Buổi sáng 5 giờ, trước khi chuông báo thức vang lên Ngô Ưu đã thức dậy.
Hôm qua tuyết rơi cả một đêm, giờ ngoài phòng vẫn còn tiếng gió lạnh gào thét.
Ngô Ưu mím môi xốc lên ổ chăn đã sớm không còn ấm áp, từ trên giường bò dậy.
Cậu ta dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, đánh răng rửa mặt.
Lạnh nóng nhanh chóng luân phiên làm cậu hắt xì hai cái, cậu chà chà tay, đi tới nhà kho hồi lâu không dùng ở cách vách.
Nhìn thấy cái lồng gà được mình dọn vào đã có mấy con gà mái duỗi đầu từ khe hở xem cậu, Ngô Ưu mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Trong nhà cậu không có máy sưởi, không có điều hòa cũng không có giường sưởi, nhiệt độ cực kì thấp, cậu lại chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm nuôi gà, chỉ sợ thời tiết quá lạnh, sáu con gà mái còn sót lại kia bị lạnh chết mà thôi.
Cũng may, hiện tại sáu con gà mái này còn sống rất tốt, chẳng sợ mùa đông chúng nó hiếm khi đẻ trứng, nhưng tới mùa xuân và mùa thu thì cậu có thể đem trứng gà dư ra tích cóp lại, như vậy mùa đông sẽ có thức ăn rồi.
Đối với cậu bây giờ mà nói, mỗi ngày có thể ăn một trái trứng gà đã là chuyện rất không dễ dàng.
Cho gà ăn xong, Ngô Ưu lấy từ tủ lạnh ra một quả trứng gà luộc cùng một cái màn thầu, sau khi đặt trên lồng hấp đun nóng một lần nữa, kẹp thêm dưa muối vào màn thầu vừa ăn vừa đi đến trường học.
Từ nhà cậu đi đến trường học trấn trên phải mất một giờ.
Thật ra chạy xe điện hoặc là xe đạp thì chỉ cần hơn hai mươi phút, nhưng tất cả mọi thứ đáng giá và tiền tiết kiệm trong nhà cậu đều bồi thường cho nhà Trương Đại Long cùng thôn bị ba và bạn ba cậu đánh chết, cho dù như vậy, cậu vẫn còn thiếu nhà bác trai bác gái 10.000 đồng tiền nợ.
Nghĩ đến đây, thiếu niên liền cảm thấy màn thầu cùng trứng gà trong miệng trở nên đắng chát, khó mà nuốt nổi.
Một giờ sau Ngô Ưu đi vào trong lớp, không có gì bất ngờ nhìn thấy bàn và ghế của mình lại bị đá lăn quay.
Ở bên trong ánh mắt hoặc khinh thường hoặc trào phúng hoặc thương hại của bạn học chung quanh, cậu chỉ là hơi hơi dừng một chút, liền tiến lên xếp lại bàn ghế như cũ.
Chỉ là lúc này đây trò đùa dai thăng cấp.
Ngô Ưu nhìn bốn chữ "Tội phạm giết người" to tướng màu đỏ tươi được dùng mực đỏ từng nét từng nét viết ra trên bàn, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy máu cả người đều vọt thẳng lên đầu.
Cậu cảm thấy phẫn nộ, nhưng khi cậu hung hăng quay đầu nhìn về phía mấy người khác trong lớp, cậu lại không hề nhìn thấy áy náy và xin lỗi gì từ trên mặt những bạn cùng lớp, ngược lại thấy được vẻ cười nhạo khi trò đùa dai thực hiện được.
Đặc biệt, Trương Vạn Lý còn trực tiếp xì một tiếng khinh miệt với cậu, mở miệng liền mắng:
"Tội phạm giết người, nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa có tin tao móc mắt mày ra không!?"
Ngô Ưu mím môi, buông cặp sách, xé một miếng giấy nháp từ sách bài tập ra, bắt đầu lau đám chữ đỏ tươi chói mắt trên bàn kia.
Cậu không phải tội phạm giết người.
Ba của cậu cũng không phải tội phạm giết người.
Là hai bên ẩu đả, tất cả mọi người đều động thủ.
Ba cậu cũng bị đánh bị thương chân.
