Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Dạo chơi Thiệu Hưng (2)


trước sau

Gió mưa kéo theo không khí lạnh tới, nhất là vào lúc bốn, năm giờ sáng, cả căn phòng đều trở nên ẩm ướt, lạnh lẽo. Nhiếp Duy Sơn bị đẩy mà tỉnh giấc, có cảm giác chỉ cần mình xoay người một cái là sẽ rớt khỏi giường, còn Doãn Thiên Dương thì đang chúi người vào trong lòng hắn, rõ ràng là muốn tới gần với nguồn ấm.

Hắn ôm Doãn Thiên Dương vào trong giường rồi tăng nhiệt độ điều hòa lên, sau đó thả màn xuống, nằm lại về giường rồi nhìn đồng hồ thì mới vừa tới năm rưỡi. Doãn Thiên Dương nằm nghiêng trên giường từ từ hé mắt, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nên lại dần dần nhắm lại.

Nhiếp Duy Sơn không lên tiếng, chỉ cười rồi tắt đèn. Ánh đèn vừa tắt thì Doãn Thiên Dương đã mở mắt ra, cậu cảm nhận được sự trần trụi của cơ thể mình, rồi vươn tay ra sờ cơ bụng trơn nhẵn của Nhiếp Duy Sơn, run rẩy hỏi: “Tối hôm qua ngồi thuyền à?”

Nhiếp Duy Sơn trả lời: “Ngồi.”

Doãn Thiên Dương nằm mơ màng cả buổi tối nên đầu óc vô cùng choáng váng, cậu hỏi với vẻ không chắc chắn: “Cậu đè tớ?”

Nhiếp Duy Sơn dừng trong giây lát: “Tuy lời này hơi thô nhưng đúng thế.”

Doãn Thiên Dương như bất chợt hiểu ra nên gật gật đầu, sau đó lại co người chui vào trong lòng Nhiếp Duy Sơn. Nhiếp Duy Sơn hơi hồi hộp trong lòng, ôm chặt đối phương rồi hỏi: “Cậu hối hận rồi à?”

“Hả? Hối với hận cái gì?” Doãn Thiên Dương ngửa đầu nhìn Nhiếp Duy Sơn, mặc dù xung quanh mờ tối không thể nhìn rõ thứ gì, “Nghe nói ở dưới rất đau nhưng tớ cảm thấy khá ổn, hơn nữa vừa rồi còn say mê nữa ấy, nên hỏi lại chút thôi.”

Nhiếp Duy Sơn thở phào một hơi, rồi đưa tay lần sờ xuống dưới, nói với giọng dụ dỗ: “Ổn thật chứ? Để tớ sờ xem có sưng không.”

“Không được! Muốn sờ thì tự sờ của cậu đi!” Doãn Thiên Dương vẫn còn xấu hổ đây, cậu giãy dụa muốn tránh ra nhưng ai ngờ chưa cử động thì chưa biết, chỉ động nhẹ một cái mới nhận ra đau đớn khắp toàn thân!

“Được rồi, được rồi, đừng làm loạn, tớ không sờ.” Nhiếp Duy Sơn giữ cho Doãn Thiên Dương nằm yên rồi xoa eo cho đối phương, “Tối hôm qua cậu cũng không kêu đau.”

Doãn Thiên Dương nói nhỏ: “Lúc đầu cậu làm cẩn thận như vậy thì đương nhiên không đau, tưởng tớ không hiểu thật à.”

Nhiếp Duy Sơn cũng nhỏ giọng theo: “Nhưng tối hôm qua tớ lại hơi đau.”

Doãn Thiên Dương nghi ngờ hỏi: “Cậu đau?”

Nhiếp Duy Sơn nói với vẻ vô lại: “Vì chỗ kia của cậu cắn chặt quá.”

Doãn Thiên Dương hoàn toàn không còn thấy lạnh nữa mà toàn thân bốc cháy như tự thiêu, cậu vừa chôn mặt vào hõm cổ của Nhiếp Duy Sơn vừa mắng: “Khốn kiếp! Lần sau tớ cắn chết cậu!”

