Sau khi Hàm Nhất được bác sĩ kiểm tra lại toàn thân và xác định không còn gì đáng ngại, cả nhà mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Hạnh Nhi cũng đã trở lại làm trợ lý, giúp Hàm Nhất giải quyết công việc.
Tập cuối cùng của “Chúng tôi đang yêu” chính thức được ghi hình vào ngày hôm nay.
Sáng sớm vừa mới hừng đông, Hàm Nhất đã bị Hạnh Nhi kéo đến một nơi xa lạ, cô nhìn trái quay phải: “Đây là đâu?”
Hạnh Nhi nở một nụ cười quỷ dị: “Đi vào là biết.
”
Hàm Nhất ngồi yên vị trên ghế chờ mọi người xúm xít thăm hỏi chán chê rồi mới lần lượt tản ra cho nhân viên công tác làm việc.
Đầu tiên, cô được đưa đến trước một bồn tắm lớn, trong bồn đã rải đầy cánh hoa hồng.
Hàm Nhất bị đẩy xuống, sau đó là vài người nhanh chóng bước tới phục vụ tận tình, tẩy tế bào chết toàn thân, đắp mặt nạ từ chân tới tay, thoa sữa tắm toàn thân thơm lừng… Xong việc, cô ngơ ngác quấn khăn tắm ra ngoài, cảm thấy mình như con rối mặc người tiêu khiển.
Sau khi tắm rửa thơm tho, Hàm Nhất được đưa vào một phòng trang điểm.
Nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp đã đứng chờ sẵn, nhanh chóng đeo túi đồ dụng cụ lên eo, bắt đầu tạo kiểu từ những điều cơ bản nhất như hấp mượt tóc, cắt loại bỏ phần bị chẻ ngọn, cuối cùng là tạo một kiểu đầu cổ điển phù hợp khiến Hàm Nhất như biến thành người khác.
Làm tóc xong, makeup stylist bắt đầu công cuộc cải tạo lại khuôn mặt cho cô, khác với tông nude thanh nhã quên thuộc hay dùng, kiểu trang điểm lần này trông khá cổ điển với hàng lông mày lá liễu mảnh mai, điểm thêm một nốt chu sa ở giữa khoé mày, mắt ngà lóng lánh sóng nước, môi nhỏ ửng đỏ bóng lộn, cả khuôn mặt như vừa được nhuộm một thứ sắc màu thượng hạng, sạch sẽ, đơn thuần mà không kém phần quyến rũ.
Hàm Nhất nhìn mình trong gương mà ngỡ ngàng, còn đang không biết phải làm gì tiếp theo thì stylist đã ném cho cô một bộ sườn xám đỏ phối với giày cao gót nhỏ màu đen, hoàn thành xuất sắc kế hoạch”phá kén lột xác” đã đề ra.
Thay xong bộ đồ, cô nhìn người thiếu nữ trước gương, khó tin: “Đây là mình sao? ”
Hạnh Nhi đứng ở phía sau hưng phấn gật đầu: “Chính là chị đó, xinh đẹp, chói mắt đến mức chính chị cũng không nhận ra à?”
“Ừm.” Trong lòng Hàm Nhất có chút hoảng hốt, không biết hôm nay phải ghi hình những gì mà chơi lớn làm phức tạp đến vậy.
Địa điểm ghi hình lại là nơi quen thuộc: “Đây không phải là quán cà phê sao? ”
Hàm Nhất quay đầu muốn xác nhận với Hạnh Nhi, lại phát hiện không thấy người đâu, chỉ còn lại mình và người quay phim.
Cô theo trực giác đẩy cửa, một mùi hương hoa nhàn nhạt lần tỏa, nhưng trong quán lại tối tăm lạ thường.
Dưới chân cô là con đường nhỏ lát thủy tinh lạ lẫm, dưới lát thủy tinh dày là dòng suối nhân tạo với vài chú cá vàng nhỏ đang tung tăng bơi lội, hai bên đường đặt treo đèn lấp lánh.
Ánh đèn kéo dài chiếu sáng từng bước cô đi đến tới giữa quán cà phê.
Ở đó có một chiếc xích đu treo lơ lửng, hai bên cuốn vòng hoa tươi đẹp và một bộ bàn ghế làm từ tre, nhìn là biết vừa mới được dựng lên.
Hàm Nhất cẩn thận ngồi lên, chỉ sợ giây sau xích đu nhỏ sẽ bị mình ngồi hỏng.
Sức nặng toàn thân đè lên nhưng vẫn không có gì dị thường, lúc này cô mới yên tâm đung đưa, ánh đèn cũng theo độ cao của xích đu mà dần dần thắp sáng , quán cà phê dần dần được thắp sáng, lộ ra từng khóm hồng trắng dưới ánh vàng dìu dịu phản chiếu lên hàng ngàn sắc màu rực rỡ.
