Vừa thấy đệ tử ôm danh sách bị kéo trở về, Chu Nhân Nhân nháy mắt liền vội: "Du Án, ngươi rốt cuộc là có ý gì?!"
"Không có ý gì, Lưu phong chủ rõ ràng đã gọi hắn dừng lại nhưng hắn ngược lại chạy trốn nhanh hơn, ta hoài nghi lỗ tai đệ tử này hoạt động không tốt, cho nên chủ động đem người triệu hồi tới, miễn cho chậm trễ Lưu phong chủ báo danh." Du Án vẻ mặt vô tội.
Chu Nhân Nhân đen mặt: "Ngươi sợ chậm trễ Lưu phong chủ báo danh sao? Rõ ràng là không muốn ta được làm Tông chủ!"
"Đại tiểu thư lời này nói rất có ý tứ, hay là ngươi cảm thấy nếu Lưu phong chủ đăng ký tham gia, ngươi liền không có cách lên làm Tông chủ?" Du Án cười tủm tỉm: "Nếu thật là như vậy, Lưu phong chủ càng phải tham gia, rốt cuộc tông môn chúng ta tuyển Tông chủ cũng muốn chọn người mạnh nhất."
"Ngươi!"
"Nhân Nhân!"
Chu Nhân Nhân vốn đang muốn nói cái gì nữa thì bị Triệu Hòa Bình trực tiếp cắt ngang.
Nàng ta chỉ có thể không cam lòng liếc mắt nhìn Du Án một cái, cắn răng không nói.
Du Án bình tĩnh nhìn về phía Triệu Hòa Bình: "Triệu phong chủ có chuyện muốn nói?"
Triệu Hòa Bình lạnh lùng cùng nàng nhìn nhau, quay đầu nhìn về phía Lưu phong chủ, chỉ điểm: "Tuổi tác Lưu phong chủ lớn rồi, chắc cũng không muốn xử lý việc vặt vãnh của tông môn nữa.
Có thời gian nên chăm chỉ tu luyện, sớm đột phá nguyên anh không tốt sao?"
Lưu phong chủ mím môi, theo bản năng nhìn về phía Du Án.
Triệu Hòa Bình biểu cảm lập tức khó coi: "Lưu phong chủ tuổi cao nhất, sao hôm nay nói chuyện làm việc cứ phải nhìn ánh mắt của một tiểu nha đầu?"
"Triệu phong chủ nói chuyện thực sự thú vị, từng câu từng chữ không tách rời hai chữ "số tuổi".
Ngài rốt cuộc muốn nói cái gì đây?" Du Án thong thả ung dung hỏi.
Lưu phong chủ không khỏi nhíu mày.
Triệu Hòa Bình thấy Lưu phong chủ ngo ngoe rục rịch, dứt khoát đen mặt làm rõ: "Ta chỉ cảm thấy Lưu phong chủ nếu còn không đột phá, sợ là thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Thay vì lãng phí thời gian tranh ngôi vị Tông chủ, không bằng tìm chút linh đan thần dược kéo dài tuổi thọ còn hơn."
Dứt lời, lão ta tiến lên một bước: "Nơi này của ta vừa vặn có chút linh dược, đối với tăng trưởng tu vi rất có ích lợi.
Lưu phong chủ lúc trước nói muốn tới lấy, đã quên rồi sao?"
Lão ta chỉ kém nước đem dòng chữ "chúng ta không phải lén thỏa thuận riêng" viết ở trên mặt.
Du Án trong lòng cười nhạo một tiếng ngu xuẩn, quả nhiên nhìn thấy trên mặt Lưu phong chủ không thoải mái: "Triệu phong chủ, ngươi đây là có ý gì?"
"Đúng vậy, Triệu Hòa Bình, ngươi đây là có ý tứ gì?" Du Án nhanh chóng châm lửa thổi gió: "Chẳng lẽ là cảm thấy Lưu phong chủ chúng ta thiếu ngươi chút dược này sao?"