Chưa gì đã nói tới lần sau, đúng là không biết còn có thể ngốc đến mức nào nữa, Nhiếp Duy Sơn ôm đối phương, rồi hai người lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Bốn người, có vì yêu mà gãy lưng, có tâm sự đêm khuya nhưng ai cũng ngủ một mạch hết nửa buổi sáng. Cuộc hẹn buổi sáng tự động được hoãn lại chuyển xuống buổi trưa, lúc gặp nhau ai nấy cũng đều ngáp một cái.

Doãn Thiên Dương quàng một chiếc khăn quanh cổ để che dấu vết, hơn nữa hôm nay  trời khá lạnh nên quàng khăn còn được ấm áp hơn đôi chút. Cậu đi cùng Tần Triển ở phía trước, còn Nhiếp Duy Sơn và Nhiếp Dĩnh Vũ đi theo phía sau, Nhiếp Duy Sơn nhận ra tâm trạng của em trai hắn không tốt, bèn hỏi: “Sao thế, ngủ không ngon à?”

Nhiếp Dĩnh Vũ trả lời chẳng chút tinh thần: “Anh, anh còn nhớ đống lý thuyết em nói với anh không, liên quan tới ‘thích’ ấy.”

“Nhớ chứ, rất sâu sắc.” Nhiếp Duy Sơn rất trân trọng chỗ lý thuyết đấy, vì dù sao lúc đó nếu không có mấy lời chỉ dẫn kia của Nhiếp Dĩnh Vũ thì không biết đến bao giờ hắn mới nói rõ được với Doãn Thiên Dương, không biết chừng còn có thể sẽ nín nhịn cả đời.

Nhiếp Dĩnh Vũ liếc nhìn bóng lưng của Tần Triển, nói với vẻ buồn thảm: “Hình như đống lý thuyết đấy không đúng cho lắm, bởi vì lại xuất hiện mệnh đề mâu thuẫn chứng minh em không thích Thiên Kết, mà em lại không phản bác được.”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Anh cảm thấy thế này, nếu thật sự thích một người thì chỉ với một lời lý thuyết cũng có thể thúc giục người đó đi thổ lộ, dù có mười nghìn nghịch lý cũng không thể khiến người đó lung lay. Còn nếu không, thì hoặc là không phải thích thật, hoặc là thích không đủ nhiều.”

Nhiếp Dĩnh Vũ vốn đang thấy rối như tơ vò thì lúc này đã như được tháo gỡ, đồng thời cũng phải hứng chịu nỗi đau tan nát cõi lòng. Cậu ta đối với Doãn Thiên Kết có thật sự là thích không? Vậy từ trước tới nay cậu ta đang làm gì đây!

Nhiếp Duy Sơn không hỏi nhiều, từ phía sau hắn nhận ra bước đi của Doãn Thiên Dương không được nhanh nhẹn lắm nên mặc kệ Nhiếp Dĩnh Vũ mà chạy lên phía trước. Quả thật Doãn Thiên Dương rất khó chịu, đi được một đoạn lại muốn vặn người một cái, nếu sải bước chân quá dài thì hơi khó để khép lại.

Cảm giác được Nhiếp Duy Sơn đi đến bên cạnh đỡ mình, cậu căm hận nói: “Từ sau lần chạy vượt rào lần trước thì tớ chưa từng thế này đâu đấy!”

Nhiếp Duy Sơn cố ý hỏi: “Thế tớ ôm cậu nhé?”

Hai người bọn họ lại bắt đầu không biết xấu hổ mà thầm thầm thì thì, Tần Triển đang định nhập hội thì nhận được điện thoại, cậu ta bước chậm lại rồi nói đôi ba câu, sau khi ngắt máy thì tuyên bố: “Rẽ khỏi con đường này thì chúng ta sẽ đi thẳng đến khu nghỉ dưỡng, nơi đấy có núi có sông có vườn, có thể tự nướng đồ ăn, còn có cả các hạng mục giải trí, nếu mệt thì cũng có gian phòng để nghỉ ngơi.”

