Buổi chiều đến, tất cả tập trung ra sân, một nơi rất mát ít bị ánh nắng mặt trời rọi vào, thầy Mạnh Sơn cùng Thuần Khang bước ra:
- Tiết này sẽ học sơ cứu vết thương, chỉ học những kiểu băng bó cơ bản và cứu người bị thương.
Trùng hợp cũng có người bị thương, Tịnh Kỳ em lên đây.
Thầy Mạnh Sơn vừa dứt lời thì Tịnh Kỳ bước lên miệng cười:
- Người bị thương gì chứ? Em đang rất tốt.
- Sao cũng được, Thuần Khang em qua làm mẫu đi.
Tịnh Kỳ em ngồi xuống
Thuần Khang cầm trên tay cuộn băng gạc đi tới, khụy một chân xuống đất bắt đầu thực hiện,làm tới đâu thì thầy giải thích tới đó, Tịnh Kỳ nhìn vào gương mặt nghiêm túc, tập trung không rời mắt.
Thuần Khang bất giác cũng đưa mắt lên nhìn và nở một nụ cười tươi, sau đó vẫn tiếp tục, đôi mắt Tịnh Kỳ đầy nghi hoặc, cứ cảm thấy con người này không đơn giản
- Dừng lại, chỗ đó em nên quấn hai vòng.
Lần này để thầy làm cho
Thầy Mạnh Sơn lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Tịnh Kỳ, Thuần Khang đứng lên:
- Thầy thật là...!lại để một cô bé làm mẫu làm em không tập trung được
- Em đừng có đùa nữa, để vợ em nghe thấy thì không hay đâu- Thầy Mạnh Sơn ngồi xuống trước mặt Tịnh Kỳ
Sau đó mỗi đội lại bắt đầu thực hiện, Vũ Hứa rất nhẹ nhàng, rất tập trung, Nhã Tinh bỗng bật cười:
- Cậu lúc nghiêm túc đúng là khác với thường ngày.
- Chị có vẻ hiểu em lắm! - Vũ Hứa đưa đôi mắt mê người nhìn Nhã Tinh
- Cậu ăn nói tinh gì đó, tập trung đi, tới tôi nữa
Nhã Tinh ngượng ngùng cuối đầu, gương mặt này cũng rất đẹp trai, lại hài hước cũng là một chàng trai tốt.
Cậu ta chỉ nhìn mình sao lại có cảm giác ngượng thế này? Đúng là không có tương lai
Hàn Lam cũng đang rất ân cần băng bó chân cho Dương Đằng, một âm thanh lạnh lùng cất lên:
- Cô có ý đồ gì với Tịnh Kỳ?
Hàn Lam ngỡ ngàng, mang chút hụt hẫng, kèm theo sự đau lòng, anh chưa bao giờ bắt chuyện với em, giờ lại nói chuyện với em mà câu đầu đã là về Tịnh Kỳ:
- Anh nghĩ sao? Em làm gì được Tịnh Kỳ chứ và em cũng không muốn làm gì hết
- Tịnh Kỳ là một cô gái hiền lành, tốt bụng, đừng có lợi dụng lòng tốt của em ấy - Giọng nói toát ra sự lạnh lẽo, cũng mang vài phần ấm áp
Hàn Lam chỉ thở dài không nói gì, trong mắt anh, Tịnh Kỳ thì là người tốt còn em lại là rắn độc.
Chỉ có Tịnh Kỳ mới nhận được sự ấm áp từ anh.
_____________
Trời xế chiều, tất cả bất đầu về phòng tắm rửa, Ái Liên kéo Vũ Hứa đến nơi vắng người vẻ mặt nghiêm túc:
- Vũ Hứa tôi...!có...!chuyện muốn nói với cậu
- Về phòng rồi nói
Vũ Hứa quay người lại, Ái Liên phía sau ôm lấy eo Vũ Hứa:
- Cậu đừng giả vờ không biết tình cảm của tôi dành cho cậu.
Vũ Hứa kéo tay Ái Liên ra:
- Cậu đừng có đùa nữa
Ái Liên bước lên trước mặt Vũ Hứa:
- Cậu có biết lúc cậu chớm nở chút tình cảm với chị Tịnh Kỳ thì tôi đã rất lo sợ rồi, giờ cậu lại rất gần gũi với chị Nhã Tinh, mình thật sự sợ sẽ mất cậu.
- Mình và chị Nhã Tinh chỉ là đồng đội với nhau, còn chị Tịnh Kỳ...!tôi...!coi như chị...!dâu nhưng cho dù có gì đó với hai người họ thì đã sao, tôi không có thuộc về cậu sao lại sợ mất?
- Cậu đúng là lạnh lùng, tôi thích cậu ai cũng nhìn rõ, sao cậu cứ giả vờ không biết? Bây giờ tôi không muốn mang cái mác bạn thân nữa, tôi muốn cậu cho tôi một câu trả lời.
- Ái Liên, cậu bình tĩnh đi, làm bạn bè không phải rất tốt sao?
- Không tốt, tôi chỉ muốn làm bạn gái cậu, làm người yêu cậu, làm người ở bên cạnh cậu suốt đời, cậu hiểu không?
- Nhưng...!tôi...!chỉ xem cậu là bạn, trước giờ không có tình cảm gì khác.
- Một chút cũng chưa từng sao?- Gương mặt Ái Liên bình tĩnh đến lạ thường
- Một chút cũng chưa từng có- Vũ Hứa dứt khoát đáp
Ái Liên chứa đầy sự tuyệt vọng trên mặt, lại rất nhanh chóng hoá chúng thành sự căm phẫn:
- Được, được lắm Ngụy Vũ Hứa, tôi sẽ mãi nhớ ngày hôm nay.
Ái Liên vừa nói xong thì lệ đã rơi và quay người bỏ đi, Vũ Hứa muốn đuổi theo rồi dừng lại:
- Nên để cậu ấy yên tĩnh
Vũ Hứa cứ thế trở về phòng, rồi cũng mọi người đi đến nhà ăn, Tịnh Kỳ đưa mắt xung quanh:
- Sao không thấy Ái Liên?
- Chắc đã đi đâu rồi, chút nữa sẽ về ngay thôi- Nhã Tinh đáp
Hoàng Phong hào hứng tiếp lời:
- Chưa gì đã quan tâm