Bạch Dương ôm Hàm Nhất còn ngủ say ra khỏi cửa.
Một màn này vừa lúc bị Lý Vi nhìn thấy, làm cô ta có chút kinh ngạc.
Bạch Dương trong trí nhớ của cô chưa từng dịu dàng với bất kì cô gái nào như vậy.
Nhớ lúc bé, Bạch Dương luôn dẫn đầu một đám trẻ con, đứa trẻ nào trong khu chung cư cũng đều thích đi theo Bạch Dương chơi, bên cạnh có con trai, con gái cũng có.
Nhưng trừ Lý Hưởng là thân thiết một chút, còn lại thì không có người nào nhận được đãi ngộ đặc biệt gì, thậm chí có nhiều con gái ngay cả nói chuyện anh cũng kiệm lời
Lý Vi tự nhận mình là người duy nhất có thể bắt chuyện cùng anh.
Nhưng hôm nay Bạch Dương như biến thành người khác, tất cả sự dịu dàng đều chỉ dành cho một người duy nhất, Lý Vi làm sao có thể không căm hận.
Bạch Dương căn bản không để ý đến ánh mắt người xung quanh, toàn lực chú ý của anh đều tập trung trên người Hàm Nhất.
Anh ôm cô từ trong nhà cũ ra đến gần chỗ đậu xe, sợ Hàm Nhất có chút xíu khó chịu nào nên anh đặc biệt cẩn thận, Lý Hưởng giúp anh mở cửa xe
Bạch Dương liền nhẹ nhàng đặt Hàm Nhất xuống chỗ ngồi, giúp cô thắt dây an toàn rồi mới cùng những người khác tạm biệt rồi tự mình chở Hàm Nhất về nhà.
Nhà họ Lý ở đối diện với nhà ông bà Bạch Dương, chỉ cách mấy bước chân là đến.
Vào đến nhà, ông nội Lý liền gọi Lý Vi lại: “Lý Vi cháu qua đây, cháu nói ông nghe hôm nay cháu đang làm cái gì vậy?”
Lý Vi lơ đễnh trả lời: “Không có gì ạ, cháu chỉ là ôn chuyện với người bạn cũ đã lâu không gặp”
“Cháu không còn là trẻ con nữa, Bạch Dương giờ cũng đã kết hôn rồi, cháu phải chú ý tới từng lời nói và hành động của mình” Ông cụ Lý xuất thân là một cựu quân nhân, tự nhiên không chấp nhận được việc làm không phân biệt nặng nhẹ gây ra tình trạng đáng xấu hổ của cháu gái mình
Lần này Lý Vi trở về chính vì Bạch Dương, trước khi về cô đã nhờ người nghe ngóng mới biết được Bạch Dương đã thành minh tinh, còn kết hôn rồi.
Lần đầu nhìn thấy Hàm Nhất, cô chỉ thấy cô gái này quá tầm thường, xét về mọi phương diện đều không thể so sánh cùng mình
“Kết hôn rồi còn có thể ly hôn mà”
“Cháu nói cái gì? Ông cụ Lý tức giận cầm gậy chống muốn đánh Lý Vi”
Lý Vi liền né: “Ông nội à, hiện tại là thời gì rồi, chúng ta đều tôn trọng quyền tự do yêu đương, bọn họ không hợp thì nên chia tay”
Ông cụ Lý tức giận nói không ra lời, quay đầu nhìn con trai và con dâu mình: “Xem các người dạy con thế nào, dạy nó đi phá hoại gia đình nhà người khác à?”
“Ba, Lý Vi nói không sai, nó cũng có quyền theo đuổi tình yêu, với lại nếu bọn họ tình cảm thật sự tốt thì cũng không sợ bị người khác chen ngang” mẹ Lý Vi bào chữa cho con gái.
“Cô…cô…cô, cô là đang nói tiếng người à?” Ông cụ Lý tức muốn lên cơn đau tim.
Ba Lý Vi lập tức kêu vợ im miệng: “Cha đừng kích động, nó còn trẻ người nên có chút tuỳ hứng, con sẽ dạy bảo lại nó”
“Ba” Lý Vi bất mãn với lời nói của ba cô
Ba Lý Vi hướng con gái nháy mắt, ám chỉ không cần nói để cho ông bớt giận
“Con gái của anh thì anh dạy đi, nếu có ngày nó gây ra chuyện phạm pháp thì đó đều là do lỗi dạy con của các người”
Ông cụ Lý tức giận quay về phòng.
“Ba, ông nội cũng thật cứng nhắc” Lý Vi thấy ông nội đi rồi rốt cuộc mở miệng nói.
“Ông nội con là cựu quân nhân nên tư tưởng có chút cứng nhắc, con không được gây chuyện với ông nữa, về sau làm cái gì cũng đừng cho ông cụ biết”.
Ba Lý Vi cũng ủng hộ lập trường của con gái, lần này trở về là vì công ty bên Mỹ xảy ra vấn đề, cần gấp một khoản tiền, nếu con gái thành công giành lại Bạch Dương, trở thành con dâu Bạch gia thì nguy cơ này tự nhiên sẽ được hoá giải, cho nên Ba Lý Vi cũng không có ý ngăn cản con gái.
Mẹ Lý càng chiều chuộng con gái hơn, đối với bất kỳ quyết định gì của con gái bà đều ủng hộ vô điều kiện.
