Nếu mẹ tôi còn sống,
để bà nhìn thấy con gái bà cũng có một ngày dốc lòng chăm chút như thế
này, lão nhân gia bà nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Tôi tự nhận
mình không phải là người tùy tiện, chỉ là không để ý hình tượng mà thôi, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, tôi sắp sửa vứt bỏ tật xấu không tu
chỉnh dung nhan suốt hai mươi năm nay, bắt đầu lôi đồ trang điểm các
loại ra.
Ai, lời của tổ tiên truyền lưu đến giờ đều có đạo lý hết, nữ vi duyệt kỷ giả dung* chính là một ví dụ.
(*Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Con gái làm dáng vì người mình yêu)
Không bột đố gột nên hồ, tiền kiếm thì ít nên quần áo cũng ít, lật tới lật
lui cũng chỉ tìm được một bộ đầm đen, phần trên ôm sát, lộ rõ eo nhỏ,
chẳng qua đường cong nhìn hơi khoa trương, đường đi xa xôi như vậy mà ăn mặc thế này rất rêu rao, cũng không thoải mái, hơn nữa nhất định Từ Uân sẽ cấm cản tôi.
Nghĩ trước nghĩ sau, vẫn nên thay một bộ công sở bình thường thì hơn, áo sơ mi vàng nhạt, đôi giày cao gót giúp tăng
thêm mấy cm, tóc buộc lên, đuôi tóc hơi xoăn, lộ ra cả khuôn mặt. Hàng
năm Tô Bác đều mang Dior và Lancome về cho tôi, lúc này cuối cùng cũng
có chút công dụng. Nhưng mà tôi không trang điểm mà chỉ bôi kem nền
dưỡng da, quả nhiên tốt hơn nhiều, màu da sáng lên, son nước nhàn nhạt
khiến cả người tôi có tinh thần không ít.
Đại công cáo thành, xách túi ra cửa.
“Em… không có việc gì chứ?” Từ Uân vừa vào, nhìn thấy tôi thì lùi lại vài bước đến chỗ tôi, “Em trang điểm? Làm đẹp?”
Tôi kiềm chế xúc động muốn tranh luận với anh, tôi đã quyết định là phải
tao nhã, tao nhã. Tôi tao nhã đứng lên, tao nhã gật đầu cười với anh:
“Từ luật sư, buổi sáng tốt lành.”
Từ Uân liếc tôi một cái, anh run rẩy lẩm bẩm: “Có bệnh.”
Thật kỳ quái, tôi vậy mà lại không hề giận anh ta, còn tao nhã ngồi xuống, tao nhã uống một ly moka lớn, đắng quá đắng quá.
“Tô Văn Hạnh.” Từ Uân gọi tôi từ trong phòng làm việc, tôi bước từng bước
yểu điệu đến trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: “Ông chủ, có chuyện gì sao?”
“Em…” Anh nhìn màn hình máy tính, tiếp tục đánh chữ không ngẩng đầu lên,
giọng nói có chút khinh thường, anh yêu cầu tôi: “Em có thể bình thường
chút được không?”
Tôi vẫn nhịn xuống, anh càng kích thích thì tôi càng muốn làm ngược lại, tôi chân thành nói: “Ông chủ, anh đừng gài bẫy em, em đã quyết định hối hận về những sai lầm trước kia rồi, em tuyệt
đối sẽ không thông đồng làm bậy cùng anh đâu.”
Anh nhấn chuột mấy cái, giấy tờ tuôn ra ào ào từ máy in. Anh gõ gõ bàn, bấm hai kim vào
đóng thành sách, nhét vào túi hồ sơ đưa cho tôi: “Đem cái này lên sở
Hằng Thắng ở lầu mười sáu đưa cho luật sư Đinh Tự, trước đó em đã gặp
rồi đó, anh đã nói với anh ta rồi, em cứ trực tiếp đi lên tìm anh ta là
được.”
Từ Uân ơi Từ Uân, bỏ qua tính tình cuồng vọng tự đại khó
chịu của anh qua thì anh vẫn rất hiểu lòng người, thật sự là trả lại cho công nhân cơ hội sáng tạo, thu mua nhân tâm.
“Ngẩn người cái gì, hôm nay em chưa uống thuốc sao, con gái vẫn nên mộc mạc một chút thì có vẻ trí tuệ hơn, em như vậy…” Anh lại dùng ánh mắt soi mói quét người
tôi một lần, ghét bỏ bĩu môi: “Vừa nhìn là biết không có đầu óc gì rồi.”
