Ăn uống cùng nhau xong hết tất cả thì An Khởi cầm ra 5 cái bản đồ phát ra cho mỗi đội:
- Trên bản đồ đã được vạch sẵn đường đi, từ những điểm xuất phát khác nhau mọi người sẽ đi đến nơi giấu kho báu.
Trên đường đi sẽ có những câu đố, thử thách để nhận được phần thưởng góp sức cho mọi người tiếp tục hành trình
Khả Nguyệt rất ngạc nhiên lại kiêm thêm phần khó chịu:
- Không phải chỉ cần quay hình cuộc sống trên đảo là được rồi sao?
- Tôi đâu có làm chương trình nhạt nhẽo như vậy được! Các bạn hãy về phòng nghỉ ngơi, tìm hiểu bản đồ hay làm gì đó rồi sáng mai xuất phát sớm.
Chúc mọi người ngủ ngon
An Khởi nói xong thì lại rời khỏi đó, những người ở đây cũng quay về phòng của mình.
Ái Liên đi về phòng của mình thì lườm người anh trai trầm tư:
- Sao anh cứ mãi im lặng vậy?
- Có gì đâu để nói
- Anh vẫn còn yêu chị Tịnh Kỳ sao?
Hoàng Phong chăm chú dọn dẹp quần áo, vật dụng mang theo:
- Em nói vậy để chị dâu nghe được sẽ giận anh đó
- Anh đang trốn tránh câu hỏi của em?
- Không có, anh bây giờ chỉ xem Tịnh Kỳ là bạn
Máy quay lúc này cũng đi vào trong phòng, Hoàng Phong ngạc nhiên quay lại:
- Khuya rồi vẫn quay sao?
- Chỉ quay một chút lúc hai người thảo luận với nhau rồi kết thúc
Hoàng Phong lại tiếp tục với công việc của mình còn Ái Liên ngồi mài mò xem bản đồ
Phòng của Dương Đằng và Hàn Lam cũng có người đang quay cảnh họ bàn bạc, xem xét bản đồ và những phòng khác cũng như thế
Tịnh Kỳ và Trạch Hải đang ngồi cạnh nhau bàn đối sách thì anh lại khoác vai cô rất thản nhiên.
Tình cờ An Khởi mở cửa đi vào:
- Quay tới đây được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi.
Người quay phim đi ra ngoài thì An Khởi rất hào hứng đi tới ngồi chen vào chính giữa hai người:
- Em hôm nay có mệt lắm không?
- Mệt thì cũng có nhưng em thấy vui lắm!
- Ngày mai phải cố lên.
Tuy có chút khó khăn nhưng ăn tin em sẽ làm được
- Tối rồi anh về đi còn cho người khác nghỉ ngơi nữa - Trạch Hải cắt ngang
An Khởi lại đột nhiên ôm lấy Tịnh Kỳ:
- Em ngủ ngon
Trạch Hải liền kéo tên đàn ông này ra khỏi người con gái của mình:
- Anh làm gì vậy hả?
Anh chẳng để ý đến Trạch Hải mà đi ra khỏi phòng này.
Tịnh Kỳ đi đến lấy đồ trong vali:
- Vậy em đi tắm trước đây
Trạch Hải ngồi một cái mạnh xuống giường nhìn qua cái giường bên cạnh thì có một nụ cười gian tà xuất hiện.
Tịnh Kỳ tắm ra được thì phát hiện hai cái giường đã thành một cái giường, cô liền đứng ra xa anh:
- Anh làm gì vậy? Kéo giường lại làm gì?
- Cô nghĩ cái gì trong đầu vậy? Tôi chỉ muốn nằm rộng rãi một chút
Trạch Hải nói xong thì cũng đi vào nhà tắm, Tịnh Kỳ ngồi xuống giường nhìn vào cánh cửa nhà tắm:
- Có quỷ mới tin anh
Tịnh Kỳ chậm rãi lấy vài tờ tài liệu nằm xuống giường đọc một chút thì lại liếc mắt sang nhà tắm.
Trạch Hải từ nhà tắm bước ra với cái áo choàng ngủ để lộ phần ngực đang còn ươn ướt, cô nhìn thấy lại vô thức nuốt nước bọt.
Trời ơi chẳng có tiền đồ!
Tịnh Kỳ quay mặt sang một bên mà tiếp xem tài liệu của mình, anh lại khẽ bật cười từ từ nằm xuống giường sát bên cạnh cô:
- Khuya vậy rồi còn đọc gì vậy?
- Chuyện cơ mật của tập đoàn
- Chuyện bí mật như thế cô sẽ không đem ra trước mắt tôi đâu.
- Anh giỏi, anh ngủ trước đi
- Tôi không có đụng đến cô đâu đừng lo.
Tôi ngủ đây.
Trạch Hải dần nhắm mắt lại một lúc sau Tịnh Kỳ liếc sang nhìn anh khẽ gọi:
- Trạch Hải, anh ngủ chưa?
Không một lời hồi âm khiến cho Tịnh Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm thở một hơi dài, cuối cùng cũng chịu ngủ.
Cô nhẹ nhàng đặt tài liệu sang một bên rồi từ từ nằm xuống ngủ.
Chỉ mới dần đi vào giấc ngủ thì cô cảm nhận được một hơi thở rất gần, một đôi môi đang mút nuốt lấy vùng da trên cô mình.
Tịnh Kỳ liền thức dậy thì thấy Trạch Hải, cô lập tức đẩy anh ra rồi ngồi bật dậy:
- Anh làm gì vậy hả?
- Cô nói gì vậy tôi đã làm gì cô?
Tịnh Kỳ khẽ sờ vào cổ rồi mặt đằng đằng sát khí:
- Anh...!anh dám làm không dám nhận à!
- Chắc do cô mơ thấy đó.
Tôi nãy giờ ngủ rất ngon
- Tôi thấy anh rõ ràng mà còn chối
Trạch Hải mạnh mẽ đẩy Tịnh Kỳ