Người yêu cô hiện vẫn chưa tỉnh nhưng với thể trạng anh ta thì sẽ sớm tỉnh lại thôi! Ngoài ra có một vài chấn thương, chờ anh Ngụy tỉnh lại thì mới biết chính xác được.
Cô Trần nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ bấm nút ở đầu giường tôi sẽ tới ngay
Nói xong thì nam bác sĩ liền đi ra ngoài, Tịnh Kỳ chỉ có nằm xuống giường lại:
- Không biết Trạch Hải như thế nào rồi.
Trời đã tối, Tịnh Kỳ đã không thể nằm yên trên giường chờ đợi.
Mở cửa phòng ra quan sát hai bên rồi bước ra thì có một cánh tay vỗ vai Tịnh Kỳ, quay lại thì thấy gương mặt quen thuộc là luật sư Lê Bách:
- Con như thế này thì chú yên tâm rồi.
- Chú đến trễ quá đó
- Khi chú đến thì có rất nhiều bạn bè con ở đây, nên chú đã về.
Mình tìm một nơi khác nói chuyện đi
Luật sư và Tịnh Kỳ rời đi, chỗ khác thì có người đã thấy hành động hai người.
Tịnh Kỳ và Lê Bách đứng tại hành lang nhìn ra thành phố:
- Chú biết con cũng rất cố gắng nhưng chỉ còn hơn bốn tháng là con tròn 18 tuổi rồi.
Tài khoản hiện tại của con chỉ hơn 200 triệu một chút, con có thể làm được không?
- Con sẽ dùng mọi cách như thế nào con cũng phải biết được di ngôn của cha mẹ con.
Con luôn cảm thấy cái chết của họ không hề bình thường.
Tịnh Kỳ trở về phòng của mình vừa mở cửa ra thì đã thấy Trạch Hải đứng bên trong, Tịnh Kỳ liền vui mừng chạy đến:
- Anh tỉnh rồi, anh có thấy đau chỗ nào không? Để em gọi bác sĩ
Trạch Hải giữ Tịnh Kỳ lại:
- Anh còn hơi mệt một chút thôi!
Tịnh Kỳ nhẹ nhàng đỡ Trạch Hải:
- Anh ngồi xuống giường đi.
Trạch Hải ngồi xuống giường liền kéo Tịnh Kỳ ngồi vào lòng mình:
- Đang ở bệnh viện đó, lỡ ai phát hiện thì sao?
- Anh ôm người anh yêu cũng phải xin phép người khác sao? Anh cần nạp năng lượng
- Anh có phải bị đụng trúng não rồi không?
- Đụng trúng tới khờ luôn, để em nuôi là một ý kiến rất hay.
Mà vừa rồi em đi đâu lâu quá đó?
Tịnh Kỳ im lặng một hồi rồi đáp:
- Em...!em gặp người chú đến thăm, ở đây ngột ngạt quá nên đi chỗ khác nói chuyện
Lời em ấy nói có lủng củng nhưng người đàn ông mình thấy chắc cũng trung niên rồi, em ấy có chuyện khó xử không muốn nói thì thôi! Trạch Hải ôm chặt lấy Tịnh Kỳ:
- Em ngoan nào để anh nạp thêm năng lượng
- Muốn nạp năng lượng thì phải uống thuốc đầy đủ vào, như thế không được gì đâu- Bác sĩ Quốc An đi vào
Tịnh Kỳ vùng vẫy muốn đi xuống nhưng Trạch Hải vẫn không chịu buông:
- Em cứ mặc kệ anh ta đi
- Anh thả em xuống đi bác sĩ Quốc An còn đang nhìn kìa- Tịnh Kỳ nói thì thầm
Trạch Hải bỗng nới tay ra:
- Tôi mới hôn mê mấy ngày em đã gọi anh ta thân thiết như thế!
Tịnh Kỳ nắm bắt thời cơ liền đi xuống qua chỗ bác sĩ:
- Anh xem có phải não Trạch Hải bị gì rồi không?
- Cậu ta còn sức để chạy tới đây tìm tình yêu của mình thì chắc cũng không vấn đề gì đâu.
Sáng ngày mai để tôi kiểm tra tổng quát lại một lần là được
- Anh nói nhăng nói cuội gì vậy? Tìm tình yêu của mình gì chứ?- Tịnh Kỳ ngồi xuống giường
- Khi đến bệnh viện trên cánh tay cô vẫn còn hằng dấu tay của Trạch Hải.
Cậu ta đã dùng bản thân mình che chắn cho cô.
Ngụy Trạch Hải không gần nữ sắc bao năm nay giờ đã có tình yêu của mình rồi.
- Hôm nay tôi mới phát hiện anh nói nhiều vậy đó.
Anh đã kiểm tra cho em ấy chưa?- Trạch Hải ngồi gần qua Tịnh Kỳ
- Được rồi sáng mai kiểm tra cho Tịnh Kỳ của cậu luôn- Bác sĩ bất lực nói
- Hai người quen nhau sao?
- Tôi và cậu ta quen biết cũng nhiều năm lắm rồi- Bác sĩ đáp
- Đúng rồi đêm hôm như thế này anh còn tìm bạn gái của tôi làm gì?- Trạch Hải khoác vai Tịnh Kỳ
Bác sĩ hết cách với anh mà thở dài:
- Tôi là qua phòng bệnh của cậu chỉ thấy một cô gái nhỏ ngủ gật bên đó, thì biết ngay cậu qua đây rồi.
Trời cũng khuya rồi hai người nghỉ sớm mới mau hồi phục được
- Tôi biết rồi anh ra ngoài đi- Trạch Hải mặt nhăn mày nhó
- Không làm phiền hai người nữa
Quốc An ra ngoài đóng cửa lại, Tịnh Kỳ đẩy nhẹ Trạch Hải, ai ngờ anh ngã xuống giường:
- Anh mau về phòng của mình đi đừng nằm vạ ở đây.
- Em lẽ nào không lo lắng khi ở phòng của anh vẫn còn một cô gái ở bên đó.
Tịnh Kỳ hơi ngập ngừng