Hoàng Phong cười nhạt một cái qua ghế đối diện ngồi xuống:
- Nhưng em là cô gái tôi không muốn cưỡng ép nhất.
Sáng sớm hôm sau ánh sáng rọi vào mặt, Tịnh Kỳ dần mở mắt ra, bổng ngồi thẳng dậy:
- Mình ngủ quên mất rồi.
- Em thức rồi thì rửa mặt qua đây ăn sáng- Hoàng Phong trong bếp lên tiếng
Tịnh Kỳ mơ hồ bất giác làm theo khi đang rửa mặt thì cô dường như tỉnh táo hơn:
- Mình lại ở nhà Hoàng Phong cả đêm.
Cái tính dễ ngủ này không tốt chút nào
Tịnh Kỳ nhanh chóng đi về hướng nhà bếp, đã có thức ăn và Hoàng Phong đang ngồi ở đó:
- Em ngồi xuống ăn đi
- Anh ăn ngon miệng tôi về trước đây.
- Đặt nhiều đồ như thế, một mình không thể nào ăn hết còn bỏ thì phí lắm
Tịnh Kỳ nhìn đồ ăn trên bàn bụng cũng cồn cào, Tịnh Kỳ ngồi xuống:
- Ăn đồ ở ngoài nhiều quá không tốt đâu.
- Cô giúp việc xin nghỉ vài ngày chăm sóc con bị bệnh rồi.
Tôi chỉ có thể sống như thế!
- Nhà ăn nó hết sức là bừa bộn
- Hay em qua đây dọn dẹp cho đến khi cô giúp việc quay lại
- Anh muốn thuê tôi sao?
- Đúng đó, em thấy sao?
- Giá thuê tôi cao lắm đó.
Anh nên kiếm người khác
- Em ra giá đi
Tịnh Kỳ khẽ mỉm cười:
- 10 triệu...!một ngày
Tịnh Kỳ vô cùng đắt ý, tôi đưa giá trên trời này coi anh như thế nào?
- 20 triệu
Tịnh Kỳ đang ăn thì sặc, Hoàng Phong rót nước ra ly đưa qua Tịnh Kỳ, cô liền uống một hơi:
- Anh nói thật sao?
- Em thấy ít sao?
Đây là một đại thiếu gia thì 10 triệu của mình đã là gì, giá đúng là quá ít:
- Tôi cũng có chút hứng thú.
Cụ thể thì làm gì?
Hoàng Phong bỏ đũa xuống chống cằm nhìn Tịnh Kỳ:
- Chỉ dọn dẹp hết căn nhà này, giặt giủ, nấu ăn ba buổi.
Công việc vô cùng đơn giản đúng không?
Tịnh Kỳ đưa mắt một vòng, mắt dần mở to ra, nở nụ cười gượng:
- Hờ...!hờ...!cũng được đó.
Công việc bắt đầu hôm nay được không?
- Em muốn sao đều được.
Trong lúc này thì Hạo Minh đang ngồi trong xe trước nhà Hoàng Phong, đôi mắt nhắm chặt
Reng reng reng
Tiếng chuông điện thoại khiến anh bừng tỉnh, lò mò tìm điện thoại:
- Tôi nghe
- Cậu làm gì mất tâm luôn vậy? Tịnh Kỳ thì sao?
Hạo Minh đưa điện thoại ra nhìn thì thấy chữ Trạch Hải vẻ mặt chán chường:
- Tôi nói ra thì chắc anh có nước muốn bay về đây liền.
- Nói đi- Giọng Trạch Hải khàn khàn
- Đêm qua tôi vừa vào nhà xe thì đã thấy Tịnh Kỳ đỡ Hoàng Phong vào xe rồi hai người đi về nhà Hoàng Phong.
Tôi đợi rất lâu vẫn không thấy Tịnh Kỳ ra rồi ngủ quên luôn
Trong lúc đó Tịnh Kỳ lái xe ra Hoàng Phong cũng đi ra phớt tay tạm biệt Tịnh Kỳ, Hạo Minh hối hả nói tiếp:
- Ra rồi, ra rồi, Tịnh Kỳ vừa lái xe ra, Hoàng Phong còn mặc một cái áo choàng ngủ ra tạm biệt.
Lần này chắc anh phải bay về gấp rồi.
- Tôi biết rồi.
Trạch Hải liền tắt máy, Hạo Minh để điện thoại xuống, nở nụ cười đắc ý:
- Anh nên bay về đây đi, đừng có ở cạnh Vũ Đình của tôi.
Trạch Hải gương mặt vô cùng khó coi siết chặt nắm đấm:
- Tôi tại sao phải về chứ?
Trạch Hại lại lao mình vào công việc, được một lúc thì cầm điện thoại lên bấm gọi, đầu dây bên kia bắt máy:
- Cậu có việc gì căn dặn?- Giọng dì Loan vang lên
- Tịnh Kỳ có ở nhà không dì?
- Con bé đang ở nhà đây
Trạch Hải như thở phào nhẹ nhõm, dì Loan lại nói tiếp:
- Tịnh Kỳ vừa mới về tới.
- Vậy là Tịnh Kỳ đi cả đêm mới về?
- Cậu đừng suy nghĩ nhiều chắc Tịnh Kỳ lâu lâu mới tụ tập với bạn bè nên có thể khuya quá không về thôi!
- Dạ con biết rồi, cảm ơn dì
Trạch Hải tắt máy, dì Loan thở một hơi dài, sao cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra?
Tịnh Kỳ sau khi tắm rửa sạch sẽ, bước xuống lầu thì thấy bà Trạch Hải có vẻ mặt nghiêm trọng ngồi ở phòng khách, Tịnh Kỳ cũng từ từ đi xuống, bà liền nói:
- Tịnh Kỳ con ngồi xuống đây
Tịnh Kỳ khẩn trương đi đến, sao bà ấy có vẻ nghiêm trọng quá vậy? Tịnh Kỳ ngồi đối diện bà:
- Bà có chuyện gì sao?
- Con có chuyện gì giấu bà đúng không?
Tịnh Kỳ ấp úng:
- Con...!con...!đâu có chuyện gì giấu bà
Bà dụi dụi mắt, cúi đầu
- Bà xem con là người nhà nhưng chắc con không xem bà là người thân, nên mới giấu bà.
Không sao bà vẫn biết vị trí của mình mà.
Ai cũng có sự riêng tư, bà không nên quản nhiều...-