Người ông lớn tuổi đi ra từ một căn phòng, vui vẻ kéo đứa cháu này vào bàn ăn:
- Về trễ quá đó, ông đói bụng lắm rồi
Lộ Khiết cũng ngồi xuống theo cười khúc khích rất vui vẻ:
- Ông cứ sợ chị không về đó.
- Ai mà dám cãi lời ông chứ!
Một gia đình ba người ăn uống, vây quần bên nhau rất vui vẻ, hạnh phúc.
Khoảnh khắc này thật là vô cùng tuyệt vời.
Ăn tối xong thì ông cũng đã ngủ, Tịnh Kỳ đi vào trong phòng của Lộ Khiết thì thấy cô gái đang cặm cụi trước máy tính:
- Em điều tra thế nào rồi.
- Có kết quả rồi, khó lắm em mới tìm ra được
Tịnh Kỳ bước tới đứng phía sau của cô gái rồi nhìn thẳng vào màn hình máy vi tính.
- Chú Lê Bách lại có một thân phận quá tuyệt vời vậy à!
- Đấy là luật sư nhà chị mà sao lại chị lại nghi ngờ mà đều tra?
- Chắc do chị nhìn ra được cái đuôi cáo đó.
Chị nhờ em điều tra hết tất cả mọi chuyện mà không ai biết được vào 15 năm trước của nhà Ngụy Trạch Hải.
Tuy có hơi khó nhưng chị tin em
- Được, em sẽ điều tra cẩn thận
- Cảm ơn em, ở nhà có một thiên tài rất tiện lợi
Khiết Lộ quay người lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Tịnh Kỳ:
- Nhờ có chị năm đó cưu mang em nên mới có một Trần Khiết Lộ như hôm nay.
Em thật sự rất biết ơn chị
- Bao nhiêu rồi mà cứ nói ơn nghĩa, nghe xa cách quá rồi đó
Cô bé này từ lần gặp đầu tiên thì mình đã chắc chắn là một người tài rồi.
__________
Cô gái trước mặt này chẳng ai khác mà chính là cô bé bán vé số năm đó.
Sau khi rời khỏi Trạch Hải vài tháng thì trong một đêm Tịnh Kỳ lại gặp được bé đang ngồi co rút trong một góc:
- Em sao lại ở đây? Nhà của em đâu?
Gương mặt yếu ớt, xanh xao ngước lên nhìn Tịnh Kỳ:
- Em không có nhà
Đột nhiên cô gái ngất đi được Tịnh Kỳ bế lên đưa vào xe lái thẳng tới bệnh viện.
Một lúc sau, khi cô gái lại ý thức:
- Em cảm ơn chị.
Chị tốt bụng quá!
- Em không có nơi nào để về thì về ở cùng chị đi được không?
- Thật sao? Chị không chê...
- Không đâu, một cô gái đáng yêu, xinh xắn như thế! Em tên gì?
- Em...!em không có hay chị đặt cho em đi
- Vậy thì...!tên là Lộ Khiết đi.
Trần Lộ Khiết, sau này chị sẽ coi em như em gái của chị
Cô bé gái rơi nước mắt vì sự ấm áp và hạnh phúc được Tịnh Kỳ đem lại rồi ôm chặt lấy cô:
- Em vui lắm! Cảm ơn chị!
____________
Tịnh Kỳ khẽ cười, cô bé năm nào giờ cũng đã thành thiếu nữ rồi.
Lộ Khiết lên tiếng:
- Sao dạo này anh Nhất Bạc không đến nhà mình ăn cơm nữa?
- Còn nhiều việc mà anh ấy phải làm lắm! Em...
Tiếng chuông điện thoại của Tịnh Kỳ lại reo lên người gọi là Trạch Hải, cô cười với cô gái trước mặt:
- Em nghỉ ngơi sớm đi, chị về phòng
Tịnh Kỳ bước vào trong phòng của mình thì bắt máy nhưng lại chẳng nghe một lời nói nào từ anh, cô ngồi xuống giường nhìn vào điện thoại:
- Sao anh không nói gì hết vậy?
- À...!cô quay về nhà mình rồi sao?
- Ừa.
Ông của em đã quyết định vậy rồi.
Anh sợ người cầm điện thoại là ông sao?
- Ngụy Trạch Hải này thì có gì phải sợ.
Cô bỏ ý định khôi phục trí nhớ cho tôi rồi sao?
- Em không gấp sao anh phải gấp
- Tôi tò mò chuyện ở quá khứ thôi! Cảm giác quên đi một cái gì đó thật sự rất khó chịu
- Sẽ nhanh thôi!
_______________
Buổi tiệc do tập đoàn Kiô cũng đã bắt đầu, những đứa con nhà gia thế, quyền quý ăn mặc sang trọng đều góp mặt trong bữa tiệc lớn này.
Xe của Tịnh Kỳ cũng đã dừng trước cửa nhà hàng mà bữa tiệc diễn ra:
- Anh vào trong cùng em đi.
- Không đâu, em đi vào với Nhật Quân đi.
Người ta đang đợi em kia
- Được.
Nhật Quân mở cửa xe cho Tịnh Kỳ, một cô gái kiêu sa với chiếc đầm dạ hội hai dây màu đen xuống phía chân thì màu dần đổi sang trắng với chất liệu mềm mại, nhẹ nhàng toát ra sự cao quý của cô gái.
Tịnh Kỳ rất tự khoác tay Nhật Quân mà đi trong vào trong bữa tiệc sang trọng ấy.
Cái khí chất này của cô khiến những cô gái ở đây phải chịu thua kém vài phần.
Ngụy Trạch Hải ở phía xa cũng không rời mắt khỏi người của cô. Khả Nguyệt đi