Triệu Hòa Bình rất nhanh bị nàng đông chọc một câu tây chọc một câu, tức chết rồi, cố tình lại không thể phát tác, chỉ có thể cắn răng nói: "Ta chỉ là nhắc nhở Lưu phong chủ một câu, đừng bỏ lỡ việc được ưu tiên."
"Đúng vậy, Lưu phong chủ, ngàn vạn lần đừng để lỡ việc ưu tiên." Du Án không nhanh không chậm thêm một câu: "Còn có thứ gì so với tiên dược mà Tông chủ để lại càng tốt, càng có ích cho việc tu luyện hơn chứ? Càng đừng nói đặc quyền của Tông chủ là được tu luyện trong linh tuyền."
Vừa rồi nghe Triệu Hòa Bình nói những lời đó, Du Án mơ hồ đoán được Lưu phong chủ hiện nay coi trọng nhất chính là cái mạng già của chính mình, dứt khoát cũng học Triệu Hòa Bình đánh phủ đầu.
Quả nhiên, sau khi nàng nói xong câu đó, Lưu phong chủ hoàn toàn hạ quyết tâm: "Lấy danh sách tới, ta muốn đăng ký tham gia."
Đệ tử ôm danh sách hoảng loạn, bất lực nhìn về phía Chu Nhân Nhân.
Chu Nhân Nhân tức khắc bất mãn mắng: "Ngươi nhìn ta làm cái gì?! Người không biết còn tưởng rằng ta có thể thao túng việc báo danh đấy!"
"Đúng vậy, Đại tiểu thư nào có năng lực này." Du Án khinh bỉ nói tiếp.
Chu Nhân Nhân oán hận mà nhìn nàng một cái, xoay người đến ghế ngồi xuống.
Triệu Hòa Bình còn chưa từ bỏ ý định, còn đang thuyết phục Lưu phong chủ: "Lưu phong chủ, ngươi thật sự muốn lựa chọn làm Tông chủ?"
"Không làm Tông chủ cũng không thành vấn đề, chủ yếu là không yên tâm đem tông môn giao cho một đám hậu bối.
Vì Hợp Tiên Tông, ta liều cái bộ xương già này cũng không có gì." Lưu phong chủ vui tươi hớn hở nói, hiển nhiên đã hạ quyết tâm.
Triệu Hòa Bình bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta đem tên mình ghi vào trên danh sách.
Cuốn danh sách này chính là làm từ da yêu thú cao cấp, viết lên liền không có cách nào xóa bỏ.
Mà trong tông môn có quy củ, sau khi báo danh xong không được từ bỏ, cho nên Lưu phong chủ tất nhiên muốn tham gia tranh cử.
Nhiều ngày mưu đồ hủy trong phút chốc, sắc mặt Chu Nhân Nhân cùng Triệu Hòa Bình rất khó coi, đại điện phía trên lâm vào một mảnh trầm mặc.
Du Án nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng lại thêm một ít củi vào ngọn lửa im lặng: "Lý phong chủ, ngài không tham gia sao?"
Chu Nhân Nhân nháy mắt muốn nổ tung: "Du Án, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!"
Du Án chớp chớp mắt: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi vội vàng như vậy làm gì, nếu không thật sự nghĩ..."
"Ta cũng tham gia!" Lý phong chủ đột nhiên cắt ngang lời nàng nói.
Triệu Hòa Bình nóng nảy: "Lý phong chủ, ngươi sao có thể nuốt lời như vậy?"
"Nói cái gì vậy? Ta đã hứa với ngươi cái gì?" Vẻ mặt Lý phong chủ như một tên vô lại.
Triệu Hòa Bình trừng mắt: "Ngươi không phải đã nhận Dạ Minh Châu của ta sao?!"
Úi chà, trực tiếp báo danh mục quà tặng luôn.
