Hàm Nhất theo Bạch Dương và Lý Hưởng đến bệnh viện.
Hạnh Nhi vừa được chuyển từ phòng phẫu thuật ra phòng bệnh, may mà được phát hiện cấp cứu kịp thời nên mới nhặt về được một mạng.
Cô lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt, trắng bệch của Hạnh Nhi: “Chuyện này cũng quá đột ngột rồi, rốt cuộc bạn tôi bị gì vậy bác sĩ.”
“Trong người bệnh nhân có chứa một loại độc tố gọi là cucurbitine, thường được chiết xuất từ các loại cây dây leo, phổ biến nhất là cỏ đoạn trường, mà bình thường chúng ta hay ăn nhầm.
Trúng loại độc này, trước hết bệnh nhân sẽ nôn mửa khó chịu, sau đó là đau bụng và khó thở.
May mắn là bệnh nhân được đưa tới kịp thời cho nên mới không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là được.” Bác sĩ điều trị giải thích ngắn gọn dễ hiểu, cũng coi như đã rõ ràng nguyên nhân Hạnh Nhi ngất xỉu.
Nhưng Hàm Nhất lại cảm thấy rất kỳ quái, loại độc phức tạp như vậy sao lại bị Hạnh Nhi ăn nhầm cơ chứ: “Cô ấy ở trong nhà hát cả ngày, sao lại trúng độc được? Nếu là do thức ăn trong đoàn làm phim thì sao chỉ có mình Hạnh Nhi xui xẻo bị.”
Lý Hưởng nhanh chóng đáp: “Tôi đã báo cảnh sát, và cho người đến hiện trường điều tra lấy mẫu rồi.”
“Đoạn Trường Thảo, Thần điêu hiệp lữ à?” Phản ứng đầu tiên trong đầu Bạch Dương chính là tên loại cỏ mà Dương Quá ăn năm đó.
Hàm Nhất trừng mắt liếc Bạch Dương, rồi thở dài: “Anh Hưởng, người nhà Hạnh Nhi đã được thông báo chưa?”
“Nam Nam đã sớm liên lạc rồi, giờ người đang ở bên ngoài nộp viện phí.”
“Thế có gì phiền anh giúp em tìm hiểu chi phí với, dù sao con bé cũng là vì đi theo em nên mới xảy ra chuyện, em cũng nên trả viện phí.”
Lý Hưởng gật đầu đồng ý: “Yên tâm đi, cô và Bạch Dương cứ về nhà trước, tôi ở lại xử lý, có kết quả mới sẽ thông báo cho hai người.
Cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nay hai người cũng đã vất vả nhiều rồi, hơn nữa bệnh viện đông người nhiều chuyện, thân phận của hai người ở đây không thích hợp.”
Bạch Dương vỗ vai Hàm Nhất: “Đi thôi, chờ Hạnh Nhi tỉnh lại chúng ta lại đến thăm cô ấy.”
“Được rồi.” Đành phải vậy thôi, làm gì còn lựa chọn tốt hơn chứ.
Ngày hôm sau Hạnh Nhi mới tỉnh lại, Hàm Nhất vừa nghe xong tức tốc cùng Bạch Dương chạy tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh, mẹ Hạnh Nhi đang ở đây, bên cạnh là cảnh sát đang ghi chép lấy lời khai.
“Xin hỏi, con gái tôi ăn gì mà bị ngộ độc vậy?”
“Trải qua điều tra và xét nghiệm các mẫu chứng cứ thu được ở hiện trường, chúng tôi phát hiện một chai nước giải khát đã uống phân nửa có chứa độc tố này.
Chính là cái chai này.” Cảnh sát giơ một chai nước đã uống dở lên.
“Cái chai này sao?” Hàm Nhất nhớ lại trước khi lên sân khấu, Hạnh Nhi đã cầm một chai nước như thế này.
“Cô biết nó à?” Bạch Dương có dự cảm không tốt trong lòng.
Hạnh Nhi cũng nhanh chóng nhận ra: “Đây chẳng phải là đồ tiếp ứng mà fan đưa tới sao? Vốn là dành cho Hàm tỷ, nhưng vì cổ họng không thoải mái nên mới để tôi uống.”