Anh nói rất quá đáng, nếu là bình thường, không chừng tôi đã đánh nhau với
anh rồi, chẳng qua hiện tại tim tôi đã sớm bay đến lầu mười sáu, làm gì
còn có công sức tranh cãi với anh chứ.
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Tôi nhận tập hồ sơ, vội vàng ấn nút thang máy, nhìn chữ số tăng
lên trong thang máy, lòng tôi chỉ có một khẩn cầu: Anh nhất định phải ở
văn phòng, cầu xin anh hãy có mặt ở văn phòng.
Đinh - -
“Xin chào, đây là văn phòng luật sư Hằng Thắng, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cô?”
Cửa thang máy vừa mở, hai vị tiểu thư ngoài đại sảnh được huấn luyện nghiêm chỉnh đứng dậy, ngọt ngào tiếp đón tôi. Đây là lần đầu tiên tôi cẩn
thận quan sát hoàn cảnh làm việc của D tiên sinh, cả tầng lầu đều là của bọn họ, trước đại sảnh đều thống nhất mặc tây trang có ký hiệu của văn
phòng, một cánh cửa mật mã cách đó khá xa, qua kính thủy tinh có thể
nhìn thấy mật độ nói chuyện bên trong rất cao, trên hành lang luôn có
người đi qua đi lại, có thể thấy được lượng công việc của họ rất lớn, so với văn phòng Đính Tiêm của cô thì quả là đối thủ cạnh tranh cường đại.
“Chào cô, tôi là ở văn phòng… lầu sáu.” Tôi thật sự cảm thấy mất mặt, cố ý
hàm hàm hồ hồ lược qua hai chữ “Đính Tiêm”: “Tôi có một phần tài liệu
muốn giao cho luật sư Đinh Tự.”
Cô gái kia vẫn duy trì nụ cười: “Cô có thể để tài liệu lại ở chỗ chúng tôi, chúng tôi sẽ thay cô chuyển cho luật sư Đinh.”
Cô ấy nói vậy khiến tôi có chút ngoài ý muốn, nếu D tiên sinh không ra
ngoài, bọn họ đề phòng như vậy cũng quá sâm nghiêm rồi. Một cơ hội tốt
thế này, tôi vẫn muốn tranh thủ một chút, vì thế tôi mặt không đổi sắc
nói: “Trước đó tôi đã hẹn với luật sư Đinh rồi, tài liệu phải tự tay
giao cho anh ấy, còn có một vài tình huống có liên quan đến án kiện cần
gặp anh ấy để bàn nữa.”
Nói dối mà vẫn mặt không đỏ tim không đập nhanh, tôi cũng thật lợi hại.
Cô gái kia hơi do dự, vẫn không chịu nghe lời tôi nói, nhân viên giữ vững
nguyên tắc như vậy thật khiến tôi tự thấy xấu hổ. Cô ấy cầm điện thoại
gọi nội tuyến với Đinh luật sư vài câu, lúc bọn họ trao đổi tim tôi đập
bình bịch, sợ có gì sơ xuất thì danh dự của tôi mất sạch rồi.
Không ngờ, D tiên sinh lại cho tôi vào.
Vì thế cô gái trước sảnh mở mật khóa cửa còn tao nhã hơn cả tôi, đẩy cửa rồi mời tôi vào, sau đó đi phía trước dẫn đường.
Bên trong sở luật là một khoảng trời riêng, tầng thứ nhất hẳn là dành cho
trợ lý luật sư sơ cấp và thực tập sinh dùng, mặt bàn sạch sẽ, phương
tiện đầy đủ, mỗi người đều vô cùng chăm chú làm chuyện của mình. Bên
trong là văn phòng của các luật sư, có hơi nhỏ, phân chia theo lĩnh vực
dân sự, hình sự, hàng hải, phi tố tụng, mỗi người đều có một không gian
độc lập, vách ngăn bằng thủy tinh trong suốt, cách âm rất tốt, nhưng cái gì cũng có thể nhìn thấy. Phòng hội nghị đang có cuộc họp, cũng có đàm
phán cùng đương sự, da vàng da trắng, vô cùng bận rộn. Vào trong nửa mới đến văn phòng đối tác, D tiên sinh là làm việc cùng các đối tác, phòng
của anh rất lớn. Nhưng ta chú ý thấy phòng của anh không phải ở trong
cùng, đi vào nữa hẳn là những người cấp cao hơn, nếu tôi đoán không sai, trong cùng chính là văn phòng của ông chủ lớn bọn họ.
Cô gái kia gõ cửa, D tiên sinh gật đầu, cửa được đẩy ra, tôi đi vào phòng.
