Trước lời mời của Trình Hoài, Khương Quân vui vẻ đi đến nơi hẹn.
Anh không nói trước để Trình Hoài chuẩn bị mà lựa chọn dùng cách trực tiếp nhất thay vì gõ năm chữ ‘Tôi là một người mù’ vô cảm trên điện thoại.
Bầu không khí lúc ấy vô cùng vi diệu. Sau khi anh ngồi xuống, ngoài việc chào hỏi cho phải phép, Trình Hoài không nói bất kì cái gì nữa. Khương Quân cảm thấy, chắc cậu ta rất thất vọng.
Bởi vì nếu có thiện cảm với một người thì sẽ không để cục diện rơi vào bế tắc như thế này.
Nhưng Khương Quân lại không chắc trực giác của mình có chính xác hay không, bởi vì tại đây ngay lúc này, tiếng hít thở của Trình Hoài rất không ổn định. Anh cũng không biết trái tim Trình Hoài đập loạn là vì động tâm, tưởng nhầm hắn đang chột dạ.
Khương Quân đoán, chắc hẳn Trình Hoài đến sớm trước mười mấy phút. Bởi vì nhân viên phục vụ nhìn thấy người hắn đợi đã đến, lúc qua thu dọn cốc chuẩn bị mang thức ăn lên, Khương Quân nghe thấy ba tiếng cốc thủy tinh trong trẻo chạm vào đĩa.
Cuối cùng anh nhẹ nhàng phá vỡ tình thế bế tắc này, “Trình tiên sinh, cám ơn cậu đã đến sớm.” Anh mỉm cười, môi cong lên một độ cong nhất định, anh vốn định rời đi, nhưng không nghĩ tới Trình Hoài sẽ tiếp lời mình.
“Sao anh biết tôi đến sớm?”
“Vừa rồi lúc tôi ngồi xuống, phục vụ qua dọn cốc, tôi có nghe thấy ba tiếng thủy tinh chạm vào đĩa.” Khương Quân không nhanh không chậm trần thuật lại, “Cho nên tôi đoán, trước khi tôi tới, cậu đã gọi ba cốc đồ uống.”
“Hơn nữa lúc tới tôi còn ngửi được mùi cà phê thoảng xung quanh cậu, cho nên tôi đoán đó là cappucino.”
Trong quá trình trò chuyện online trước đó, Trình Hoài có nói qua hắn thích cappucino.
Trình Hoài không nói gì, coi như ngầm chấp nhận. Hắn nhìn người đàn ông trước mắt, lộ ra nụ cười thưởng thức, đương nhiên Khương Quân không thể nhìn thấy được.
Lúc bữa tối tiến hành đến hồi cuối, Trình Hoài nói với Khương Quân, “Xin lỗi anh.”
Khương Quân không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Nhưng Trình Hoài không để cảm giác căng thẳng đó kéo dài được lâu.
“Lần này do tôi chưa sắp xếp thỏa đáng, có thể cho tôi một cơ hội đền bù lại không?”
Thế là cuộc hẹn thứ hai của bọn họ đến một cách rất tự nhiên, lần này vẫn do Trình Hoài đặt nhà hàng ăn.
Là một nhà hàng dạ thực*.
*gốc 黑暗餐厅 (dark dining) nhà hàng ăn trong bóng tối, có thể xem thêm tại đây.
Nhà hàng dạ thực, nghĩa như tên, là một nhà hàng dành cho thực khách trải nghiệm cảm giác ăn như một người mù, trước khi vào quán, sẽ có nhân viên phục vụ buộc một mảnh vải đen hấp thụ ánh sáng lên mắt khách hàng, vì để tạo trải nghiệm hiệu quả chân thực hơn nên ánh sáng trong quán cũng sẽ tối mờ.
Giây phút Trình Hoài bị che mắt lại, cảm giác đó cứ như mất đi quyền nắm thế giới trong tay vậy,