Bạch Dương vừa nghe mẹ Hàm Nhất thích Tống Tiểu Bảo cảm thấy chỉ sợ bản thân không diễn được, dù sao hai người không hề giống nhau, một đen một trắng, một cao một thấp, có thể nói trống đánh xuôi kèn thổi ngược một trời một vực.
Vì để mẹ Hàm Nhất có ấn tượng tốt, buổi tối Bạch Dương ngồi xem hết lại các tác phẩm của Tống Tiểu Bảo.
Ban đêm Hàm Nhất cảm giác thấy ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cười lúc ẩn lúc hiện, sợ tới mức nghĩ đến trong nhà có quỷ làm loạn, nửa đêm ngay cả WC cũng không dám đi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Dương một thân tây trang, khí chất anh tuấn làm cho Trần Hàm Nhất xem đến choáng váng: “Anh làm gì vậy?”
“Đến nhà cô!”
Hàm Nhất hiếm khi thấy dáng vẻ này của Bạch Dương cảm giác rất hoài nghi: “Đi nhà tôi mà anh mặc trang trọng như vậy, có cần thiết không?”
“Lần đầu tiên tôi đến nhà con gái, nên chú ý hình tượng, tối qua cha mẹ tôi cũng đã dặn dò tôi rồi, không thể để cho bọn họ mất mặt, cho nên tôi phải yêu cầu chính mình cần chỉn chu hơn, bắt đầu từ chuyện nhỏ nhất.
” Bạch Dương sửa lại cà vạt của mình một chút.
“Leng keng.
”
“Ai vậy?” Hàm Nhất hơi tò mò sớm như vậy đã có ai đến.
Bạch Dương ra mở cửa chỉ thấy Lý Hưởng cầm bao lớn bao nhỏ vài hộp đồ đi vào.
“Anh mang mấy cái này đến làm gì?” Hàm Nhất tò mò liếc mắt nhìn mấy cái hộp quà này, chỉ nhìn đóng gói cũng biết giá trị xa xỉ thế nào.
Bạch Dương: “Quà tặng mẹ cô, tổ yến, hải sâm, bột quả hạnh đào cao cấp, còn có một bộ trang điểm cao cấp.
”
Lý Hưởng thở hổn hển vịn vào tủ giày trong nhà: “Người đi gặp mẹ vợ cũng không phải anh, vì sao anh phải vất vả như thế?”
“Cho anh cơ hội rèn luyện cơ thể, hơn nữa ngày hôm qua em không ngủ ngồi xem trích lời kinh điển của Tống Tiểu Bảo, làm sao có thời gian.
” Một tia áy náy Bạch Dương cũng không có.
“Anh tặng mẹ tôi đồ quý giá như vậy, chẳng phải khiến tôi trông có vẻ rất keo kiệt sao?” Trong nháy mắt Hàm Nhất cảm thấy ngày hôm qua mình và Bạch Dương không còn một chút thể diện nào, hoàn toàn bị nện hết xuống đất.
“Tôi không biết tặng cái gì cả.
Đều là anh ấy mua!” Từ lúc Bạch Dương gọi điện thoại đã nói cho Lý Hưởng bảo anh ấy năm đó mua quà đến tặng mẹ của Phương Nam Nam thế nào thì toàn bộ mua rập khuôn như vậy.
“Mẹ tôi thấy mấy đồ này nhất định vui mừng tới nỗi miệng không khép được lại.
” Hàm Nhất đã có thể tưởng tượng được cảnh mẹ cô nhận được quà tặng vui tới mất cả hình tượng.
Bạch Dương vừa nghe thấy vậy chỉ biết giơ ngón cái ý chỉ sáng suốt.
Hàm Nhất và Bạch Dương đi tới tiểu khu mẹ ở khác biệt với nhà cũ to lớn của nhà Bạch Dương, mẹ Trần sống trong một tòa nhà dân cư bình thường nhất, cả tòa nhà có sáu tầng, còn nhà của Trần Hàm Nhất ở tầng bốn.
Đứng ở dưới tầng Bạch Dương không ngừng hít sâu, Hàm Nhất để ý tới an ủi nói: “Bình tĩnh, ngày hôm qua ai nói không cần căng thẳng vậy?”
“Không giống nhau, đây là đi gặp mẹ cô, cũng không phải mẹ tôi.
” Lòng bàn tay của Bạch Dương đã đổ đầy mồ hôi.
“Đi thôi, học trò cùng sư phụ lên tầng chào hỏi sư tổ.
”
Trong tay Bạch Dương cầm quà tặng cho mẹ Trần đi theo Hàm Nhất lên tầng, toàn bộ hành trình camera đều đi cùng cầu thang của căn nhà cũ chật chội, mỗi bước Bạch Dương đi đều suy nghĩ dáng vẻ Hàm Nhất lớn lên mỗi ngày ở đây, tới cửa rồi Hàm Nhất mở cửa ra Bạch Dương đi theo vào nhà.
Vừa vào cửa ấn tượng đầu tiên của Bạch Dương là căn nhà này rất nhỏ, nhưng rất ấm áp có thể thấy được chủ nhân là một người rất yêu gia đình.
Mẹ Trần ở trong phòng bếp bận rộn nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng đi ra: “Bạch Dương đến rồi?”
“Mẹ, con cũng đã về.
” Hàm Nhất rất không thích bà Trần bỏ qua mình.
“Không phải con thường xuyên về đó sao?” Giọng điệu của Mẹ Trần cũng không có nhẹ nhàng như vừa rồi.
Bạch Dương lễ phép khom mình: “Chào sư tổ!”
