- Bây giờ trả thù thành công thì anh ta cũng sẽ không biết vì sao bản thân bị như thế! Đồng thời không thể nào chỉ có em là người nhớ chuyện năm đó được, để anh ta quên thì quá được lợi rồi
- Em làm gì anh cũng ủng hộ
- Vậy giờ về nhà, mai anh lái xe đi, em có việc khác phải làm
Người con này lái xe rời khỏi chỗ đó, vô tình lại nhìn vào gương chiếu hậu trong xe thấy người con gái đó đã thiếp đi từ khi nào không hay.
Ba năm rồi Tịnh Kỳ, anh bên cạnh em ba năm rồi
_____________
Năm đó anh bị Tịnh Kỳ bắt vào tù do chăm chỉ cải tạo nên mới hai năm đã được thả ra.
Một người mang trong mình lý lịch tù tội như thế đi đến đâu thì cũng không có ai chịu nhận.
Hôm đó thật tình cờ khi anh lại gặp được Tịnh Kỳ, cô gái rất vui vẻ chào đón anh:
- Anh bây giờ như thế nào?
- Khi ra tù đến giờ tôi vẫn chưa tìm được việc làm, ai cũng nhìn vào quá khứ mà không chịu nhận tôi
- Lời nói năm đó của tôi vẫn tính, anh có thể về làm việc cho tôi
- Cô không xem thường người như tôi sao?
- Tôi là người khuyên anh vào tù, là người hứa sẽ giúp anh trong phạm vi của tôi sau khi anh ra tù.
Bây giờ tôi có thể giúp cho anh có một công việc anh thấy sao?
- Được, tôi vui không hết nữa.
Tôi sẽ về làm việc cho cô
Từ đó anh đã trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh cô gái nhỏ này, luôn làm theo những yêu cầu mà cô đặt ra, rất hài lòng với công việc này
____________
Năm đó nếu không có em nhận cái tên Hà Nhất Bạc - một tên ăn cướp như anh thì có lẽ giờ anh đã không được như hôm nay, không được cùng em trải qua bao nhiêu chuyện như thế! Số phận đúng là vô thường!
Em lúc nào cũng đều nói hận tên Ngụy Trạch Hải đó, hận anh ta hại chết cha mẹ nhưng em không hề biết bản thân khi nào cũng nhắc tên đó, thật ra em lại rất để ý đến anh ta.
Cái ngày anh ta gặp tai nạn rồi đến khi anh ta chẳng còn nhớ em là ai.
Em đau khổ, cơ thể run rẩy hết cả lên, em ngồi trong một góc phòng nước mắt cứ tuôn như thác đổ, em khóc tới ngủ quên mất.
Anh chưa bao giờ thấy em có tâm trạng tồi tệ như thế! Đều này càng chứng tỏ em vẫn còn yêu anh ta nhưng lại chẳng dám đối mặt thôi!
_____________
Trời trong xanh, nắng đẹp, một chiếc taxi dừng lại Tịnh Kỳ bước xuống nhìn ngắm ngôi trường đã nhiều năm không quay trở lại này.
Những bước chân tự tin đi vào cổng, khi gặp chú bảo vệ cô rất vui vẻ chào chú:
- Lâu rồi không gặp chú
- Cô là...?
- Cháu là Tịnh Kỳ, lâu quá chắc chú quên rồi
- Tịnh Kỳ! Chú nhớ chứ chắc già rồi cũng hay quên.
Đứa nhỏ thân thiện, hay nói chuyện với mấy ông chú bảo vệ thì sao quên được.
- Chú vẫn vui tính như ngày nào.
Thôi cháu vào trong trước.
Chúc chú một ngày tốt lành
Cô gái chào tạm biệt người đàn ông rồi đi vào trong với nhiều ánh nhìn của những lớp trẻ đổ vào đầy thắc mắc:
- Nhân vật mới nào đây? Nhìn quen quen
- Chị ấy rất có khí chất
- Người hôm qua đến đám cưới Thuần gia đó
- Sao trước giờ chưa biết đến người này?
Hàn Lam đi tới trước mặt của Tịnh Kỳ và nở một nụ cười rất tươi, đầy vui vẻ:
- Cô bỏ tôi đi lâu quá đó!
- Chào Hàn Lam
Cô gái Hàn Lam bước nhanh tới ôm lấy Tịnh Kỳ:
- Bỏ đi đâu mấy năm luôn vậy?
- Phải chốn cô đó
- Cô cũng đến để xin tuyển chọn vào các công ty, tập đoàn sao?
- Đến xem cho biết thôi! Muốn xem sẽ gặp những nhân vật lớn nào
Hai cô gái rất vui vẻ tươi cười nói chuyện cùng với nhau rồi đi vào trong.
Đến trước một phòng học thì phải chia nhau ra:
- Chút gặp lại
Hàn Lam nói xong thì rời đi, Tịnh Kỳ cũng bước vào trong phòng học đã lâu rồi không đến, khung cảnh xung quanh vẫn giống như ngày trước.
Cô gái ngồi vào một chỗ cuối lớp cạnh cửa sổ, hôm nay lại gặp được anh rồi.
Từng người rất quen thuộc với cô đi vào bục giảng để nói về phương hướng và mục tiêu chọn người của họ từ Dương Đằng, Hàn Khắc Lục, Trương Phát Vượng, Vương Nhật Quân còn có cả Hoàng Phong
Tịnh Kỳ khẽ mỉm cười nhìn Hoàng Phong ở phía trên