Chỉ là Trương Đại Long bị ba cậu đánh không cứu được, tất cả sai đều là ba cậu.
Ba cậu nói với cậu, ông không phải cố ý.
Chỉ là lúc ấy đánh ra cơn tức, đánh mụ đầu.
Ông ấy đã nhận sai, đã hối hận.
Trương Vạn Lý nhìn thấy Ngô Ưu bị như vậy cũng không có lên tiếng phản kháng, tựa như thắng lợi mà nở nụ cười.
"Đồ nhát cáy! Như này mới đúng! Tao nói cho mày biết, về sau mày nhìn thấy người nhà họ Trương của tao liền phải cúi đầu đường vòng có nghe chưa?! Nhà mày thiếu nhà tao một cái mạng đấy! Nợ này cái đồ sao chổi không ai cần như mày cả đời cũng trả không nổi đâu!"
Sau đó, Trương Vạn Lý đắc ý mà cười, đám thiếu niên 13 14 tuổi trong lớp cũng học theo ồn ào hoặc cười hoặc trào phúng hoặc chuyện không liên quan mình.
Chỉ là tiếng cười này không liên tục bao lâu, rất nhanh đã trực tiếp biến thành thét chói tai bất an.
Ngô Ưu nhìn bàn tay dây phải mực nước màu đỏ thẫm, nghe tiếng cười vang ác ý làm người phẫn nộ chung quanh, đột nhiên liền trực tiếp ném xuống cục giấy đã thấm đỏ kia, xoay người một quyền nện ở trên mặt Trương Vạn Lý.
Nếu nhà cậu thiếu nhà họ Trương một cái mạng, vậy mạng của bà nội cậu, cậu nên đi tìm ai đòi?!
"A a a a!"
"Mau đi kêu thầy giáo! Con của kẻ giết người muốn giết người kìa!"
"Trời ơi Trương Vạn Lý bị đấm xịt máu mũi!"
"A, Ngô Ưu, Ngô Ưu bị bọn nó xúm lại đánh rồi!"
Buổi sáng mùng 4 tháng 12 này, lớp 7-3 trường cấp hai ở huyện Yên Thành một mảnh hỗn loạn.
Chờ tới lúc mọi người bình tĩnh trở lại, bắt đầu tiết tự học buổi sáng, Ngô Ưu vàTrương Vạn Lý, cùng với Trương Cường, Trương Quảng Siêu luôn đi theo sau lưng Trương Vạn Lý đều đứng trong văn phòng chủ nhiệm lớp.
Ngô Ưu mặt mũi bầm dập nghe ba đứa Trương Vạn Lý miệng toàn dối trá, nghe chủ nhiệm lớp Lưu Tư Minh không hề lý do thiên vị ba đứa dối trá kia.
Mặt không cảm xúc.
Đã một tháng, thời gian dài như thế cũng đủ để cậu quen với ác ý kiểu này, bất công như vậy, cùng với cuộc sống không chút ý nghĩa này.
Cậu còn sống, nhưng luôn cảm thấy như mình sắp chết.
"Ngô Ưu! Ngô Ưu em đừng đứng ở chỗ này không nói lời nào! Thầy hỏi em có biết mình sai ở đâu không? Tự em đếm xem đây là lần thứ mấy trong tháng này em đánh nhau với người khác rồi?! Trong trường học quy định phải thân thiện yêu quý bạn học, có vấn đề tìm giáo viên, ai cho phép em ra tay? Cái thói quen hở ra cái đánh người này là học ba em à? Em cũng không nhìn xem ba em bây giờ..."
Không chờ thầy Lưu nói xong, Ngô Ưu đã âm trầm ngẩng đầu nhìn qua.
Đôi mắt hung ác như sói con làm lời đến bên miệng Lưu Tư Minh kẹt lại.
Sau đó, trong lòng gã đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Đứa học sinh này, đứa học sinh này!
Trương Vạn Lý lúc này còn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn bồi thêm một câu: "Thầy ơi thầy coi nó kìa! Nó thích đánh người, nó học không giỏi! Nói trường học đuổi học nó đi, còn đi học chung với nó nữa, em sợ em cũng bị nó giết mất!"