Du Án hắng giọng mới không ở trước mắt bao người cười đến ra tiếng.
Da mặt Lý phong chủ so với Lưu phong chủ dày hơn nhiều, tuy rằng đã nhận lễ nhưng vẫn thản nhiên: "Không phải ngươi tặng ta nhân sinh nhật sao? Hay là ngươi hối lộ để ta từ bỏ tranh cử? Đây chính là tội lớn có thể bị đuổi ra khỏi tông môn, Triệu phong chủ có phải hay không nhớ lầm rồi?"
"Ai dám đuổi ta ra khỏi tông môn!" Triệu Hòa Bình thấy ông ta không nhận đã lấy hối lộ, nháy mắt bị kích thích đến không nhẹ.
Lý phong chủ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không thừa nhận đó là hối lộ thì không có ai có thể đuổi ngươi ra khỏi tông môn.
Nhưng nếu thừa nhận, mặc dù hiện nay vị trí Tông chủ bỏ không, ta và mấy vị phong chủ khác cũng có thể ngươi đuổi đi."
"Ngươi!"
"Cho nên rốt cuộc có phải là hối lộ hay không?" Du Án đáng yêu thăm dò.
Ánh mắt Triệu Hòa Bình nhìn cô gần như có thể phát ra lửa, nghe vậy oán hận trừng mắt nhìn nàng: "Không phải!"
"Không phải.
Lý phong chủ hắn nói không phải, ngài nhanh báo danh." Du Án cười ha hả thúc giục.
Lý phong chủ tán dương liếc nhìn nàng một cái, ở trên danh sách viết xuống tên của chính mình.
Sắc mặt Triệu Hòa Bình xanh mét, Chu Nhân Nhân cũng tức giận đến run cả người.
Du Án không chút nghi ngờ nếu phong chủ kim đan kia lại báo danh, hai người bọn họ có lẽ có thể tức giận đến chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Nhưng mà ông trời cuối cùng vẫn cho bọn họ một con đường sống,vài vị phong chủ khác cũng chỉ có Lý phong chủ cùng Lưu phong chủ báo danh.
Du Án đem nước khuấy động đến vẩn đục, tâm tình sung sướng nhìn đệ tử đem danh sách cầm đi.
Người trên đại điện nhanh chóng giải tán, nàng cùng hai vị Lưu phong chủ và Lý phong chủ đi ra ngoài.
Khi đi đến chỗ không người, nàng còn không quên tốt bụng nhắc nhở: "Vị Đại tiểu thư kia của chúng ta cùng Triệu phong chủ đều không phải dạng tốt đẹp gì, trước cuộc tranh cử hai vị phải tự lo cho chính mình."
"Hai người bọn họ đều là trúc cơ đỉnh, thêm vào cũng đánh không lại một đầu ngón tay của ta.
Du phong chủ đừng lo lắng." Lý phong chủ không đem việc này để ở trong lòng.
Du Án cười cười: "Nếu sử dụng cách đánh tự nhiên thì không sợ, chỉ sợ sẽ chơi chút ám chiêu, hai người chú ý nhiều là tốt rồi."
Lý phong chủ khinh thường hừ một tiếng, còn muốn nói cái gì nữa, Lưu phong chủ liền vui tươi hớn hở mở miệng: "Du phong chủ nói rất đúng, đợi lát nữa ta sẽ cẩn thận một chút."
Lưu phong chủ lớn tuổi nhất, Lý phong chủ vừa nghe ông ta nói như vậy cũng không phản bác, chỉ là vẫn như cũ không quá coi trọng.
Du Án hết lời nhắc nhở, lúc này mới một mình trở về Điểu Ngữ Phong.
Bất tri bất giác ở chủ phong cả một ngày, khi trở về sắc trời đã tối, trên bàn đá trong viện bày bốn món mặn một canh, vẫn như cũ chỉ có một nửa.
