Sau khi mẹ ta chết, còn chưa tới một ngày Vân Tú đã chơi chán búp bê vải. Nàng cho người trả lại búp bê vải cũ nát không nguyên vẹn cho ta.
Búp bê vải mẹ ta tự tay khâu là một con ngựa nhỏ. Nàng ác ý cắt hỏng một chân ngựa, xé rách bụng ngựa, móc sạch bông ra ngoài rồi dùng mực nước màu đỏ phác họa ra ruột ngựa.
Lúc ma ma đem trả ngựa vải cho ta thì không rời đi ngay. Bà ta mở to hai mắt, khóe môi cong lên đợi ta bật khóc: “Ai da, ngựa con chết rồi kìa! Ngươi xem này, ruột lòi ra ngoài luôn, chậc chậc, đáng thương quá đi mất!”
Ma ma chờ mong nhìn ta chằm chằm. Ta xoay người quay về phòng ở. Khi quay lại, ta cầm theo một cây kéo. Ta như bị điên rồi, ba lần bảy lượt cắt búp bê hình con ngựa kia thành mảnh vụn.
Ma ma bị ta dọa sợ, mặt mày từ mong chờ biến thành sững sờ, sau đó bà ta hoảng hốt, hùng hổ tránh đi.
Sau khi bà ta rời đi, ta lại đốt lửa thiêu rụi búp bê vải. Từ ngày đó về sau, ta chỉ cần tiền mà thôi.
Người cha vốn đã không mấy yêu thương ta, giờ đây càng thêm cảm thấy ta không lên được mặt bàn. Ông còn không thèm qua loa có lệ tỏ ra quan tâm ta làm gì. Nếu ta yêu tiền thì ban thưởng chút vàng bạc là được.
Ta bắt đầu xem đủ loại sách, học làm buôn bán, nghĩ cách kiếm thật nhiều tiền phòng thân. Ta từng bị lừa gạt, từng bị đe dọa, thậm chí còn nhặt về một đứa ăn mày, để nàng thay ta xuất đầu lộ diện, xử lý chuyện buôn bán.
Rốt cuộc có chút thành tựu, ta bắt đầu chậm rãi thiết kế ván cờ này. Ta tiêu tiền như nước, Vân Tú coi trọng cái gì thì ta phải hủy diệt cho bằng hết.
Ta sai người tiếp cận Triệu Khâm Thần để tranh giành tình cảm với Vân Tú. Ta xui khiến người ta thổi gió bên tai nàng, thúc đẩy nàng tằng tịu với hắn khi chưa lập gia đình.
Nhưng Vân Tú trùng sinh. Mà cũng may, trùng sinh rồi thì nàng vẫn mang đầu óc ngu dại chỉ biết nghĩ tới cánh đàn ông.
Khi nàng ba hoa khoác lác nào là tình yêu ngang trái, nào là vận mệnh chông gai, ta chỉ chú ý đến những biến động quan trọng và dư luận trong dân chúng.
Lúc ấy dân gian lưu hành thứ gì, quan viên nào để lộ nhược điểm, ai bộc lộ tài năng trở thành hắc mã. Những thông tin đấy giúp đỡ ta trả thù ngược lại nàng.
Sau đó mấy ngày, ta bắt đầu thường xuyên ra ngoài. Vân Tú buộc ta mặc quần áo nàng đã dùng lúc mây mưa với Triệu Khâm Thần, còn mang thêm trang sức của nàng.
Nàng cũng bắt đầu đồn đãi rằng ta là loại ong bướm lả lơi, quyến rũ công tử phủ Thừa tướng. Rõ ràng là con vợ lẽ, thế mà dám mơ tưởng trèo lên cành cao.
Ta ghê tởm vô cùng, nhưng vẫn phải nghe lời làm theo ý nàng. Ta càng bị người ta nhục nhã, khả năng mượn chuyện này để thoát thân càng lớn hơn.
