- Không...!không...!tôi không dám.
Chỉ là cậu chủ có thấy cô gái lạ mặt nào chạy qua đây không?
- Không có, nãy giờ chỉ có tôi và tiểu yêu tinh này thôi!
- Được...!được...!không làm phiền hai người nữa
- Khoan đã...
Nghe thấy câu nói này của Hoàng Phong thì Tịnh Kỳ có chút lo lắng, tay bấu mạnh vào người anh.
Hoàng Phong tuy đau nhưng lại nở ra một nụ cười:
- Nhớ là không nói chuyện này lung tung ra ngoài
- Tôi biết rồi, chúc cậu vui vẻ
Người này liền đóng sầm người lại mặt đỏ ửng quay đi chỗ khác Tịnh Kỳ muốn bỏ anh ra thì Hoàng Phong lại ôm chặt lại:
- Họ chưa đi xa đâu
- Anh sao lại giúp tôi?
- Tôi luôn tình nguyện giúp em mọi lúc và không có một lí do nào
- Anh làm vậy không sợ vợ mình biết sao?
- Nên vừa rồi tôi mới dặn dò họ không được nói ra ngoài
Tịnh Kỳ đẩy Hoàng Phong ra cầm áo sơ mi khoác lên vai của anh, cúi người xuống nhặt đồ của mình:
- Tôi với anh thật giống đang gian díu.
Chị ta biết được chắc tức lắm!
Hoàng Phong lại mạnh mẽ dồn Tịnh Kỳ vào, tiến sát lại gần thì thầm vào tai của cô:
- Em muốn làm thật không?.
truyện tiên hiệp hay
Tịnh Kỳ dùng sức đẩy anh ra rồi đeo khẩu trang vào đội nón lên:
- Cảm ơn anh, tôi đi trước đây
Cô dứt khoát mở cửa đi ra ngoài, anh lặng lẽ ngồi trong căn phòng tối mặc áo vào:
- Anh thật mong rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài hơn nữa
Tịnh Kỳ quay về nhà thì mọi người cũng đã ngủ hết, cô rón rén đi về phòng của mình khi mới mở cửa ra thì lại thấy mặt của Trạch Hải khiến cô phải giật mình:
- Anh làm gì vậy?
- Tìm vợ đó
Cô thở phào nhẹ nhõm cởi khẩu trang và nón đặt xuống bàn qua giường nằm thoả mái:
- Tìm em có chuyện gì không?
Trạch Hải cũng nằm xuống giường ôm lấy cô vợ này mình còn hôn vào má của cô:
- Anh nhớ em rồi...!nhưng...!sao vết son trên môi em lại bị lem?
Tịnh Kỳ nghe thấy thì liền ngồi bật dậy cảm thấy chột dạ nhìn ngó sang một bên:
- Chỉ...!chỉ là...!em ăn nên bị lem
Trạch Hải xoay mặt Tịnh Kỳ nhìn lại anh rồi đưa mặt mình nhìn gần vào đôi môi đấy:
- Không giống lắm!
Tịnh Kỳ liền đẩy mạnh anh nằm xuống giường gương mặt đầy mê hoặc sờ lên khuôn mặt đẹp trai đó:
- Anh lắm chuyện quá rồi đó, quay về phòng của mình đi
- Anh muốn ngủ cùng em
- Ông mà biết là cho anh ra đường ngủ đó
- Thì đừng để cho ông biết.
- Không được
Trạch Hải nằm dãy dụa trên giường, đánh tay xuống giường:
- Ngủ, ngủ, ngủ với em à! Anh không về đâu
- Vậy anh ngủ trước đi, em đi tắm
Tịnh Kỳ nói xong thì đi vào nhà tắm, Trạch Hải lại nở một nụ cười rất gian.
Bên trong có tiếng nước, cánh cửa dần được mở ra cô phát hiện nên lập tức quay người lại thì lại thấy Trạch Hải:
- Anh làm gì vậy?
- Tắm ch ung
Anh bước tới gần cô gái không một mảnh vải che thân, đè tay cô vào tường miệng khẽ nở nụ cười, vồ dập hôn cổ, cắn tai...
____________
Trạch Hải khi vững còn nằm trên giường ngủ, Tịnh Kỳ ngồi một góc trên ghế trước laptop gắn usb vào dán dữ liệu vào máy.
- Khỏi lo mất usb nữa
Cô mở lên từng tệp dữ liệu có trong đó ra xem nhưng mặt lại nhăn nhó, không có gì hay ho hết vậy! Bị chơi rồi sao?
Bỗng dưng gương mặt đó trở nên kì lạ còn kèm theo sự thích thú, cái này càng làm rõ những gì mình thấy.
Tuy không có ích gì nhưng vẫn khá hay đó
Có một vòng tay đột ngột ôm lấy Tịnh Kỳ từ phía sau, cô liền bấm tắt máy quay đầu nhìn lại:
- Anh thức rồi hả?
- Sao vợ thức sớm quá vậy? Ngủ thêm chút nữa đi
Tịnh Kỳ cũng nghe theo nắm lấy tay của Trạch Hải nằm lên giường, anh ôm lấy cô vào trong lòng khẽ mỉm cười.
Cô gái mặc một cái áo sơ mi màu be, áo khoác dài màu nâu, quần ống suông dài và đôi giày cao gót đen đi bên cạnh là anh mặc cái áo sơ mi trắng cùng với bộ vest đen, họ đeo cặp mắt kính đen nắm tay nhau đi vào bệnh viện.
Ở một góc cảnh họ thân mật cùng xuống xe nắm lấy tay nhau đều đã bị chụp lại rất gõ ràng từng cử chỉ, hành động:
- Có tin hay để đăng rồi.
Được một hồi thì Trạch Hải từ trong phòng bệnh đi ra cùng với Quốc An, Tịnh Kỳ đang ngồi chờ thì bước đến chỗ họ:
- Sao rồi tìm ra được nguyên nhân chưa?
- Vẫn rất bình thường chưa xác định rõ nguyên do - Quốc An đáp
- Vậy