Trong mắt bà, con gái mình so với vợ Bạch Dương ưu tú hơn nhiều, vừa có khuôn mặt vừa có dáng người, đến trình độ học thức cũng vượt trội hơn hẳn, về mặt lý thuyết không có lý nào lại thua bởi một Trần Hàm Nhất, cho nên hành động của mẹ Lý Vi vừa rồi trên bàn cơm đều là cười cho qua.
Bạch Dương lần nữa ôm Hàm Nhất uống say lên lầu, dù say nhưng ý thức cô vẫn theo bản năng ôm chặt anh.
Đến cửa phòng, Bạch Dương buông cô xuống khó khăn mở cửa, Hàm Nhất vẫn vòng tay ôm cổ treo trên người anh, vừa vào cửa anh lại bế cô về phía giường nhẹ nhàng buông xuống, chuẩn bị đi thay quần áo liền bị Hàm Nhất kéo lại: “Đừng đi”
Bạch Dương sững sờ, không biết là cô đang tỉnh hay chỉ là nói mớ, anh xích lại gần mặt cô cẩn thận nhìn, thấy cô vẫn nhắm chặt mắt nên đoán chắc vừa rồi là cô ngủ mơ, anh cười cười định đứng dậy lại bị Hàm Nhất ôm cổ, theo quán tính anh ngã xuống người Hàm Nhất.
Bạch Dương sợ đè nặng cô liền lật người lại để cô nằm trên người mình.
Hàm Nhất mơ hồ mở mắt: “hừ, anh là giả”
Bạch Dương có chút dở khóc dở cười: “Anh không phải giả, là người thật”
“Không đúng, anh là giả, anh đang bận tiếp chuyện với người khác”
Hàm Nhất ghé vào ngực anh lẩm bẩm.
Bạch Dương cảm thấy buồn cười
“Đêm khuya thế này anh còn tiếp chuyện với ai vậy?”
Hàm Nhất ngẩng đầu lên chỉ vào anh nói:
“Lý Vi, thanh mai trúc mã của anh”
Bạch Dương không hiểu hỏi:
“Sao lại lôi Lý Vi vào đây.
Anh đi cùng cô ta làm gì?”
“Hừ, em đều biết hết” Hàm Nhất nói một câu không đầu không đuôi làm Bạch Dương khó hiểu
“Em biết cái gì? Sao anh lại không biết?”
“Suỵt, bí mật, không thể nói”
Hàm Nhất ánh mắt mê mang, ngón tay còn lắc qua lại trước mặt Bạch Dương.
Bạch Dương nắm lấy ngón tay cô nói:
“Là bí mật gì? Nói anh nghe đi”
“Vậy anh nhất định phải giữ bí mật đấy, nghéo tay đi” Hàm Nhất duỗi ngón tay nhỏ ra, thấy Bạch Dương móc vào, cô mới hài lòng nói: “Nghéo tay một trăm năm không cho phép thay đổi, đã đóng dấu”
Hàm Nhất ấn ngón tay cái mình lên ngón cái anh rồi cười hì hì nói: “Lý Vi là người tình trong mộng của Bạch Dương”
Bạch Dương nghe xong quá sợ hãi, hai tay khẽ chống lên ngồi dậy hỏi: “Ai nói?”
Hàm Nhất đang ghé vào người anh, bởi vì anh ngồi dậy mà hai chân cô bị ép quỳ trên giường, liền tủi thân muốn rơi nước mắt nhìn anh: “Bạch Dương nói”
“Anh nói như vậy lúc nào?” Bạch Dương nghe mà phát ngốc, không hiểu lời nói lúc say này của Hàm Nhất là ý gì
“Bạch Dương có nói thích người đẹp vừa cao gầy vừa gợi cảm, không phải là nói Lý Vi sao?” Hàm Nhất càng nói càng tủi thân, nước mắt từng hạt rơi xuống cánh tay Bạch Dương
Bạch Dương đột nhiên nhớ lại ngày đầu thu hình [Chúng ta hẹn hò đi] có trả lời mười câu hỏi.
Nhưng đó là do lúc trước vì muốn chọc tức Hàm Nhất, diệt đi sĩ khí của đối phương, không nghĩ tới những lời nói thuận miệng khi đó giờ lại gây phiền phức cho anh.
Bạch Dương thật muốn tát mình một cái, chưa từng nghĩ lúc trước cố ý trêu chọc lại bị Hàm Nhất nhớ kĩ trong lòng
“Anh không thích cô ta, anh thích một người hoàn toàn khác”
Hàm Nhất không ngẩng đầu, cũng không nói chuyện
Bạch Dương nhìn cô thấy trên hàng mi còn đọng nước mắt vừa đau lòng lại buồn cười: “Em không muốn biết người anh thích là ai sao?”
Nghe lời này, Hàm Nhất mới chịu ngước lên nhìn thẳng vào Bạch Dương, anh lau nhẹ nước mắt còn vươn lại trên mặt cô nói: “Người đó đang ngồi trước mặt anh”
Anh nói xong liền trực tiếp hôn lên môi cô, nụ hôn vừa dịu dàng, chậm rãi.
Hàm Nhất còn chưa kịp phản ứng liền bị anh hôn, suy nghĩ bị đảo loạn, không còn phân rõ phương hướng, thế nhưng dưới tác dụng hơi men trong người cô vòng