Ta đi lung tung trên phố một lát thì đến cửa hàng của ta, ngồi xuống một góc gác mái bí ẩn. A Cốc mặc một thân nam trang, đứng ở bên cạnh ta.
Nàng là đứa ăn mày ta nhặt được vào năm năm trước. Mùa đông giá rét làm nàng đông lạnh ngất xỉu, ta bỏ
ra một số tiền lớn cứu sống nàng.
Một cô bé đói đến trơ xương, giữa trời đông lạnh lẽo lại bọc rơm rạ ướt đẫm quanh người. Nếu ta không cứu thì nàng không sống nổi đến mùa xuân.
Khi nàng tỉnh lại, lần đầu tiên chạm mắt nhau là ta đã biết nàng và ta là đồng loại.
Bây giờ nàng là phiên bản thứ hai của ta, từ cọng giá khô gầy biến thành thiếu nữ đứng lên còn cao hơn ta một cái đầu. Nàng chính là người mà ta tin tưởng nhất trên đời này.
“Giả mạo con vợ cả quyến rũ đàn ông, lời đồn này truyền ra ngoài thì nửa đời sau của ngươi không còn cứu vãn được nữa đâu.” A Cốc lo lắng nhìn ta.
Ta xua tay, không hề để ý chuyện đó. Thanh danh là thứ mà ta càng để ý thì càng bị tổn thương.
Nàng đau lòng nhìn ta.
“Tìm một am ni cô, ta muốn xuất gia. Mặt khác, đây là danh sách quan viên mới được thăng chức. Xuống tay mua người tiếp cận họ, để bọn họ lấy lòng Ôn Trường Phong. Không tiếc số tiền lớn, lót đường cho Ôn Trường Phong tạo phản.”
A Cốc bị ta dọa sợ: “Tạo phản? Hắn... dám sao...”
Từ cái đêm Vân Tú nói ta sẽ hòa ly, ta suy nghĩ rất lâu, dự đoán ra rất nhiều tình huống.
Thật ra Ôn Trường Phong xem như đủ tư cách làm người chung sống cho qua ngày đoạn tháng. Ta chọn hắn, có thể tiếp thu việc hắn không yêu ta, thậm chí chấp nhận hắn xem ta là thế thân. Cho dù hắn nạp bao nhiêu thiếp thất thì ta cũng không thèm quan tâm, chỉ cần ta có thể tồn tại thật tốt là được.
Nhưng ta lựa chọn hòa ly, sau đó không lâu thì Vân Tú chết rồi trùng sinh. Nàng không biết lý do ta hòa ly, chuyện về sau thế nào cũng không rõ. Chỉ biết Ôn Trường Phong như diều gặp gió, so với súc sinh Triệu Khâm Thần còn xán lạn hơn.
Nhưng sự thật có đúng là thế không? Những chuyện phát sinh sau đó nhất định không đơn giản.
Đầu óc nàng chỉ biết nghĩ chuyện yêu đương, chưa từng cẩn thận suy xét vì sao mọi chuyện lại diễn ra như thế.
Bởi vậy ta suy đoán Ôn Trường Phong động lòng muốn gia nhập thế lực tạo phản. Một khi bị phát hiện chính là kết cục tru di cửu tộc. Vì Vân Tú chết quá sớm nên không biết chuyện.
Bất kể kiếp trước hắn muốn tạo phản một mình, hay là tạo phản cùng người khác, một đời này ta bắt buộc hắn phải đi lên con đường này.
Huống chi nếu dựa theo mấy lời ngớ ngẩn của Vân Tú. Có khả năng nàng sẽ hao phí tâm tư, giúp đỡ Ôn Trường Phong lên làm Vương gia, thậm chí là Hoàng đế...
Không phải nàng tự cho rằng bản thân nàng là “nhân vật chính” của thế giới này sao? Trước mặt là vị trí Vương phi hay Hoàng Hậu, chẳng lẽ nàng có thể không nảy lòng tham?