Bạch Dương đột nhiên ý thức được bản thân vừa nói sai nhanh chóng sửa miệng: “Chào dì, đây là quà tặng cho dì.
”
Hàm Nhất ở một bên cười thiếu chút nữa đau hai bên sườn, khi căng thẳng thì người nào cũng sẽ nói sai thôi, mẹ Trần đoán chuyện này chắc chắn không thoát khỏi có liên quan tới Trần Hàm Nhất, trực tiếp cho Hàm Nhất một ánh mắt hung tợn.
“Ây nha, đừng khách sáo, cháu tới là vui lắm rồi, vào ngồi đi, tiểu yêu tinh rót trà.
” Mẹ Trần đối với Hàm Nhất và Bạch Dương hoàn toàn là hai sắc mặt khác nhau.
“Mẹ cô nhìn qua có hơi quen mắt.
” Bạch Dương lần đầu tiên nhìn mẹ Trần có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Hàm Nhất: “Có thể mẹ tôi có gương mặt đại chúng, không có gì đặc biệt.
”
Bạch Dương không nói tiếp, ấn tượng này cảm giác gặp qua mẹ Trần rốt cuộc ở đâu thì không có nhớ.
Bạch Dương đi theo Trần Hàm Nhất ngồi xuống sô pha, trên màn hình TV đang chiếu Nhạc Vân Bằng tấu nói, Bạch Dương kinh ngạc hỏi: “Mẹ cô không phải thích Tống Tiểu Bảo sao?”
“Có thể gần đây bà đổi gu, đổi sang thích Tiểu Nhạc Nhạc, phụ nữ rất dễ thay đổi, anh hiểu chứ.
” Hàm Nhất mạnh dạn đoán gu của mẹ.
Bạch Dương: “…” Cả đêm xem lại bây giờ không có đất dụng võ nghĩ lại cảm thấy thật đáng tiếc.
Hàm Nhất đưa cho Bạch Dương một chén trà: “Nếm thử xem, đây là trà Phổ Nhĩ mẹ tôi thích nhất.
”
“Dì thích uống trà?” Bạch Dương hơi kinh ngạc rất ít khi nhìn thấy có người phụ nữ nào thích uống trà.
“Cha tôi thích, mẹ tôi cũng như vậy mà thích, nhiều năm qua cũng không thay đổi.
” Hàm Nhất suy nghĩ nhớ lại mình cũng từng hỏi mẹ vấn đề như vậy, mẹ cười nói là cha thích.
“Sao cha cô lại qua đời?” Bạch Dương không nhịn được hỏi ra miệng.
“Mẹ nói là ngoài ý muốn, tôi cũng không rõ, khi đó tôi còn quá nhỏ không có ấn tượng gì, kí ức về cha cũng không có nhiều chỉ có vài chuyện mà thôi.
” Hàm Nhất từ đầu tới cuối cũng không rõ nguyên nhân cha qua đời, mẹ chưa bao giờ kể cho cô nghe mỗi lần Hàm Nhất nhắc tới mẹ đều im lặng, sau này Hàm Nhất cũng không còn hỏi nữa tránh cho mẹ đau lòng.
“Cha cô trước đây làm gì?” Bạch Dương nghe Hàm Nhất giải thích càng thêm tò mò.
“Đầy tớ của nhân dân.
”
“Cái gì?” Bạch Dương chưa từng nghe qua nghề nghiệp này.
“Cảnh sát, rất đẹp trai, anh chờ một lát tôi cho anh xem ảnh.
” Hàm Nhất đi vào phòng ngủ của mình, Bạch Dương đi theo sau.
Phòng ngủ của Hàm Nhất rất nhỏ nói theo cách của bản thân Bạch Dương thì nó còn không to bằng cái WC của anh, chính là chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng, khác với những căn phòng thông thường của các cô gái, phòng của Hàm Nhất rất đơn giản, không có màu sắc và trang trí cầu kỳ, nhưng lại mang một phong cách riêng, rất phù hợp với tính cách của chủ nhân.
Hàm Nhất lấy một khung trên giá sách xuống: “Đây là tấm ảnh cuối cùng tôi chụp chung cùng cha, thế nào, nhìn rất đẹp trai nhỉ.
”
“Đúng là rất đẹp trai, tôi phát hiện cô hoàn toàn là được di truyền ưu điểm từ cha mẹ.
” Bạch Dương nhìn kỹ người đàn ông trong tấm ảnh, cho dù một thân thường phục cũng không thể cản trở sự chính trực lộ ra trong xương, giữa hai lông mày của Hàm Nhất còn có bóng dáng của người đàn ông này, quan hệ huyết thống đôi khi thật sự rất thần kỳ.
“Ăn cơm thôi.
” Mẹ Trần gọi hai người ăn cơm.
“Đi thôi.
” Hàm Nhất để bức ảnh xuống cùng Bạch Dương đi tới phòng ăn nhỏ.
Hàm Nhất vừa thấy trên bàn có sáu món một canh liền biết Bạch Dương là khách rất quý, chỉ có lễ mừng năm mới mới có mà hôm nay mẹ lại đặc biệt nấu, không thể không nói mẹ cô đối coi trọng Bạch Dương cỡ nào: “Địa vị của anh ở nhà tôi có thể so với đón năm mới, may mắn không?”
“Cảm ơn dì.
” Bạch Dương ghi nhớ lời mẹ dạy bảo hễ nhận được ưu tiên phải cảm ơn trước.
“Không cần khách sáo, thử xem tay nghề của dì đi, không biết thói quen cháu có kiêng