Doãn Thiên Dương nói: “Đừng rẽ nữa! Giờ nướng đồ luôn đi, chết đói mất thôi!”

Bốn người gọi xe đi thẳng tới khu nghỉ dưỡng, hiện tại đang là mùa thấp điểm nên du khách không nhiều, trong khu nghỉ dưỡng được phân thành nhiều khu, có khu thuần phong cảnh, khu giải trí thư giãn, còn có cả khu trải nghiệm, mỗi khu lại chia nhỏ ra tiếp, có rất nhiều sự lựa chọn.

Bọn họ không đi dạo nhiều mà muốn giải quyết vấn đề ấm no trước, trong một góc vườn, bên hồ có bàn ghế đá và bếp nướng, nhân viên đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn cũng như đồ gia vị nên bọn họ chỉ việc nướng đồ lên là được.

Nhiếp Duy Sơn cởi áo phao ra lót ghế cho Doãn Thiên Dương còn bản thân thì chỉ mặc một chiếc áo nỉ. Hai người đứng cạnh bếp bắt đầu nướng đồ, chẳng mấy chốc đã xếp đầy các xiên xúc xích bánh gạo lên giá nướng, Doãn Thiên Dương đặt mấy chai sữa hạnh nhân bên cạnh để làm ấm rồi nói với vẻ khó hiểu: “Sao tớ có cảm giác Tiểu Vũ hơi lạ nhỉ?”

Hai người cùng nhìn về phía hồ, trông thấy Nhiếp Dĩnh Vũ đang đứng đó hứng gió, cúi đầu ủ rũ. Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Lý Thanh Chiếu có câu thơ gì ấy nhỉ?”

Doãn Thiên Dương như hiểu ý mà nói: “Vừa nhíu mày chau, lại quặn lòng đau(*).”

(*)Trích trong bài Nhất tiễn mai – Sầu ly biệt của Lý Thanh Chiếu. Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa – Nhật Bản, NXB Văn hoá – Thông tin, 1996.

“Đúng rồi, giờ lòng nó đang rối bời đấy.” Nhiếp Duy Sơn phết nước sốt lên xiên thịt, “Nó nghi ngờ mình không thích chị Kết thật, cảm thấy trời đất sụp đổ, tình yêu đã bay biến rồi.”

Doãn Thiên Dương ngạc nhiên nói: “Yêu với thầm thôi mà sao cũng lắm chuyện vậy!”

Tần Triển đi đặt phòng xong đã quay lại, trên tay còn cầm theo mấy cái đệm, chạy tới nơi thì nói: “Ghế đá lạnh lắm, lót vào đi, anh Sơn mặc áo phao vào đi đừng để bị cảm.” Nói xong ngẩng đầu nhìn về phía hồ, “Tâm trạng anh Vũ không tốt à, không phải
tối qua vẫn bình thường hả.”

“Tối qua xảy ra chuyện gì vậy?” Doãn Thiên Dương rất hiếu kỳ, “Tại sao nó lại nghi ngờ mình không thích chị tôi?”

Tần Triển lặng lẽ uống sữa hạnh nhân, không thể không biết ngại mà nói được, dù sao chuyện này cũng phải trách cậu ta. Uống xong thì lấy thêm một chai khác, cậu ta đi về phía Nhiếp Dĩnh Vũ rồi đứng phía sau áp chai sữa lên cổ Nhiếp Dĩnh Vũ.

Nhiếp Dĩnh Vũ giật mình quay đầu lại, Tần Triển cười hỏi: “Ấm không?”

Nước hồ rất trong, nhìn lâu cũng có cảm giác rét run cả người, Tần Triển không biết nói gì nên cố tìm đề tài, từ nước sốt của thịt nướng cho đến TV kỹ thuật số trong phòng, rồi lại nói từ phòng bowling trong khu giải trí đến suối nước nóng.