“Cho nên ngay từ đầu người bị nhắm vào không phải là Hạnh Nhi, mà là Hàm Nhất.” Lý Hưởng cảm thấy vụ ngộ độc thực phẩm này không đơn giản như vậy.
Bạch Dương cũng cảm thấy rất bất an, lo lắng.
Sĩ quan Lâm cũng nhận định mục tiêu vụ mưu sát này là Hàm Nhất, Hạnh Nhi chỉ xui xẻo bị vạ lây: “Xem ra vụ này không phải là tai nạn ngoài ý muốn.
Xin hỏi gần đây Trần tiểu thư có đắc tội ai, hoặc đã xảy ra chuyện gì kỳ quái không?”
“Tôi…” Cô cũng không có rõ mà.
“Vậy cô có biết đồ tiếp ứng này là ai đưa không?”
Hạnh Nhi lắc đầu: “Là do nhân viên công tác đưa cho tôi nên tôi cũng không rõ lắm.”
Cảnh sát Lâm khép lại ghi chép: “Vậy trước hết chúng ta đi xem camera giám sát xem có biết được nguồn gốc của đồ vật không.
Gần đây ra ngoài nhớ chú ý cẩn thận, đừng tùy tiện ăn đồ bên ngoài.”
“Tôi họ Lâm, tên Lâm Viễn, đây là phương thức liên lạc của tôi.
Nếu có bất cứ manh mối nào liên quan đến vụ án hãy liên lạc với tôi.” Sau khi hoàn thành điều tra cơ bản, cảnh sát Lâm và hai sĩ quan cảnh sát khác rời khỏi phòng bệnh.
Hàm Nhất tâm tình sa sút, tự trách: “Rất xin lỗi, nếu không phải vì chị em cũng không đến nỗi nằm ở nơi này.”
“Liên quan gì đến chị chứ, là do em tự uống mà, hơn nữa không phải em vẫn bình an sao?”
“Yên tâm đi chị sẽ trả hết viện phí, mấy ngày này nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần lo nghĩ làm việc.” Cô hy vọng có thể dùng hết sức mà bù đắp cho Hạnh Nhi.
“Chị là muốn đuổi việc em à?” Hạnh Nhi hiểu lầm ý tứ của Hàm Nhất.
Công việc này rất nhẹ nhàng, thoải mái, bà chủ lại hiền hòa, săn sóc, giờ mà mất việc cô sẽ khóc mất.
Hàm Nhất bị chọc cười, vội vàng khoát tay áo: “Không phải đuổi việc, mà là cho em thời gian nghỉ ngơi, không thiếu lương thưởng đâu.
Chuyện này quả thực rất kỳ quái, em lại vừa bị thương, tốt nhất cứ tạm thời lánh mặt, khoẻ rồi chị lúc nào cũng hoan nghênh em quay về.”
“Cảm ơn chị nhiều.’
Mẹ Hạnh Nhi cũng rất cảm kích: “Cảm ơn con đã săn sóc cho em nó.”
Hàm Nhất siết chặt tay bà: “Cô khách khí quá rồi, con phải nói cám ơn mới đúng, là Hạnh Nhi đã cứu con mà.
Hai người cứ nghỉ ngơi cho tốt, có yêu cầu gì đừng ngại.”
Bạch Dương rất lo lắng cho tình cảnh hiện tại của Hàm Nhất, đây đâu còn là trò đùa nhàm chán của anti-fan như bình thường nữa, có liên quan đến mạng người rồi đó: “Chúng ta về nhà trước đi, khoảng thời gian này cố gắng hạn chế ra thông báo.”
Lý Hưởng lắc điện thoại: “Tôi đã bảo Nam Nam rồi, cô ấy sẽ giảm bớt công việc cho Hàm Nhất, cố gắng ở nhà nhiều nhất có thể.
Còn Bạch Dương tôi cũng đã an bài, hai người ở nhà tự nấu cơm, không nên ăn ở bên ngoài.”
Sau khi tạm biệt Hạnh Nhi, Hàm Nhất cùng Bạch Dương trở về nhà, thuận tiện ghé vào siêu thị