“Là cô à.” D tiên sinh buông tài liệu xuống, đứng lên vươn tay: “Trợ lý của Từ Uân, chào cô.”
Nếu đã đến rồi, tôi nhất định phải trấn định đi qua, bình tĩnh bắt tay với
anh, nhất định sẽ không xuất hiện trạng thái quẫn bách nữa.
“Chào luật sư Đinh, luật sư Từ bảo tôi đưa văn kiện này cho anh.” Nói rồi tôi đưa tập hồ sơ qua, anh cám ơn nhận lấy.
Sau đó, màn giao tiếp này hẳn là đã đến lúc kết thúc.
Tuy rằng tôi có tư tâm, nhưng vẫn chưa đến mức bị ma quỷ ám mà đứng đây hoài.
“Vậy… Tôi đi đây, anh tiếp tục làm việc đi.” Tôi nâng chân, một giây này tôi
vô cùng hi vọng D tiên sinh còn có chuyện gì muốn nhờ vả, hoặc có tài
liệu gì muốn tôi đưa giúp, tốt nhất là phần tài liệu đó cần phải chuẩn
bị một
lúc, như vậy tôi có thể quang minh chính đại tham quan hoàn cảnh
và dáng vẻ làm việc của anh.
Tiếc là D tiên sinh chỉ gật đầu nói: “Cám ơn cô, cũng nhờ cô chuyển lời cám ơn đến Từ Uân giúp tôi.”
Tôi chỉ nán lại được một phút, nói hai câu, rồi dựa theo con đường lúc đến rời khỏi đây.
D tiên sinh, một ngày nào đó tôi sẽ nói cho anh biết, rằng mỗi ngày chờ thư hồi âm của anh là chuyện hạnh phúc đến mức nào.
“S tiểu thư:
Nước Thái có một bộ điện ảnh tên là ‘Vĩnh Hằng’, tôi giới thiệu cho bạn bè xem, bọn họ đều nói đó là bộ phim tình yêu kinh dị.
Ông trùm địa phương sau một lần ra ngoài thì mang về một cô vợ trẻ tuổi
xinh đẹp, không chỉ có bề ngoài mê người, mà cách ăn nói và ý nghĩ cũng
không giống người thường. Đứa cháu ông ta yêu thương nhất xấp xỉ với
người vợ đó nên họ yêu thương lẫn nhau, mong muốn phá tan lồng giam lễ
giáo phong kiến, vĩnh viễn ở cùng nhau.
Khi đứa cháu ông ta xem
như con và cô vợ ông ta yêu mến cùng phản bội ông ta, người từng có rất
nhiều vợ như ông ta đã dùng cách của mình, lấy một sợi xích sắt trói
chặt hai người, để họ vĩnh viễn ở cùng nhau.
Mới đầu, hai người
như keo như sơn, hưởng thụ tình yêu say đắm sau khi phá bỏ chướng ngại
trùng trùng. Nhưng ngày vui ngắn chẳng được bao lâu, bọn họ bắt đầu ghét nhau, tranh cãi nhau không thôi chỉ vì một chuyện nhỏ, cuối cùng họ cho rằng sự tồn tại của đối phương là trói buộc vô cùng thống khổ. Bọn họ
dùng mọi cách để phá bỏ xiềng xích, chỉ tiếc chìa khóa đã bị ném đi,
dùng búa rìu gì cũng không thể chém đứt. Ông trùm dùng phương thức đó để nói với họ, tình yêu, vĩnh hằng, tự do và tôn nghiêm, nếu đồng thời đều muốn có thì nhất định phải vượt qua được ích kỷ, yếu đuối, dục vọng
nghi ngờ vô căn cứ.
Kết thúc cuối cùng rất kỳ diệu, nếu cô có
hứng thú, thì đừng ngại tự mình xem chậm rãi từ đầu đến cuối, tôi rất
vui lòng được thảo luận sâu hơn cùng cô.
Khi xem bộ phim này, tôi nghĩ đến người bạn của tôi là F tiên sinh, anh ấy có một người vợ yêu
anh vô cùng, tôi gọi cô ấy là F tiểu thư, đó cũng là một cô gái lo được
lo mất với hôn nhân. Lúc F tiên sinh truy đuổi được F tiểu thư thì có
chút đắc ý, thường xuyên dẫn tới trước mặt chúng tôi khoe khoang, mà F
tiểu thư cũng không bài xích với các hoạt động giải trí của đàn ông,
nhẫn nại đi cùng F tiên sinh, điều này khiến những người đàn ông độc
thân khác trong hội không ngừng hâm mộ.