Du Án nhìn chằm chằm đồ ăn một lúc, nhấc chân đi đến trước cửa sương phòng phía Tây: "A Cẩn, đi ra đi, chúng ta nói chuyện."
Trong phòng ngủ một chút âm thanh cũng không có.
Du Án bất đắc dĩ: "Ta có thể phân biệt sự khác biệt trong hơi thở của ngươi, ngươi hiện tại còn chưa ngủ, đừng gạt ta."
"Sư tôn, A Cẩn mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai nói sau." Tống Cẩn cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.
Du Án mím môi, do dự một chút rồi đồng ý.
Nhưng mà hôm sau Tống Cẩn cũng không tính toán cùng nàng nói chuyện.
Liên tiếp mấy ngày Tống Cẩn đều trốn tránh nàng, dù nàng đi khám mạch cho hắn thì hắn cũng chỉ là cụp mắt không nói lời nào, tựa hồ liếc nhìn nàng một cái cũng không chịu.
Nếu nàng tìm hắn nói chuyện, còn chưa đi vào chủ đề thì hắn đã trực tiếp tìm lấy cớ để biến mất.
Nói ngắn gọn, hắn lần này thật sự đem bốn chữ "bảo trì khoảng cách" bắt chẹt cho đến chết.
Du Án rất bất đắc dĩ, nhưng lại không đành lòng dồn ép hắn, chỉ có thể không mặn không nhạt sinh hoạt, nghi vấn trên thi thể Tông chủ cũng không hỏi lại hắn.
Cứ như vậy qua hai ba ngày, vòng sơ tuyển tranh cử ngôi vị Tông chủ bắt đầu.
Những người tham gia sơ tuyển là đệ tử ngoại môn cùng nô tỳ.
Sau khi tuyển chọn ra được mười vị trí sẽ cùng đệ tử nội môn thi đấu, cuối cùng lấy ra năm người có tu vi mạnh nhất.
Sau đó là trận chung kết, những người có thân phận giống Chu Nhân Nhân cùng Lưu phong chủ không cần tham gia vòng tuyển chọn trước đó, chỉ cần tham gia trận chung kết là được.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tuy rằng chỉ cần tham gia trận chung kết nhưng ở trên danh sách sơ tuyển công bố tranh cử vẫn sẽ có tên của bọn họ, để mọi người có thể biết rõ ràng tham gia tranh cử có những ai.
Sau đó Du Án liền thấy được tên của mình ở phía trên.
Nàng vốn dĩ chỉ muốn xác định một chút Lý phong chủ cùng Lưu phong chủ có trên danh sách hay không, kết quả là phía trước tên của bọn họ, dưới tên Chu Nhân Nhân rõ ràng thấy được tên của mình, vì thế nhất thời hết chỗ nói.
...!Nàng không cần nghĩ cũng biết là ai giở trò quỷ.
Du Án cười lạnh một tiếng, thậm chí cũng không thèm đi chất vấn Chu Nhân Nhân, chỉ tính toán chờ đến trận chung kết, tùy tiện tìm cái cớ chịu thua là được...!Đương nhiên, nếu Chu Nhân Nhân gian lận, cố ý trở thành đối thủ của nàng, vậy đừng trách nàng hạ thủ vô tình.
Nói gì thì cũng phải đánh nàng ta nửa sống nửa chết, xả giận cho chính mình rồi mới có thể nhận thua.
Có Lưu phong chủ cùng Lý phong chủ ở đây, Du Án không cảm thấy Chu Nhân Nhân có thể thắng được.
Đến lúc đó đem mặt mũi nàng ta đánh cho bầm dập lại nhận thua cũng không có gì.
Du Án quyết định xong liền trực tiếp trở về Điểu Ngữ Phong, vừa đến nhà liền nhìn thấy Tống Cẩn lấy cái cuốc nhỏ đi ra ngoài, nàng không khỏi mỉm cười.
Tống Cẩn yếu ớt, không thể cầm những đồ vật quá