Đột nhiên tiếng nhạc bài “Marry you” vang lên:
It’s a beautiful night we’re looking for something dumb to do.
(Đêm nay là một đêm tuyệt đẹp, đôi ta làm chút chuyện ngu ngốc nào.)
Hey baby I think I wanna marry you
(Em yêu ơi, chắc anh phải cưới em làm vợ thôi)
Hàm Nhất tựa như đã biết rồi lại giống như mù mờ chuyện tiếp theo sẽ đến, vừa tò mò vừa kích động.
Bỗng nhiên toàn bộ ánh đèn chiếu sáng vị trí trước mặt cô, một bóng lưng cao to, sừng sững, mặc một thân lễ phục đỏ xuất hiện, người đó từ từ xoay người… Nhìn rõ là ai, Hàm Nhất ngạc nhiên mở to đôi mắt: “Bạch Dương? Sao anh lại ăn mặc như này? ”
Bạch Dương ôm 99 đóa hồng trong tay, từng bước đi về phía xích đu, anh nhét bó hoa vào lòng Hàm Nhất, hai tay nắm lấy dây thừng của xích đu.
Hàm Nhất nhìn thấy hộp nhỏ trên hoa thì nhớ tới lần ghi hình cuối cùng của mùa trước.
Vì khi tạm biệt hai người không tặng quà cho nhau, nên còn bị công chúng chửi bới một trận.
Giờ nhìn thế trận này, xem ra con hàng này là muốn vãn hồi tôn nghiêm đã mất.
Hàm Nhất tươi cười nói: “Đây là lễ vật đồ đệ tặng sư phụ à?”
Bạch Dương nhanh chóng cầm lấy chiếc hộp trước, mở ra, bên trong lộ ra một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, anh quỳ một gối xuống đất: “Sư phụ, người gả cho anh đi.
”
Hàm Nhất không hề nghĩ tới việc Bạch Dương sẽ cầu hôn mình.
Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của anh, cô bất giác sợ hãi, thậm chí có cảm giác như mình đã gây tội.
Đột nhiên cô vợ vùng hối hận vì đã đáp ứng chuyện kết hôn.
Bạch Dương nhìn ra Hàm Nhất đang do dự thì tiến đến thì thầm bên tai: “Đây là vì để cho tình cảm của chúng ta trông chân thật hơn, sau này kết hôn mới có thể không khiến người khác hoài nghi.”
Hàm Nhất đã hiểu ra dụng tâm lương khổ của Bạch Dương, cảm động mà gật đầu.
Bạch Dương thấy vậy thì vội đeo nhẫn lên ngón giữa cho cô rồi ôm lấy Hàm Nhất từ trên xích đu vui vẻ xoay vài vòng.
Khi Hàm Nhất được trở lại với đất mẹ, đầu cô đã hơi choáng váng.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì xúc cảm nóng nóng ẩm ướt trên trán đã truyền tới, hoá ra là Bạch Dương đã hôn lên trán cô.
Đèn đuốc trong quán cũng bừng sáng, một đám người xuất hiện vây quanh quán cà phê.
Mẹ Hàm Nhất, ba mẹ của Bạch Dương, Hạnh Nhi, Lý Hưởng… tất cả đều đã đứng ở đó, ngay cả Nam Nam cũng ưỡn bụng lớn có mặt, vừa khóc vừa cười.
Hàm Nhất vừa nhìn bộ dáng quỷ quái của Nam Nam, sợ hãi: “Sao cậu lại tới đây? Còn khóc xấu xí như vậy làm gì? ”
“Con nhỏ này, ngày trọng đại như vậy, tớ làm sao có thể không đến?” Phương Nam Nam đỡ bụng đứng lên, ôm chầm lấy Hàm Nhất.
Hai người cách nhau một cái bụng lớn, khó khăn mà ôm nhau.
Hàm Nhất lo lắng nói: “Cẩn thận, không con trai nuôi của tớ bị thương đó.
”
Lý Hưởng giơ ngón tay cái lên cho Bạch Dương: “Lợi hại! ”
“Quá khen.
”
Hai bà mẹ khóc trong hạnh phúc, nắm tay nhau mà phấn khích, vui vẻ.
Thường nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng đạo diễn Nguyên ở bên cạnh đã rơi nước mắt từ bao giờ: “Thật không dễ dàng mà, không ngờ CP độc thân này lại tự tiêu hoá lẫn nhau mà ở bên nhau cả đời.”
Anh Chương cũng vui mừng vỗ tay: “Quả thật là không dễ dàng, tôi có cảm giác như vừa cứu cả thế giới ý.”
Tiểu Giả đã khóc không thành tiếng: “Trời đất ơi cuối cùng hai con người này cũng về chung một nhà rồi, may mà “Chúng tôi đang yêu”