Nhưng sau khi bọn họ kết
hôn, thái độ của F tiểu thư chuyển đổi đột ngột, nhất là sau khi mang
thai, cô luôn lấy lý do ở một mình rất sợ hãi cô đơn mà cấm F tiên sinh
ra ngoài. Cô ấy muốn nhìn thấy F tiên sinh từng giây từng phút, cho dù
anh ấy không nói gì, chỉ ngồi không thì cô cũng thấy an tâm.
Đến
khi F tiên sinh không thể chịu được cuộc sống bị “giam lỏng” nữa, anh
bắt đầu lén kiếm cớ ra ngoài, nhưng mà F tiểu thư vô cùng mẫn cảm, cô
đuổi theo tới quán bar, tận tình khuyên nhủ, thậm chí muốn tìm cách chết để lôi F tiên sinh về nhà.
Dần dần, F tiên sinh trở nên lạnh
nhạt với cô, mà F tiểu thư đang mang thai yếu ớt chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt. Cô cho rằng cô đã trả giá mọi thứ cho gia đình này, cô chăm
sóc F tiên sinh áo cơm và sinh hoạt hằng ngày, giúp anh chia sẻ khó khăn trong công việc, trước khi cưới cô cũng từng học uống rượu vì anh, chơi trò chơi, có thể nói là hao hết tâm tư, mà hiện tại cô muốn F tiên sinh ở nhà cũng là vì tốt cho thân thể anh, sao lại có thể biến thành trói
buộc?
Mà F tiên sinh cho rằng, F tiểu thư trước và sau khi kết
hôn là hai người khác nhau hoàn toàn, mọi hành động của F tiểu thư đã
nói lên cô không tin tưởng anh, càng như thế anh càng phải chứng minh
bản thân anh đáng cho cô tin tưởng, mà F tiểu thư sẽ càng trở nên nghi
ngờ nhiều hơn, tuần hoàn ác tính như thế, tình cảm của bọn họ nhất định
sẽ va phải đá ngầm.
Tôi cảm thấy, hai người yêu nhau tựa như hai
linh kiện, sau khi tiếp xúc thì chậm rãi sáp nhập vào quá trình, cần
không ngừng điều chỉnh vị trí tốt nhất, chỉ có kết hợp mới có thể vận
chuyển máy móc. Quá trình tìm tòi này có thể rất dài, nhưng nếu trong
lúc đó xuất hiện một lần chùn lại thì cả đời này khó có thể kết hợp lần
nữa.
Nhưng nếu đã hợp với nhau rồi, một thứ muốn siết một thứ
khác thật chặt, vậy máy móc cũng không thể vận hành được, hoạt động khó
khăn, sớm hay muộn cũng có một ngày cái máy đó tê liệt, linh kiện hư
hao.
Bùi Đa Phỉ nói: Diện bao thành khả quý, ái tình giới canh
cao, nhược vi tự do cố, lưỡng giả giai khả phao. (*Sinh mạng rất đáng
quý, ái tình càng quý hơn, nếu như muốn tự do, cả hai đều có thể bỏ qua)
Kỷ Bá Luân nói: Tình yêu, ngoại trừ chính nó thì không trao gửi đi điều
gì; ngoại trừ chính nó, không nhận thêm gì; không chiếm hữu, cũng không
bị giữ lấy, đó chính là tình yêu.
Câu thơ và phim ảnh về tự do,
tình yêu cũng có thể hạ bút thành văn, nghĩ như vậy cũng cảm thấy buồn
cười, người đời hướng về tự do bao nhiêu, thì sợ hãi tình yêu giam cầm
bấy nhiêu. Nhưng buồn cười nhất là có nhiều người muốn nắm cả hai thứ đó trên tay, tâm quả thật có hơi lớn rồi.
Khi bình thường không có
chuyện gì làm, tôi sẽ xem phim, coi như là một cách giết thời gian,
không biết cô có sở thích này giống tôi hay không.
D tiên sinh.”
Đối với tôi và D tiên sinh mà nói, trời đã định trước là sẽ có một ngày đột phá rồi.
Lần đầu tiên tôi bắt tay cùng anh, đi đến nơi làm việc của anh, anh cũng có ấn tượng khắc sâu với tôi, sau đó anh còn chủ động nói một trong những
sở thích của anh là xem phim.
Làm sao bây giờ, sao lại khéo như vậy, tôi cũng rất thích xem phim.
Làm xong một trăm động tác đạp xe đạp, tôi nằm mệt thở trên giường, trong lòng có một âm thanh mạnh mẽ đang hô hào.
Cố lên, Tô Văn Hạnh!