Nhiếp Dĩnh Vũ đột ngột ngắt lời đối phương: “Tôi đã tưởng mình thích Thiên Kết, sau đó tôi cứ hăng say mà thích thầm như thế, lúc thất tình còn vô cùng đau lòng. Thậm chí còn tổng kết kinh nghiệm thành lý thuyết để truyền lại kiến thức cho người khác, nhưng kết quả lại phát hiện chuyện vốn dĩ không phải như thế.”

Tần Triển than thở: “Đúng là khiến cho người ta đau lòng, Thượng Đế cho cậu thành tích tốt, vì vậy không cho cậu thuận lợi trong tình cảm. Nhưng cậu cũng nên hài lòng đi, Thượng Đế vừa không cho tôi thành tích tốt, vừa không cho tôi tình cảm thuận lợi, nhưng mẹ nó mỗi ngày tôi vẫn rất vui vẻ.”

Cuối cùng Nhiếp Dĩnh Vũ cũng coi như nở được nụ cười, đoạn nói: “Không phải trong trường Thể thao có rất nhiều bạn nữ thích cậu à?”

“Tôi cũng thấy kỳ quái á, sao tôi chẳng có cảm giác gì nhỉ.” Tần Triển bất ngờ phấn khích, “Tuy tôi có hơi nói quá một chút nhưng đúng là có một cô gái theo đuổi tôi hai học kỳ, cô ấy tập nhu đạo, đợt đấy cứ hễ tôi nhìn thấy cô ấy là bỏ chạy!”

“Cậu chạy cái gì, đúng là nhát gan.” Nhiếp Dĩnh Vũ bắt đầu nghe kể chuyện.

Tần Triển vừa nói vừa khoa tay múa chân: “Tôi sợ mình không đồng ý thì cô ấy sẽ đánh tôi! Cậu không biết đâu, tôi từng lén đến xem cô ấy thi đấu, trời ạ, chỉ gầm khẽ một tiếng thôi đã quật ngã đối phương, giây phút đấy tôi đã tưởng tượng đến cuộc sống sau khi tôi và cô ấy kết hôn!”

Doãn Thiên Dương và Nhiếp Duy Sơn đã bắt đầu ăn, hai người lấy điện thoại ra xem phim, đắm chìm trong thế giới của mình mà hoàn toàn quên luôn hai người kia.

“Tôi mới tưởng tượng, cơm nước xong cô ấy bảo tôi đi rửa bát nhưng tôi cứ nằm lì trên sô pha, vì vậy cô ấy xông tới gầm một tiếng rồi nhấc bổng tôi lên trời, tôi bị nhấc lên cao thì đá chân rồi hét to, chỉ sợ cô ấy —— “

Ùm! Tần Triển đưa chân không nhìn đường, rồi rơi vào trong hồ!

“Đệch!” Nhiếp Dĩnh Vũ chỉ bối rối một giây rồi sau đó cũng lặn xuống nước.

Nước hồ mùa đông mẹ nó đúng thật là quá lạnh.

Tần Triển chìm tới đáy rồi ngoi lên mặt nước, vừa ló đầu ra đã bị nâng phắt dậy, cậu ta bị cóng đến run rẩy, trừng mắt nhìn Nhiếp Dĩnh Vũ cũng đang run cầm cập mà không nói ra lời.

Nhiếp Dĩnh Vũ ôm cậu ta kéo về phía bờ, đoạn nói: “Cố chịu đựng! Vào bờ ngay thôi!”

Còn cách một mét thì Tần Triển tránh khỏi đối phương, rồi run giọng hỏi: “Cậu nhảy xuống làm gì!”

Nhiếp Dĩnh Vũ chẳng hiểu ra làm sao: “Mẹ nó tôi vớt cậu đấy thôi!”

