Du Án từ phòng Tống Cẩn đi ra, mới vừa đi đến bên trong viện thì Phong Linh Hoa bên hông đã rung lên, nàng nhíu mày dùng thần thức lướt qua, xác định là tôi tớ bên người tông chủ mới dừng một lát, ngồi chờ ở trong viện.
Sau một lúc, tôi tớ đi tới trước cửa viện.
"Du phong chủ, tông chủ mời ngài đến Chủ Phong một lát." Tôi tớ thi lễ bên ngoài viện.
Du Án bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Tông chủ có nói là vì chuyện gì không?"
"Phong chủ nói là vì chuyện tìm kiếm Ma Cốt." Tôi tớ cung kính trả lời.
Vừa nghe đến hai từ "Ma Cốt", Du Án chỉ cảm thấy một trận đau đầu, ngay lập tức giả bệnh không đi.
Đại khái là hơn hai mươi năm trước, một vị vô cùng tài năng đang phi thăng thì đột nhiên phải chịu lôi kiếp, trước khi ngã xuống đã nói ba lời tiên đoán.
Một là thiên hạ sẽ gặp đại hạn trong vòng ba năm tới, hai là các đại tiên môn vẫn còn đứng được sau khi gặp đại nạn thì linh lực sẽ dần dần cạn kiệt, thứ ba là sẽ có Ma Cốt giáng thế, nếu không có cách nào ngăn đối phương thức tỉnh thì thứ đó sẽ phá hủy cả giới tiên môn, khiến sinh linh đồ thán.
Bây giờ đã nhiều năm qua đi, hai tiên đoán đầu tiên đã trở thành hiện thực, chỉ có điều thứ ba là vẫn chưa xảy ra, bởi vì...!bọn họ không tìm ra cái thứ gọi là Ma Cốt đó.
Ai cũng không biết Ma Cốt là cái gì, trông nó như thế nào, hiện tại bao nhiêu tuổi.
Các đại tiên môn lúc đầu còn vì hai lời tiên đoán thành hiện thực mà hết sức khủng hoảng, nhưng sau đó vì vẫn luôn không tìm được Ma Cốt nên đã dần dần lơi lỏng.
Rất nhiều người còn cảm thấy Ma Cốt căn bản không tồn tại, hai tiên đoán đầu tiên xảy ra cũng chỉ là trùng hợp, cuối cùng trước khi vị đại năng kia ngã xuống đã tiết lộ ra manh mối của việc đại hạn và cạn kiệt linh lực.
....!Nhưng mà loại chuyện này cũng chỉ có thể tự nghĩ ở trong lòng, không thể thật sự nói ra, nếu không thì sẽ giống như không quan tâm đến.
Mà Hợp Tiên Tông vì tỏ ra mình rất quan tâm đến giới tu tiên nên thường xuyên triệu tập một nhóm phong chủ thảo luận cách tìm Ma Cốt như thế nào.
Nhìn thì giống như yêu nước yêu dân nhưng thật ra nếu nói đi nói lại thì chính Du Án là người duy nhất có quyền tham gia hội nghị này.
Mà Du Án tỏ vẻ tình nguyện để tông chủ hoàn toàn quên nàng đi, cũng không muốn lãng phí thời gian hàng năm đều phải đi.
Du Án càng làm ra vẻ mặt thống khổ, tôi tớ ở bên ngoài rất cẩn thận gọi nàng một tiếng: "Du phong chủ?"
Du Án hoàn hồn, nâng mí mắt lên nhìn về phía hắn: "Thân thể bản tôn có chút không khỏe, ngươi thay bản tôn xin phép với tông chủ."
"Tông chủ đã nói, tìm kiếm Ma Cốt là một chuyện vô cùng quan trọng, mặc kệ các vị phong chủ có khó khăn gì cũng phải nhanh chóng đi tìm trước.
Nếu như không chịu đi, thì tông chủ sẽ tự mình đến cửa mời, cho nên..."
"Được rồi được rồi, bản tôn đã biết.
Ngươi trở về trước đi, bản tôn đổi xiêm y xong sẽ đi." Du Án cạn lời đánh gãy lời nói thao thao bất tuyệt của hắn.
Tôi tớ nhanh chóng hành lễ rồi rời đi.
Tôi tớ đi rồi, trong viện trở lại yên tĩnh.
Du Án buông tiếng thở dài rồi về phòng ngủ thay một bộ xiêm y khác, ngay lập tức đi đến Chủ Phong.
Nàng vừa đến cửa chính điện thì gặp được Chu Nhân Nhân cùng với tỳ nữ bên cạnh nàng ta.
Nếu như không phải vì chuyện lần trước, nàng vẫn còn nghĩ rằng Chu Nhân Nhân sẽ không nghe lời như vậy, đem tỳ nữ thật sự đuổi xuống núi, hóa ra là khinh thường nàng.
Du Án không nhịn được cong khóe môi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Chu Nhân Nhân đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng ngay lập tức giả bộ cười với nàng ta.
Sau đó Chu Nhân Nhân liền lạnh mặt dời đi tầm mắt.
Du Án: "..." Ách, lòng dạ hẹp hòi.
Du Án hừ nhẹ một tiếng, bước nhanh vào chính điện, mới vừa đi được hai bước đã nghe thấy tỳ nữ bên cạnh Chu Nhân Nhân nói: "Đại tiểu thư, ngài có ngửi được mùi gì không?"
"Mùi gì?" Chu Nhân Nhân có chút không kiên nhẫn nói.
"Nô tỳ ngửi được mùi nghèo kiết hủ lậu, chính là mùi của thứ ngoại môn tạp dịch không hiểu quy củ, lén đi tới chính điện đó." Vẻ mặt của tỳ nữ hoài nghi, hai mắt lại hướng đến trên người Du Án: "Nếu không sao mùi ở nơi này sao lại cổ quái như vậy."
Du Án nghe ra được ý tứ trong lời nói của nàng ta, bước chân nháy mắt chậm lại.
Chu Nhân Nhân liếc mắt nhìn Du Án một cái, khóe môi cong lên, nói to: "Mùi nghèo kiết hủ lậu đó cũng chỉ có ở trên người mấy tên nô tài thôi, nếu như ngươi có thể ngửi được thì chứng tỏ người nọ không cách đây xa...! Không đúng, căn bản có lẽ là chưa đi đâu, người đợi một lát nữa rồi đi tìm xem, tìm xem có kẻ nào hạ tiện không biết tự lượng sức mình dám đến địa bàn của bổn tiểu thư."
"Dạ được." Tỳ nữ lập tức hành lễ, hai người chủ tớ đồng thời nhìn về phía Du Án, trên mặt không giấu được vẻ kiêu căng.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Du Án vốn dĩ muốn phản bác vài câu nhưng chú ý thấy trong chính điện có một vũng nước chưa được dọn dẹp thì nháy mắt liền thay đổi chủ ý, cúi đầu không phản bác cũng không nói lời nào.
Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn khuất của nàng, Chu Nhân Nhân khen thưởng liếc mắt nhìn tỳ nữ một cái, ngạo mạn đi về phía Du Án: "Sao Du phong chủ không đi vào?"
Du Án cắn môi liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó cúi đầu, giống như là kiêng kị thân phận của nàng ta.
Nhóm tôi tớ quét nước dọn nhà ở xung quanh đều không rảnh lo dọn vũng nước kia, chỉ yên lặng rời xa nơi thị phi này, sợ sẽ liên lụy đến chính mình.
Chu Nhân Nhân thấy nàng phải nhân nhượng suy nghĩ cho toàn cục thì trong lòng càng thêm thoải mái, đang muốn nhân cơ hội đòi Tống Cẩn từ tay nàng thì người trong chính điện đã thúc giục kêu các nàng mau chóng đi vào.
Nàng ta không cam lòng liếc mắt nhìn Du Án một cái, xoay người đi vào bên trong chính điện.
Tỳ nữ thấy nàng ta đã đi vào trong thì cũng chạy nhanh đuổi theo.
Lúc sau, ở nơi các nàng vừa đi qua, tia ủy khuất trên mặt Du Án nháy mắt thu lại, giơ tay xuất ra một đạo linh lực đánh thẳng vào cẳng chân của tỳ nữ, tỳ nữ kinh hô một tiếng ngã về phía trước, Chu Nhân Nhân không hề phòng bị, bị đẩy ngã xuống mặt đất, bàn tay trúng vào vũng nước, giọt nước trực tiếp bắn lên mặt, bắn lên trên người cũng rất nhiều.
"Ha ha." Du Án không nhịn được thấy vui vẻ, cười xong còn không quên kích thích nàng ta mấy câu: "Đại tiểu thư thật sự chu đáo, đi tới chính điện trước, còn làm ra đại lễ này bên trong chính điện, bản tôn thật thấy hổ thẹn, tự cảm thấy không bằng."
"Du, Án!" Chu Nhân Nhân nghiến răng nghiến lợi kêu nàng một tiếng, Du Án vừa nghe thấy vậy thì chạy nhanh đi vào bên trong đại điện, hoàn toàn không cho nàng ta có cơ hội phản kích.
Sau khi nàng chạy vào bên trong điện thì đã thấy sáu vị phong chủ khác đến rồi, tông chủ cũng sớm đã ngồi ở trên chủ vị.
Du Án trong nháy mắt