Tịnh Kỳ muốn mở miệng nói rồi lại không, dịu dàng nhìn xuống gương mặt Trạch Hải, vô thức vuốt tóc của anh:
- Đừng táy máy tay chân.
Ngoan đi
Tịnh Kỳ rút tay lại, chóng tay trên thành ghế rồi tựa đầu vào, Trạch Hải chắc đêm qua rất mệt mỏi
Sau một khoảng thời gian, Trạch Hải mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang nằm trên gối của sofa còn Tịnh Kỳ thì đang ngồi chỗ bàn làm việc của Trạch Hải.
Cô trợ lý đang túi bụi phân loại tài liệu, báo cáo ra, Trạch Hải bước lại gần mà vẫn không hay, đến khi Trạch Hải rõ xuống bàn, Tịnh Kỳ giật mình làm rơi tài liệu xuống sàn, vừa ngồi xuống nhặt vừa nói:
- Anh đi cũng phải phát ra tiếng động chứ!
Trạch Hải che tay dưới bàn, Tịnh Kỳ cầm lên thì đụng vào tay Trạch Hải, cô trợ lý đứng lên:
- Cảm ơn
- Em là nội gián được Thuần Hoàng Phong phái tới, bây giờ muốn trộm cái gì?
- Chủ tịch đúng là giỏi suy diễn.
Tôi chỉ giúp anh phân loại chúng ra thôi
Trạch Hải dần bước lại gần Tịnh Kỳ:
- Em muốn làm thử chức phu nhân chủ tịch sao?
Tịnh Kỳ nheo mày, gương mặt trêu ghẹo chỉ tay vào ngực Trạch Hải:
- Tôi thấy chức chủ tịch hợp với mình hơn
Trạch Hải kéo Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế:
- Sau quá trình xem xét thì thấy sao?
Tịnh Kỳ chỉ vào từng chỗ phân loại rồi nói:
- Tôi đã để riêng ra những cái tôi thấy không ổn sang một bên, những cái cần kí tên thì một bên, nói chung là cũng ổn.
- Em giả được chữ ký tôi thì em cũng kí rồi phải không?
- Chữ ký của anh thì cũng đơn giản thôi!
Tịnh Kỳ cầm bút lên viết vào một tờ giấy trắng bên cạnh:
- Anh thấy sao?
- Em phải đi nét bút như thế này, để tôi chỉ em
Chủ tịch nắm lấy tay bàn tay nhỏ của cô gái, nhanh chóng đã kí xong:
- Lúc nãy, em đi nét hơi cao và rộng.
Bây giờ giống hơn chưa?
- Chữ ký của bản thân thì phải giống rồi, anh để tôi thử xem
Trạch Hải buông tay ra, Tịnh Kỳ bắt đầu đi bút tạo ra một chữ ký rất đẹp rất giống cái của Trạch Hải vừa kí:
- Anh thấy sao rất giống phải không?
- Em học chữ kí của tôi là có âm mưu gì đây?
Tịnh Kỳ bất ngờ đứng dậy, trừng mắt với chủ tịch:
- Anh dạy tôi, có âm mưu gì cũng là anh có thôi!
- Đúng là em kí giống thật, khó mà phân biệt.
Học nhanh đó
- Không dám do thầy dạy giỏi
- Được rồi, em cầm mấy cái em phân loại thấy không ổn đưa qua cái bộ phận sửa đi
- Anh nghĩ tôi coi đúng sao? Anh không xem lại à!
- Đây là ngoại lệ, lần sau không được coi những thứ này khi tôi chưa cho phép
- Tôi biết rồi
Tịnh Kỳ liền đi ra khỏi phòng, mình đúng là làm sai thật, lỡ có người khác nhìn thấy thì không hay.
Trợ lý Trần sau khi đi lòng vòng cũng trở về, thì thấy trên bàn làm việc có ly nước:
- Đây là gì chủ tịch?
- Uống đi
- Ai biết anh có bỏ gì vào đây không
- Thuốc độc.
Tịnh Kỳ uống vào một hơi, đặt ly xuống:
- A...!a tôi trúng độc rồi
Tịnh Kỳ ôm cổ, rồi rục xuống bàn, Trạch Hải lắc đầu, miệng khẽ nở nụ cười, trẻ con.
Trạch Hải và Tịnh Kỳ lại vào trạng thái làm việc, hai người đều tập trung vào phần công việc của mình.
Tới giờ tan làm, mỗi người lên một xe về, hai người cùng vào nhà nhưng không ai nói gì với nhau rồi đi thẳng lên phòng, tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm, bà đã ngồi trên bàn ăn, thấy Tịnh Kỳ liền kéo lại:
- Tịnh Kỳ con ngồi xuống đây
Tịnh Kỳ ngồi xuống bên tay phải của bà, Trạch Hải thì ngồi đối diện Tịnh Kỳ:
- Vũ Hứa chưa về sao bà?- Tịnh Kỳ lên tiếng
- Vũ Hứa đang trên phòng, chắc cũng sắp xuống rồi.
Tịnh Kỳ bỗng dưng đứng lên hướng về nhà bếp:
- Để con dọn thức ăn ra.
- Để nó làm đi- Bà nhìn qua Trạch Hải
- Không cần đâu để con tự làm được rồi
Tịnh Kỳ đi vào bưng đồ ăn ra, Trạch Hải cũng vào trong:
- Để tôi phụ em
Hai người dọn ra một bàn thức ăn, Vũ Hứa cũng xuống ngồi cạnh Trạch Hải, bốn người bắt đầu ăn cùng nhau.
- Tịnh Kỳ, sao tối qua con lại ở nhà Hoàng Phong?- Bà lên tiếng
- Sao? Chị ngủ lại nhà Hoàng Phong! - Vũ Hứa hoảng hốt.
Thử ????hách ????ìm ????????a????g gốc, géc gô # T????Um????????uy ệ????.v???? #
- Đừng căng thẳng quá Vũ Hứa.
Tối qua con uống hơi nhiều rượu gặp đám lưu manh vô tình Hoàng Phong đi tới nên đã giúp đỡ, thấy con say quá nên đã đưa con về nhà.
- Tại sao em không kêu cậu ta đưa em về đây?- Trạch Hải lên tiếng
- Tôi không thích trả lời anh
- Thôi thôi được rồi.
Không sao thì tốt