“Tôi đường đường là học sinh thể thao mà còn cần cậu vớt hả!” Tần Triển tức đến nổ phổi, cậu ta bị nước hồ châm chích mà đau nhói khắp người, rồi cố chịu đựng bơi nhanh về phía bờ.

Nghe thấy tiếng động Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương sợ hết cả hồn, vội vàng cởi áo ngồi bên hồ gọi bọn họ, nhân viên cũng chạy tới đây, ngoại trừ hai người trong cuộc thì tất cả đều bị chuyện ngoài ý muốn này dọa cho khiếp vía.

Nhiếp Duy Sơn vội vàng quấn áo quanh người Nhiếp Dĩnh Vũ, sau đó lấy khăn lau mặt mũi và tóc tai cho đối phương, Doãn Thiên Dương thì chăm sóc Tần Triển ở bên cạnh, rồi đồng thời mắng: “Hai người bị hâm à! Không ăn đồ nướng mà lại ra hồ lên cơn thần kinh!”

Vội vội vàng vàng quay về phòng, Nhiếp Dĩnh Vũ và Tần Triển đều cóng đến tím tái cả môi, Nhiếp Duy Sơn xả nước nóng cho bọn họ còn Doãn Thiên Dương thì đi đun nước gừng. Rốt cuộc nửa tiếng sau hai người cũng lấy lại sức, mỗi người quấn một chiếc chăn bông ngồi ngẩn người trên giường.

Nhiếp Duy Sơn đặt thịt nướng lên bàn rồi nói: “Lát nữa ăn xong thì đắp chăn ngủ một giấc đi.” Doãn Thiên Dương để hai chai sữa hạnh nhân nóng xuống, “Đúng là bó tay, may hai người đều là con trai chứ nếu không người ta lại tưởng tự tử vì tình đấy.”

Cửa đóng lại, Tần Triển bắt đầu ăn thịt, ăn được vài miếng thì dừng lại: “Cậu không ăn à.”

Nhiếp Dĩnh Vũ không để ý đến cậu ta, chỉ nhìn bàn chằm chằm rồi nói: “Lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú.”

Tần Triển gác đũa lại, cúi đầu nói: “Vừa rồi thái độ của tôi không tốt lắm, cậu cứ coi như tôi bị nước úng não đi, đừng giận.”

Cậu ta và Nhiếp Dĩnh Vũ trò chuyện suốt đêm đã sắp coi đối phương là tri kỷ, nhưng cậu ta cũng không ngờ Nhiếp Dĩnh Vũ lại nhảy xuống hồ cứu cậu ta không chút do dự như vậy.

Lúc đó trong đầu cậu ta như nổ tung, còn có phần hoảng sợ.

Đến khi Tần Triển hoàn hồn thì thịt trong đĩa đã vơi mất một nửa, cậu ta nhìn Nhiếp Dĩnh Vũ đang ăn thì vui mừng hỏi: “Cậu không tức giận hả? Còn có vẻ rất sảng khoái!”

“Chẳng lẽ lại đánh cậu một trận chắc?” Nhiếp Dĩnh Vũ nhét lạp xưởng vào miệng, rồi nhớ lại cảm giác khi nhảy vào trong hồ thì không kiềm chế được mà rùng mình một cái, “Mẹ nó nước kia lạnh thật.”

“Đấy là lạnh về mặt sinh lý,” Tần Triển nói xong thì chớp mắt một cái, rồi nói với giọng trêu ghẹo, “Tiểu Vũ Vũ!”

Nhiếp Dĩnh Vũ đang nhai lạp xưởng bỗng sửng sốt, Tần Triển cười to: “Bây giờ thì có phải tâm lý cũng lạnh không?”

Nhiếp Dĩnh Vũ vẫn đang sững sờ, ngạc nhiên khi chính mình lại thấy hơi nong nóng, chẳng lẽ những lý luận của mình lại sai sao?

Mẹ nó đúng thật là kỳ quái!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện