Tịnh Kỳ và Trạch Hải nắm lấy tay nhau đi thăm quan cảnh vật của hòn đảo này:
- Cái cây đó lạ quá đúng không Trạch Hải?
- Nhìn cũng đẹp lắm đó
Mấy đứa trẻ con không hiểu sao rất thích thú mà cứ quay quanh hai con người, Tịnh Kỳ ngồi xuống trước mặt đứa bé:
- Sao cứ chạy xung quanh anh chị vậy?
- Mọi người nói làm vậy để chúc phúc cho anh chị sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi
- Cảm ơn các em nha!
Đi dần vào nơi rất nhiều người tụ tập buôn bán rất náo nhiệt những tiếng mời khách thật quen thuộc làm sao.
Trạch Hải kéo mạnh tay Tịnh Kỳ đi đến một sạp bán xiên nướng:
- Vợ thích ăn cái này, mua đi
Tịnh Kỳ nhìn người chủ quán cười ngượng rồi kéo anh đứng ra và thì thầm:
- Chúng ta làm gì có tiền mà mua, anh đừng có đòi nữa đi.
Người chủ quán cười rất tươi cầm hai que xiên lên đưa ra trước mặt:
- Lâu rồi đảo này không tiếp đón người mới, tặng hai đứa
- Vậy cháu nhận một cây thôi! Bọn cháu ăn ít một cây là đủ rồi
Tịnh Kỳ đang nói thì Trạch Hải đã cầm xiên nướng trên, cô chỉ có thể cố gắng nở nụ cười tươi:
- Cảm ơn cô chủ quán xinh đẹp nha!
Hai con người này đi khắp nơi trên hòn đảo đến khi gần tối mới quay về nhà người bác sĩ.
Lúc này mọi người lại tập trung ở đây rất đông khi thấy hai người họ đi tới thì liền kéo vào ngồi.
Có rất nhiều bàn ăn chứa đầy những món thịnh soạn, đèn lồ ng khi này treo kín khắp nơi, người trên đảo ca hát vui vẻ trào đón hai vị khách mới đến này:
- Bữa tiệc này dành cho hai đứa đó
- Cứ vui chơi thoải mái đi
- Mọi người đều thích hai vị khách mới này
Người đàn ông ngô nghê ấy ăn uống rất sảng khoái nhưng vẫn luôn gấp thức ăn cho Tịnh Kỳ không ngừng:
- Vợ ăn nhiều vào đi, vợ ốm quá đó.
- Em biết rồi
Nhìn cái vẻ mặt này của anh thì cô vô cùng thích thú, có điện thoại ở đây thì chắc chắn sẽ chụp ngàn tấm hình để lưu lại cái bộ dạng này của anh.
Những người trên đảo đem ra rất nhiều bình rượu, rót đẩy bát rồi hào sảng cụng bát không ngừng.
Trạch Hải và Tịnh Kỳ cũng vô cùng hoà nhập mà uống hết bát này đến khác không biết họ đã uống hết bao nhiêu chỉ biết là nhiều.
Cuộc sống ở đây thật vui vẻ, vô lo vô nghĩ mọi người cùng nhau tổ chức tiệc vui chơi không phải câu nệ tiểu tiết, một môi trường đáng sống quá rồi.
Ai nấy cũng say sưa ca hát, nhảy múa đến đêm muộn thì mới nghỉ ngơi, cô bác sĩ cười rất tươi:
- Tịnh Kỳ thấy bữa tiệc này như thế nào?
- Rất...!rất...!tuyệt...!đó dì
- Hai đứa cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi
Hai con người say sỉn, đi lắc lư qua lại quay trở về phòng của mình nằm xuống giường một cách thỏa mái:
- Hôm nay vui thật!
- Anh cũng thấy vui lắm! Vui nhất khi bên vợ
Tịnh Kỳ nằm xoay người qua nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, tay khẽ chạm vào cái chóp mũi ấy:
- Anh sến sẩm quá đó
- Anh yêu vợ nhất trên đời này luôn
Lời nói ấy lại đi theo cùng với nụ cười rất ngờ nghệch vậy mà làm cho trái tim kia ấm lên tự bao giờ:
- Em cũng yêu anh
- Vậy mình...!làm chuyện vợ chồng được không?
Trạch Hải lại dịu dàng sờ lên khuôn mặt vẫn đang còn ngỡ ngàng kia:
- Bị ngốc rồi mà vẫn còn biết mấy cái chuyện này nữa sao?
- Ai ngốc? Anh không có ngốc mà! Mình là vợ chồng em không cần phải ngại
- Anh bị ngốc khôn quá.
Đập trúng cái gì mà ranh mãnh quá rồi đó
Trạch Hải giữ lấy cằm của Tịnh Kỳ mà trao cô một nụ hôn nhẹ rồi hai mắt lại nhìn nhau.
Cô gái khi này lại chủ động hôn lấy chàng trai trước mặt này của mình:
- Hết bị ngốc thì đừng có nói là em lợi dụng
Tịnh Kỳ mạnh mẽ ngồi lên người của Trạch Hải, nụ cười mê hoặc cùng với những ngón tay điêu luyện cởi từng nút áo trên người anh ra.
Anh cũng rất chủ động cởi từng lớp áo của cô gái ra.
Tịnh Kỳ cuối người hôn vào tai, m*t cái tai ấy đột nhiên Trạch Hải lại đè cô xuống giường:
- Để anh chỉ cho
Kĩ thuật ấy vẫn rất thành thạo, trơn tru khiến cho những tiếng rên không ngừng phát ra:
- Ưm...!a...!ớ...
Một đêm kịch liệt thế đã trôi qua làm cho cơ thể ướt đẫm mồ hôi.
Tịnh Kỳ nằm trong phòng tay của anh mà không khỏi suy nghĩ.
Ngốc thật sao? Tên ngốc nào mà làm mãnh