Bảo lắc lắc tay cầm của vũ khí, khó khăn nói.

Lúc này Sở Tào Biện cũng chạy đến, trong bóng tối cậu cố tìm thấy bóng dáng cô.

"Tô Di !".

Phục Thành Vương đánh trọng thương Xạ Nhữ Bảo, sau đó nghe thấy tiếng động khác liền quay đầu lập tức bỏ chạy, biến mất một cách dị thường và nhanh gọn.

Vừa tìm thấy thân ảnh quen thuộc kia, Sở Tào Biện nói: "Kẻ địch đã tiêu diệt ?".

Xạ Nhữ Bảo lắc đầu, nhưng trong tâm can lại tràn ngập một loại dự cảm sợ hãi, làm cho sát thủ như cô phải dao động.

Kẻ vừa có dã tâm vừa có khí thế mạnh mẽ hơn người ắt sẽ là đại họa, nếu còn tồn tại sẽ có rất nhiều người phải chết dưới tay hắn.

Thôi miên của cô không có tác dụng với người đàn ông ban nãy, Xạ Nhữ Bảo bản thân vừa mới bị lo sợ bao phủ khắp người thì một giây sau bởi vì trọng thương không gượng nổi mà ngất xỉu trong tay Sở Tào Biện.

---------------------------------------

Nhân Vật: Phục Thành Vương.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện