“Em không được, không bằng cấp, cũng không có kinh nghiệm ra tòa, lại không hiểu biết vụ án
này, sao anh có thể giao chuyện quan trọng như thế cho em chứ… Không ổn
không ổn, vô cùng không ổn!”
Thời tiết dần lạnh hơn, mặt trời cũng lên muộn, tôi còn buồn ngủ, nhận điện thoại của Từ Uân ngay trong chăn.
Tuy tôi bày ra một đống đạo lý xác thực, nhưng thái độ của Từ Uân lại là
không cho nói chen vào, “Em không có bằng cấp, có thể làm đại diện công
dân, thư ủy thác đã đưa nguyên cáo ký tên rồi. Trước kia theo anh lên
tòa nhiều như vậy, cũng đã từng gặp qua trường hợp tương tự. Vụ ly hôn
này là đại diện cộng tác cùng Hằng Doanh, em không được sao, cứ đi theo
đám luật sư đó làm là sẽ thành được.”
Không phải tôi có ý định từ chối, mà đây quả thực là lần đầu tiên của tôi. Vụ kiện ly hôn này rất
không tầm thường, chúng tôi đại diện cho bị cáo, là vợ của trùm bất động sản Lưu Quý. Nói cách khác, đối phương có một đoàn đội luật sư cường
đại muốn hung hăng dạy dỗ chúng tôi ngay trên tòa. Lưu phu nhân vì là
chị của bạn học của Từ Uân, lúc trước khi Từ Uân tiếp vụ án này tôi đã
cảm thấy anh muốn ăn không phải là chuyện dễ, huống chi là tôi, tôi là
cái rễ hành gì chứ. Nghĩ vậy, tôi sử xuất chiêu số xấu xa thường dùng
ra: “Từ Uân, em không muốn…”
“Tô Văn Hạnh!” Từ Uân đã nổi giận,
anh không khoan dung với tôi như ngày thường nữa, mỗi một câu đều nói
cho tôi biết, lần này anh không đùa, mệnh lệnh của anh không cho phép
tôi nghi vấn, càng không thể phản kháng, “Em nghe kỹ cho anh, anh có
chuyện rất vội phải rời khỏi vài ngày, anh bất kể em dùng biện pháp gì,
cố mà chống đỡ đi. Nếu như em không muốn làm, chờ anh quay về rồi đóng
cửa văn phòng luôn!”
“Em…”
“Em tốt nhất là rời giường
ngay lập tức, dùng tốc độ nhanh nhất đến văn phòng, tất cả tài liệu anh
đã đặt trên bàn em rồi. Nhân lúc từ giờ đến khi mở phiên tòa còn ba
tiếng, em chuẩn bị một chút đi, vẫn kịp.” Từ Uân dừng một chút, không có ý định dông dài với tôi nữa, “Anh phải lên máy bay rồi, cúp đây.”
Vì vậy tôi rời giường lúc sáu giờ, đến văn phòng lúc sáu giờ rưỡi, mở hộp
tài liệu ra, thư ủy thác, đơn khởi tố, chứng cớ, các loại tài liệu xếp
chồng lên nhau, bên cạnh còn có một lá thư viết tay. Từ Uân đã nêu rõ
những điểm mấu chốt của án kiện, tôi chú ý đến trong văn phòng còn hơi
ấm của hệ thống sưởi, không thể nào còn lưu lại khi tan tầm hôm qua, nói vậy là Từ Uân đã thức suốt đêm, lúc gọi điện cho tôi có lẽ anh vừa rời
khỏi văn phòng. Nếu như không phải chuyện rất gấp, anh sẽ không cần làm
như vậy, anh ấy gặp phiền toái gì sao?
Tôi đột nhiên rất muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng chắc anh đã lên máy bay rồi. Chuyện duy nhất
tôi có thể làm là đọc tài liệu một lần. Vì vậy, sau khi trời sáng rõ,
giờ làm việc đến, cửa kính văn phòng luật sư Đính Tiêm đơn sơ của chúng
tôi được nhẹ nhàng gõ vang. Tôi không ngẩng đầu, nói mời vào, người nọ
tự động đẩy cửa, dừng lại trước bàn của tôi. Tôi đang xem đến chỗ quan
trọng, đầu còn vùi trong mớ tài liệu, “Xin hỏi có chuyện gì không?”
“Tô trợ lý, chúng ta phải đến pháp viện rồi.”
Giọng nói này…
Tôi ngẩng mạnh đầu lên, lập tức nhảy dựng khỏi ghế: “D… Đinh luật sư?” Anh
nhìn thoáng qua tài liệu trên bàn tôi, nói những chuyện còn lại cho tôi
biết: “Vụ án này vốn là một luật sư khác nhận, nhưng vợ anh ta hôm qua
vừa vào phòng sinh, nên mới chuyển đến chỗ của tôi. Vừa lúc Từ Uân có
việc gấp, trợ lý Tô, nhanh như vậy chúng ta đã hợp tác với nhau rồi.”
“Vâng…” Tôi lúng búng, ngón tay miết mạnh góc bàn, “Tôi đột nhiên nhận được
điện thoại… Những chuyện khác cũng…” Vì đề phòng càng nói càng xấu hổ,
tôi hạ quyết tâm, nói rõ ràng đơn giản thẳng thắn ngọn ngành: “Tôi không biết phản bác, không biết phải nói gì trên tòa.”
“Không phải còn có tôi sao.” Đinh Tự chỉ chỉ tài liệu trên bàn, “Thu dọn những thứ cần mang đi, chúng ta phải đến tòa án rồi.”
“Kỳ thực vụ án này cũng không khó như tưởng tượng…” Thật không ngờ, chỉ
trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã ngồi trên xe Đinh Tự lần thứ hai. Trên
đường đi anh thảo luận với tôi, “Lưu Quý có tình nhân, muốn ly hôn với
vợ cả, điều kiện của ông ta là cho vợ cả mỗi năm ba mươi vạn tiêu vặt,
cho đến khi vợ cả tái hôn cùng người khác mới thôi…”
“Ba mươi vạn?” Tôi rất kinh ngạc, “Mười năm là ba trăm vạn, ba mươi năm cũng chỉ mới một trăm ngàn, nhưng tài sản của Lưu Quý…”
“Cho nên nhiệm vụ của chúng ta là, nghĩ hết mọi biện pháp lấy càng nhiều càng tốt.”
Tôi cắn môi, mặc dù không hiểu rõ vụ án, nhưng tên Lưu Quý này, tin tức còn bàn luận đến cả gia đình ông ta, ông ta có thể từ một kẻ không có gốc
rễ trở thành con cá sấu khổng lồ trong lĩnh vực bất động sản ngày hôm
nay, không thể không có sự trợ giúp của vợ mình. Chi tiết cụ thể dù
người ngoài chăn không biết, nhưng người học qua luật pháp cũng rõ rằng
đây là tài sản chung của vợ chồng, không phải ông ta muốn cho bao nhiêu
thì cho bấy nhiêu.
Tôi muốn hỏi nghi hoặc này với Đinh Tự, anh
như biết rõ tôi đang nghĩ gì trong lòng, đáp: “Ông ta nói những thứ đó
đều là tài sản trước hôn nhân của ông ta…”
“Thật buồn cười…” Tôi tỏ vẻ khinh thường với danh xưng này, Đinh Tự lại tiếp một câu: “Bọn họ có hiệp nghị tài sản trước hôn nhân.”
Như thế, chúng tôi cho dù
có bản lĩnh thông thiên thì cũng phải mất trắng. Tôi liếc sang một cái,
vẻ mặt Đinh Tự vẫn thản nhiên như trước. Aiz, biểu hiện vừa rồi của tôi, theo ý anh, nhất định là ngây thơ cực kỳ.
Tôi không nói tiếp đến khi tới nơi. Chúng tôi gặp Lưu phu nhân, khuôn mặt bà ấy tiều tụy, chỉ
mặc một chiếc áo len màu xám và áo khoác ngoài, mặt mộc không trang
điểm. Điều khiến tôi khó hiểu là khi bà ấy nhìn thấy chúng tôi, bà không hề biểu lộ vẻ thất vọng nào, từ Từ Uân biến thành nha đầu còn hôi sữa
như tôi, còn thêm một Đinh Tự bà chưa từng gặp, vậy mà thật kỳ quái, bà
không hề lưu tâm đến, cứ như bất kể là ai cũng sẽ không ảnh hưởng đến án kiện của bà ấy vậy.
Mười phút sau, nghi ngờ của tôi đã có đáp
án, Lưu phu nhân trực tiếp lướt qua chúng tôi đi về phía quan tòa, bà
đồng ý điều kiện của Lưu Quý, đồng ý ly hôn với ông ta.
Khóe mắt
luật sư của đối phương nhướng lên, như đang xem thấu huyền cơ trong lời
nói của Lưu phu nhân. Nhưng anh ta ngạc nhiên cũng không ngạc nhiên bằng chúng tôi, luật sư đại diện còn chưa ra chiêu mà người ủy thác chúng
tôi đã vội vã tỏ thái độ, hơn nữa còn là loại thái độ này, đã làm hiện
trường tan hoang tan tác luôn rồi…
“Lưu phu nhân, bà nghĩ kỹ
chưa?” Đinh Tự vẫn mặt không đổi sắc ngồi đó, tôi cũng nhịn không được
sáp lại hỏi một câu. Bà ta không trả lời, luật sư đại diện của đối
phương lại đưa ra điều kiện này đã qua thời gian hạn định, hiện giờ Lưu
tiên sinh có điều kiện mới.
“Đã quyết định hòa giải, nhưng Lưu
tiên sinh không có mặt, thành ý không đủ.” Tầm mắt Đinh Tự chuyển từ
thẩm phán trên quan tòa về phía đối diện, nửa đùa: “Hiện giờ lại thay
đổi, luật sư Tiếu, đây là vụ án ly hôn, anh xác định đó là ý của người
ủy thác bên anh sao?”
“Luật sư Đinh nói đùa rồi, Lưu tiên sinh
đang trên đường tới. Tôi hành nghề nhiều năm, tu dưỡng chức nghiệp tối
thiểu phải có chứ. Đêm qua Lưu tiên sinh đã quyết định, bị cáo chậm chạp không chịu tiếp nhận nên điều kiện lúc trước không còn hiệu quả nữa.
Nhưng điều kiện mới của ông ấy cũng không tồi, nếu không ngại thì anh
hãy khuyên đương sự của anh tiếp nhận mức bồi thường duy nhất đi…” Vị
luật sư Tiếu này có lẽ chính là đầu lĩnh của bên kia, quả nhiên là cáo
già, mắt nhỏ híp thành một đường thẳng trên mặt, “Về mức bồi thường, Lưu tiên sinh nói, chỉ có sáu trăm vạn duy nhất, ký tên ngay hôm nay rồi
lập tức vào sổ.”
Lưu phu nhân đã sớm mất hồn mất vía, vô thức cầm chặt tay tôi, làm tôi sợ hết hồn. Mà tôi có chút khẩn trương nhìn Đinh
Tự, anh không trả lời ngay, ngón tay thon dài gõ gõ từng nhịp trên mặt
bàn.
Tôi đột nhiên nhớ tới Từ Uân, nếu như anh ở đây, hẳn là sẽ
không phân tốt xấu mà lôi một đống đạo lý ra xoay đối phương chóng mặt
rồi mới nói sau.
Thẩm phán gõ nhẹ pháp chùy, hỏi ý kiến của Lưu
phu nhân. Bà càng siết chặt tay tôi hơn, mà tôi thì chỉ có thể nhìn Đinh Tự, anh dường như đang nghĩ kỹ đối sách, vừa muốn mở miệng thì điện
thoại của luật sư nguyên cáo vang lên.
Thẩm phán có ẩn ý phê bình với tiếng chuông đột nhiên xuất hiện này, lão Tiếu nhìn dãy số, sắc mặt đột biến, cũng không giải thích với quan tòa mà trực tiếp nhận: “Vâng…
Là tôi… Đúng, cái gì…”
Tòa án yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngừng thở.
Lão Tiếu cúp điện thoại, khuôn mặt già nua không che giấu được vẻ bối rối, “Quan tòa, Lưu tiên sinh đã… Tai nạn xe cộ.”
“D tiên sinh:
Lúc viết thư này cho anh tôi đang ở trên xe, công việc đột phát một số
chuyện, tôi lo lắng trong vòng hai bốn tiếng đồng hồ không thể bứt ra,
nên thư có hơi vội vàng, xin anh thông cảm.
Thư anh đã khiến tôi
suy nghĩ rất nhiều,
về đề tài ai trả giá nhiều hơn trong tình yêu, tôi
cảm thấy chỉ có tự mình trải nghiệm một cuộc tình khắc cốt ghi tâm thì
mới có quyền lên tiếng. Nhưng nói đến trả giá vì yêu, trong đầu tôi đột
nhiên nghĩ đến một đoạn ngắn, tuy còn chưa xong nhưng lại khiến tôi khắc sâu ấn tượng.
Khi đó tôi đang bàn chuyện với khách trong quán cà phê, hàng ghế phía sau truyền đến hai giọng nữ, chủ yếu là đang nói
chuyện. Tôi gọi cô ấy là H tiểu thư, người còn lại chắc là bạn thân của
cô ấy. Nếu tôi không đoán sai, bọn họ hẳn đang thảo luận đối tượng kết
hôn mong muốn, giúp nhau chia sẻ tài nguyên riêng, có người được chọn
nào phù hợp khẩu vị của hai người hay không.
H tiểu thư có suy
nghĩ rõ ràng, bạn thân đề cử cho cô ấy vài người nhưng không ai vào mắt
cô ấy. Hỏi rốt cục là cô ấy muốn dạng người gì, H tiểu thư nghĩ nghĩ,
định trước là cơ bản phải vĩ đại hơn cô ấy, cụ thể là: Tuổi lớn hơn từ
ba đến năm tuổi, nhỏ hơn tuyệt đối không được, đại thúc cũng không được, tuyệt đối không được từng ly dị có con riêng gì đó. Sau đó bằng cấp
không thể thấp hơn cô, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của
một thế hệ. Tiền lương phải gấp hai cô, tuyệt đối không được ít hơn. Có
thể không đẹp trai nhưng ngũ quan phải đoan chính, cao hơn cô ít nhất
mười lăm phân, rằng đây là chênh lệch chiều cao tốt nhất. Bất động sản
trên danh nghĩa tối thiểu phải là hai phòng hai sảnh, tốt nhất không
phải mượn nợ, nếu có nợ thì cũng không thể quá nhiều. Trong nhà trong có anh chị em gì khác, cha mẹ nếu không ở xa thì cũng phải ở nhà khác.
Dáng người nha, không yêu cầu cơ bụng, nhưng tuyệt đối không thể mập
mạp. Nếu biết chơi nhạc, biết nấu nướng, biết hài hước, thì chính là
thêu gấm thêu hoa (càng tốt hơn).
Lúc nghe vậy, tôi đã muốn cười
trong bụng rồi, nhưng ngại khách còn đang ngồi nên tôi chỉ có thể vừa
bàn với khách vừa lắng nghe. Tôi nghe cô bạn thân kia hỏi: Những điều
kiện này muốn tổng hợp vào một người là rất khó, mình còn chưa gặp qua,
có thể xóa bớt một ít hay không?
Tai tôi dựng lên, nghe thấy vấn
đề này tôi cũng tràn ngập tò mò. H tiểu thư suy nghĩ một lát, có chút do dự nói: Vậy… lớn hơn mình quá năm tuổi cũng được, tuyệt đối không thể
nhỏ hơn.
Cô bạn thân cười rộ lên, đón nhận điều kiện này. H tiểu
thư lần lượt xóa chơi nhạc, xóa nấu nướng, giảm chiều cao xuống còn
chênh lệch mười phân, tiền lương giảm xuống gấp rưỡi, có thể có chút mỡ
bụng nhưng sau khi kết hôn phải tập thể hình để giảm béo.
Tôi
kiềm chế xúc động cười ra tiếng, tiếp tục nghe. Sau khi H tiểu thư xóa
bỏ những điều kiện này thì không chịu xóa thêm gì nữa. Bạn thân hỏi cô,
trong nhà có anh chị em hay không rất quan trọng sao, H tiểu thư nghiêm
túc nói là rất quan trọng, cô không muốn có họ hàng nghèo. Bạn thân liền hỏi, vậy nếu họ hàng đều giàu thì sao. H tiểu thư trầm mặc một lát, vẫn nói là không cần, vì như vậy bọn họ sẽ biến thành họ hàng nghèo trong
mắt người khác.
Cô bạn thân dường như có cảm giác vô lực không
phản bác được, như nói cũng có đạo lý, không thể phản bác. Qua nửa ngày, H tiểu thư hỏi điều kiện của bạn là gì, cô gái kia sảng khoái đáp
nhanh, là một người đàn ông có khuynh hướng giới tình bình thường, thân
thể khỏe mạnh, nội tâm cũng khỏe mạnh, mình yêu anh ấy anh ấy yêu mình.
H tiểu thư tỏ vẻ kinh ngạc, cái này nói cũng như chưa nói, tiện tay chụp một phát là có mà.
Cô bạn thân nói rằng chỉ một điều kiện hai bên yêu nhau thôi, không chừng tìm cả đời cũng tìm không thấy.
H tiểu thư bảo bạn mình đang nói linh tinh.
Cô gái kia đáp lại điều kiện của cậu nhiều như vậy, nhưng nếu anh ta không yêu cậu, cậu gả cho anh ta có ý nghĩa gì.
H tiểu thư cười nhạt, hôn nhân chỉ là vì thực hiện nghĩa vụ mà thôi, cậu
nói nối dõi tông đường cũng được, để người nhà yên tâm cũng được, hai
bên làm đủ nghi thức, không căm hận nhau đã là không tệ rồi. Tình yêu gì đó, hư không, không thể nắm bắt. Loại hôn nhân lưỡng tình tương duyệt*
chỉ trong cổ tích mới có, cái gì công tử nhà giàu yêu cô gái nhà nghèo
cũng chỉ là muốn lấy nước mắt của cậu thôi. Hôn nhân ấy à, điều kiện tối thiểu là phải xứng đôi, nếu có thể tương kính như tân**, không đến mức
cãi nhau cả ngày, đã xem như không tệ rồi.
(*) Lưỡng tình tương duyệt: Cả hai bên cùng yêu nhau.
(**) Tương kính như tân: Vợ chồng kính trọng nhau như khách, không quá thân thiết với nhau.
Lúc rời đi, tôi cố ý nhìn thoáng qua H tiểu thư, trắng tinh, quần áo ăn mặc cũng có phẩm vị, vẻ kiêu ngạo trên mặt không phải ba năm ngày là có thể luyện ra được. Tuy phụ nữ dưới ba mươi nếu không nhìn kỹ thường khó
đoán được tuổi thật, nhưng dựa vào cách cô ấy ăn nói, tôi dám xác định,
tuổi cũng không nhỏ rồi. Phụ nữ như vậy, tôi cảm giác quá tốt, ánh mắt
quá cao, thế cho nên không nhìn rõ nội tâm mình thật sự đang nghĩ gì. Mà bạn thân của cô ấy, mặt tròn nhỏ nhắn bầu bĩnh, tóc cột đuôi ngựa, cười rộ lên hai mắt cong cong, khóe miệng còn có lúm đồng tiền.
Tôi
đột nhiên cảm thấy, rất có thể cô bạn thân này cuối cùng có thể tìm được loại người mà cô ấy đã nói với H tiểu thư… Người, yêu thương cô ấy.
Gần đây lan truyền một câu nói thế này trong giới, có bao nhiêu hôn nhân mang mục đích là tình yêu?
Xã hội phát triển quá nhanh, coi trọng vật chất, hôn nhân biến thành một
vụ mua bán giá cả hợp lý, hai bên nếu không thỏa thuận được điều kiện,
thì ngay từ đầu hôn nhân đã có rạn nứt, càng đừng nói cái gì công bằng
hay không, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lừa gạt giấu diếm. Vụ mua bán như vậy cuối cùng cũng sẽ phải hủy bỏ, không có kết cục tốt đẹp.
Cho dù sau khi kết hôn, người ngoài cũng chỉ nói là cô nương nhà này rất xứng đôi với tiểu tử nhà này, hai bên cha mẹ đều có việc làm, chăm sóc
người già không cần âu sầu, vợ chồng son có mức lương cao, thu nhập ổn
định, đều là con một, cũng có giáo dục cao đẳng…
Nhưng rất ít nghe có người nói, tiểu tử này rất săn sóc vợ, vợ anh ta cũng rất chiều chuộng anh ta.
Có người cảm thấy, kết hôn với mục đích là tình yêu rất ngớ ngẩn, ai trả
giá nhiều trong hôn nhân là càng chịu thiệt. Kỳ thật tôi lại nghĩ, nếu
như không thuận theo nội tâm của mình, thì không chỉ ngớ ngẩn mà còn là
phạm sai lầm.
H, heart, tim. Tim nếu không có cảm giác, vậy có khác gì đã chết đâu.
D tiên sinh, tôi rất tò mò về nghề nghiệp của anh. Bằng trựcv giác, tôi
đoán anh là luật sư. Cho dù không phải, thì cũng dính dáng đến pháp
luật, tôi đoán có đúng không?
S tiểu thư.”
Thư được vội vàng gửi đi, Đinh Tự dừng xe, tôi ôm đồ bước xuống, vội vàng chạy đi.
Ngẩng đầu, ba chữ “Đang giải phẫu” khiến tôi cảm thấy, đây là một bước ngoặt.