Tịnh Kỳ buông súng xuống Trạch Hải bước tới ôm lấy cô gái vào lòng:
- Em có phải hiểu lầm anh rồi đúng không?
- Anh chưa bao giờ chịu nói gì với em, tất cả mọi thứ đều không
Cô gái ấy đưa tay lên ôm lấy tấm lưng lớn của anh, không cứng được thì mình sẽ mềm:
- Anh sẽ nói hết tất cả cho em nghe, đi theo anh
Trạch Hải nắm lấy tay của Tịnh Kỳ trao cho cô mọi sự ấm áp mà mình có thể cho cô.
Hai người cùng bước vào một căn phòng, Đại Hổ, Tề Ảnh và Lâm Phùng đứng phía sau.
Bọn họ đang đứng trước tấm kính hai chiều nhìn được vào căn phòng bên cạnh và thấy Hy Lộ đang bị trói chịu thủy hình.
Từng giọt nước đều đặn rơi vào trán cô ta, Tịnh Kỳ nhìn thấy cũng kinh ngạc:
- Anh không phải là muốn cứu cô ta sao?
- Mọi người ra ngoài hết đi
Tề Ảnh và Lâm Phùng đều bước ra ngoài theo lời nói của Trạch Hải còn Đại Hổ thì vẫn đứng ở đó tới khi cô lớn tiếng:
- Anh cũng ra ngoài đợi đi
Đại Hổ cũng đi ra rồi đóng cửa lại, Tịnh Kỳ đi tới gần tấm kính để nhìn rõ hơn:
- Anh nói đi, sao phải làm vậy?
Trạch Hải từ phía sau bước tới nhẹ nhàng ôm lấy cô gái ấy:
- Anh cũng muốn trả thù cho con chúng ta
- Thì anh cũng có thể nói cho em nghe được, sao lại đánh mà còn bắn người của em?
Cái con người lạnh lùng, băng lãnh vừa rồi giờ lại nũng nịu dán mặt vào mặt Tịnh Kỳ:
- Anh biết người của em có áo chống đạn mà! Chỉ muốn đưa em đến đây để cầu hôn đó, súng của mấy người họ bên ngoài toàn là súng bắng giấy, ruy băng thôi!
- Còn súng của anh?
- Cũng vậy luôn
Tịnh Kỳ bất ngờ kéo tay anh ra quay người lại:
- Anh thử em sao?
- Không có mà! Anh từ đầu vẫn nghĩ nó là súng thật! Anh chấp nhận mọi sự hành quyết từ em mà!
- Anh đừng có nói nhiều, trả lời những câu hỏi của em lúc ở ngoài nhanh lên
Cô gái ngồi xuống cái ghế sofa dài, anh cũng bước qua ngồi bên cạnh ôm lấy cánh tay của cô:
- Em hỏi lại đi
- Trạch Hải!
- Anh biết rồi.
Anh thật sự đã nhớ ra em trước buổi kết hôn của Hoàng Phong nhưng vẫn rất mơ hồ còn về việc anh ngốc thì...
- Chưa từng đúng không?
- Thì...!em nói đúng rồi
- Giỏi lắm! Anh diễn giỏi lắm!
Vị chủ tịch Ngụy thấy tình thế không ổn rồi lại giở trò tội nghiệp, đáng thương với cô:
- Anh thật sự sợ em sẽ không cần anh nữa, sợ em sẽ bỏ anh nên mới giả ngốc để được ở bên cạnh em
Đều này vậy mà luôn có tác dụng với Tịnh Kỳ, cô tạm bỏ qua cái chuyện này mà đi thẳng vào vấn đề chính:
- Còn cái chết của cha mẹ em.
Lần này cho anh một cơ hội để nói rõ ràng
- Thật ra đó cũng là lỗi của anh...
____________
Một ngày thật đẹp của tháng 11 năm ấy.
Cậu vừa rời khỏi tiệm bánh kem và đi ra thì tình gặp được cha mẹ cô đi vào:
- Hôm nay sinh nhật của con sao? - Mẹ cô hỏi thăm
- Đúng rồi cô chú.
Hôm nay cô chú cũng đến đặt bánh kem sao?
- Vài hôm nữa cũng là sinh nhật của con bé - Người cha lên tiếng
Trạch Hải nghe thấy thì cảm thấy rất phấn khởi và rất thích thú:
- Hôm đó cô chú cho con đến chơi được không? Con mời bạn ấy đến buổi sinh nhật của con nhưng bạn ấy ngại không đến
- Ai chứ Trạch Hải thì được nha!
- Vậy hôm đó hẹn gặp tại trước cửa tiệm bánh kem này
- Dạ con biết rồi
Qua ngày hôm sau thì nhóc Trạch Hải lén lút gặp cha mẹ của cô bé đưa cho họ cái hộp:
- Quà con tặng cho bạn mà sợ không nhận nên cô chú đưa giúp con nha!
- Được, cô biết rồi.
Thằng bé này tinh ý quá!
Đến cái ngày sinh nhật của Tịnh Kỳ, cha mẹ cô từ trong lấy bánh kem ra thì đã gặp cậu ở ngoài:
- Cô chú đi chung xe với con đi
- Cũng được.
Vậy cô chú xin đi nhờ nha!
Hai người vào ghế sau ngồi còn Trạch Hải ngồi phía trước cạnh người tài xế riêng.
- Cô chú hiện giờ đang làm việc gì?
- Chỉ kinh doanh nhỏ - Người đàn ông trả lời
Khi này cậu chủ nhỏ nhận một cuộc điện thoại tới:
- Có gì không?
- Tập đoàn gặp chuyện lớn rồi chủ tịch nhanh về đi
- Có chuyện gì để ngày mai đi
- Không được đâu chủ tịch nếu không giải quyết ngay sẽ gặp rắc rối lớn đó
Trạch